Bách Luyện Thành Thần

Chương 2238: Không cho phép đi lại

Ông lão ngẩng đầu lên nhìn, lập tức chắp hai tay thi lễ, thành khẩn trả lời: “Tộc của ta thực sự đang gặp phải kẻ địch mạnh quấy nhiễu”Người trẻ tuổi ở trên đỉnh bia mộ cười hì hì: “Những kẻ địch mạnh mà ngươi nói chính là những kẻ bị lưu đày trong thế giới này à?”

“Đúng thế” Ông lão lại nói thêm.

“Bây giờ, các ngươi đến thăm ta là muốn mời ta ra tay?” Người trẻ tuổi lại hỏi.

Trong lòng ông lão nhẹ nhàng thở ra, sau đó khẽ gật đầu.

Nhìn người trẻ tuổi kia có vẻ điên điên khùng khùng, nhưng e rằng thực lực thật sự của hắn ta khó mà đánh giá…

Quan trọng nhất chính là hắn ta không bị giam ở trong thế giới kia giống những người bị lưu đày khác, mà hắn ta lại xuất hiện trong không gian nơi bộ tộc Trưởng Giám Ngục sinh sống.

Ông lão cũng không rõ chủ nhân sắp xếp như vậy là có dụng ý gì, nhưng người trẻ tuổi này đã làm hàng xóm với bọn họ rất nhiều năm rồi, có lẽ nể chút tình cảm này hắn ta sẽ đồng ý ra tay chăng?

“Chúng Sinh Bình Đẳng của lão quái vật lợi hại như vậy, ta cũng không có cách nào thoát ra. Bây giờ ta cũng chẳng khác nào người bình thường, có ra tay cũng chẳng giúp được gì, ha ha…” Người trẻ tuổi lắc lắc đầu cười nói.

Nghe người trẻ tuổi nói thế, gương mặt ông lão thoáng qua vẻ phức tạp. Cuối cùng, ông ta khuỵu hai chân xuống, quỳ trước mặt hắn ta: “Xin các hạ hãy giúp bộ tộc Trưởng Giám Ngục của ta!”

“Tộc trưởng!”

Người tóc tím ở bên cạnh lập tức cuống lên.

Người giữ mộ đã nói rồi, sau Chúng Sinh Bình Đẳng, tu vi của hắn ta cũng bị suy giảm, tội gì tộc trưởng phải cầu xin hắn ta như vậy?

Thấy phản ứng của ông lão, mặt người giữ mộ cũng không biến hóa chút nào.

Hắn ta xoay người lại, nhảy từ trên bia mộ xuống rồi đi ngang qua người ông lão, đồng thời “chậc chậc” hai tiếng. Giọng nói ung dung của hắn ta truyền tới: “Lúc trước ta và Khư đã đánh cược, khiến cho ta bị nhốt ở trong này nghìn tỷ năm. Nhưng đến tận giờ phút này, ta vẫn chưa thể khám phá ra một bí ẩn…”

Nghe người giữ mộ nói như vậy, trong lòng ông lão và người tóc tím đều khẽ giật mình.

Người giữ mộ này cũng bị cầm tù ở đây ư?

Nếu đây là thật thì tức là hắn ta nằm ở phe đối lập với bộ tộc Trưởng Giám Ngục. Nói cách khác, hắn không chỉ không giúp bộ tộc Trưởng Giám Ngục, mà còn mượn cơ hội này để thoát khỏi đây.

Sau khi đưa ra phán đoán ấy, trong lòng ông lão và người tóc tím cực kỳ thấp thỏm.

Người giữ mộ đã nhận ra cảm xúc của hai người, hắn ta nghiêng đầu cười nhạt một tiếng: “Làm hàng xóm với bộ tộc của các ngươi lâu như vậy, khi tộc Trưởng Giám Ngục của các ngươi xảy ra chút rắc rối ấy, ta biết rất rõ. Không thể không nói, phái bảo thủ các ngươi quả thật tuyệt đối trung thành, tận trung với cương vị. Đáng tiếc các ngươi lại không biết… lão quái vật Khư kia có bao giờ để ý tới cái ngục giam này đâu”

“Có ý gì?” Ông lão từ từ đứng lên, cực kỳ lo lắng về người giữ mộ.

Chuyện này dính tới sự tranh chấp lúc trước của phái bảo thủ và phái tự do…

Lúc trước, khi phái tự do hy vọng rời khỏi thế giới này, ban đầu hai bên cũng không ra tay đánh nhau mà tiến hành cuộc tranh luận dài tới mấy năm.

Quan điểm cốt lõi của phái tự do là chủ nhân đã bỏ rơi bọn họ, vứt bỏ thế giới này. Bộ tộc Trưởng Giám Ngục bọn họ là sự tồn tại có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.

Phái bảo thủ lại kiên trì, sớm muộn gì cũng có một ngày chủ nhân sẽ trở về, bọn họ nhất định phải kiên trì với sứ mạng của mình.

Mà ông lão cũng luôn kiên trì với cái sứ mạng này đến ngày hôm nay…

“Bởi vì loại ngục giam này không chỉ có một cái” Người giữ mộ nhún vai: “Khư xây dựng khoảng sáu, bảy mươi cái ngục giam như thế này ở dưới đáy hỗn độn. Hắn đang không ngừng lặp lại quá trình này, nhưng đều thất bại. Cái ngục giam mà các ngươi đang bảo vệ ấy chẳng qua cũng chỉ là một sản phẩm thất bại của lão mà thôi. Hiểu chưa?”

“Sản phẩm thất bại? Thất bại ở đâu? Cái ngục giam này từ lúc bắt đầu tới giờ vẫn chẳng có ai thoát được ra ngoài!” Giọng nói của ông lão hơi run rẩy, từ vẻ mặt tới giọng nói đều lộ ra vẻ nghiêm túc.

Thứ mà một người hao phí tâm huyết cả đời để bảo vệ cuối cùng chỉ là một sản phẩm thất bại, cho dù là ai cũng khó mà tiếp nhận được, huống gì bộ tộc Trưởng Giám Ngục đã sinh sống ở trong nơi này vô số năm rồi.

Chuyện như thế bảo họ làm sao mà chấp nhận được?

Người giữ mộ vẫn lộ ra vẻ cười cười lười biếng kia. Hắn ta nhìn dáng vẻ kích động của ông lão, không nén được thở dài: “Mấy cổ thần Hỗn Độn này bây giờ đã trở thành vị trí căn cơ của toàn bộ hỗn độn từ lâu rồi. Ngươi thật sự cho rằng ‘Khư’ ăn no rỗi việc đi bố trí một cái ngục giam, sau đó bắt vài người tới nhốt ở nơi này à? Những kẻ bị lưu đày kia có tư cách này sao?”

Ngay cả những nhân vật mạnh như Minh Vi hay lão Kim cũng chưa chắc đã lọt vào pháp nhãn của cổ thần Hỗn Độn.

So sánh với cổ thần Hỗn Độn, những kẻ bị lưu đày còn chẳng bằng một tên ăn mày cỏn con…

Lời nói của người giữ mộ lập tức làm ông lão nghẹn lời.

Đúng là như vậy…

Chủ nhân chí cao vô thượng của bọn họ quả thực là người cực mạnh trong hỗn độn. Vậy vì sao chủ nhân lại muốn nhốt những người bị lưu đày ở nơi này?

Nhưng bộ tộc Trưởng Giám Ngục sẽ không đi phỏng đoán ý đồ của chủ nhân, bởi vì đó là hành động đại bất kính, cho nên từ trước tới nay bọn họ chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

“Chủ nhân… Tại sao lại muốn sáng tạo ra thế giới này? Vì sao… ngài ấy lại sáng tạo ra chúng ta?” Ông lão gian nan đặt câu hỏi.

Vấn đề này đã từng là vấn đề cửa miệng của phái tự do, ông lão cảm thấy bắt đầu hơi hiểu được lập trường của phái tự do…

Người giữ mộ cười nhạt: “Ngươi không cần biết những chuyện đó. Dù sao chủ nhân của các ngươi đã vứt bỏ rồi, các ngươi cũng không cần giãy giụa chống cự làm gì. Những người bị lưu đày kia muốn rời đi thì để bọn họ đi đi. Mọi người gặp nhau rất vui vẻ rồi thì vui vẻ chia tay cũng không tệ”

“Nói bậy nói bạ!” Người tóc tím đã nín nhịn một lúc lâu, cuối cùng gã cũng không nhịn được nữa mà quát lớn.

Ông lão cũng nói: “Bảo vệ cái ngục giam này là chức trách của bộ tộc Trưởng Giám Ngục ta, cũng là nguyên nhân mà chủ nhân tạo ra chúng ta. Cho dù đúng như lời các hạ nói, chủ nhân đã vứt bỏ nơi này, chúng ta cũng sẽ không vứt bỏ nó. Nếu các hạ không đồng ý trợ giúp chúng ta, thế thì cáo từ!”

Ông lão cúi gập người vái chào người giữ một một cái rồi xoay người rời đi.

Người tóc tím cũng theo sát phía sau, gã thấy tộc trưởng đúng là làm điều thừa thãi. Cho dù cầu xin ai cũng không cần thiết cầu xin cái tên nói chuyện vô căn cứ này.

Thấy hai người chuẩn bị rời đi, người giữ mộ lại lên tiếng: “Tuy ta cảm thấy sự kiên trì của các ngươi rất vô vị, nhưng trái lại ta rất tán thưởng người kiên trì”

Hắn ta vừa nói vừa duỗi lưng ra cho đỡ mỏi, xương cốt toàn thân lập tức vang lên tiếng rôm rốp: “Ta ở đây cũng quá lâu rồi. Dù sao cái bia mộ rách nát này cũng chẳng làm được cái quái gì, ta cũng muốn hoạt động một chút”

Nghe hắn ta nói như thế, ông lão lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn chằm chằm người giữ mộ, đôi mắt mờ đục lập tức phát sáng: “Các hạ đồng ý giúp chúng ta sao?”

***

Ở một nơi khác, đám người Minh Vi, La Chinh dừng bước.

Một người áo đen đứng sừng sững ở trước mặt bọn họ, xung quanh kẻ đó có rất nhiều bươm bướm màu xanh biếc nhẹ nhàng bay múa xung quanh.

Tuy những con bướm này cực kỳ đẹp, nhưng trong đó lại ẩn chứa sức mạnh trí mạng.

“Nơi đây không cho phép đi lại” Người áo đen từ tốn nói.

Vừa dứt lời, trên mái nhà hai bên đường lục tục hiện lên bóng dáng của người áo đen.

Một vài hoang thần và người bị lưu đày vô thức lui lại phía sau mấy bước. Đây là lần đầu tiên bọn họ đối chiến chính diện với bộ tộc Trưởng Giám Ngục nên đương nhiên sẽ vô cùng căng thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận