Bách Luyện Thành Thần

Chương 3376: Giết chết

Những sinh linh Bỉ Ngạn mà Hỏa Hình Sứ mang tới không phải Bất Hủ cảnh, cũng chẳng phải thân thể Vạn Kiếp, nhưng chúng là sinh linh trong Bình Dịch Thiên nên thực lực cũng không kém, chí ít có thể gây áp lực lớn cho Thánh Hồn cảnhLúc trước, ve quỷ được phái ra đã khiến đám người Lâm Chiến Đình phải khốn khổ đấu tranh. Nếu ba chủng tộc Bỉ Ngạn này gia nhập vào nữa thì chắc chắn nhóm Thánh Hồn cảnh trong Thạch Lâm sẽ phải chết…

Lúc những sinh linh Bỉ Ngạn này liên tục tràn vào vòng xoáy màu trắng, Hỏa Hình Sứ lại đưa mắt nhìn La Chinh. Sở dĩ ông ta xuất hiện ở đây là vì La Chinh. Lệnh mà Hỏa Hình Sứ nhận được đến từ tộc Nguyên Linh.

Điều khiến Hỏa Hình Sứ không hiểu là tộc Nguyên Linh chỉ lệnh cho tộc Hạc Liệt, tộc Băng Lợi và tộc Thanh Linh ra tay. Trong Tam Thập Nhị Trọng Thiên, ba tộc này thuộc về chủng tộc hạng hai, thực lực rất tầm thường.

Nếu dựa theo tình báo trước đây, La Chinh từng đánh chết Huyết Linh Huyền Vũ trong Bỉ Ngạn thì ba tộc này vốn chẳng đủ cho hắn đánh. Vì thế Hỏa Hình Sứ thấy khó hiểu, ông ta không biết rốt cuộc tộc Nguyên Linh có ý đồ gì.

Thật ra lúc ở thế giới mẹ, Cơ Hiên Viên giao nhiệm vụ cho Hỏa Hình Sứ thì ông ta đã nói ra sự thắc mắc này rồi. Nhưng Cơ Hiên Viên không hề giải thích, chỉ bảo Hỏa Hình Sứ cứ làm theo lệnh là được…

Cam Cao Hàn, Ninh Hư Viễn nhìn những sinh linh Bỉ Ngạn đang liên tục chui vào trong, bây giờ họ vô cùng do dự. Bọn họ cũng biết rõ mục tiêu của Hỏa Hình Sứ không phải Lâm Chiến Đình mà là La Chinh. Bây giờ, đám người Cam Cao Hàn tiến vào chắc chắn không cứu được Lâm Chiến Đình. Nếu La Chinh ra tay thì hẳn có thể quét sạch được đám sinh linh Bỉ Ngạn này, nhưng không thể không phòng ngừa mánh lới.

Lúc Cam Cao Hàn đang do dự, La Chinh quay người đưa tay về phía Lý Bôi Tuyết: “Đưa thương Thiên Thể cho ta”

Lý Bôi Tuyết hơi do dự một chút, nàng nhẹ nhàng lật tay lên. Một thanh trường thương ra khỏi không gian tu di, cuối cùng rơi vào tay của La Chinh.

“La Chinh, ngươi thật sự định đi vào đó…” Cam Cao Hàn muốn ngăn hắn lại, nhưng lại không nỡ trơ mắt nhìn đám người Lâm Chiến Đình bị giết.

“Ta không thể nào trơ mắt nhìn bọn họ chết. Hơn nữa lúc trước, Lâm Chiến Đình chính là tiền bối đã đưa ta tới Thiên Cung. Hôm nay bọn họ đi tìm Trọng Thạch cũng là vì ta, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn được?”

Sau khi nói dứt lời, La Chinh đi thẳng tới trước mặt Hỏa Hình Sứ, thương Thiên Thể trong tay đột nhiên xoay một vòng giống như một cái bánh xe, chĩa thẳng vào ông ta: “Hỏa Hình Sứ cũng là nhân vật thành danh từ lâu, có gan thì xuống đây với ta!”

Hỏa Hình Sứ không ngờ La Chinh lại đột nhiên điểm danh tới mình, lập tức lộ ra vẻ xấu hổ. Nhưng đối mặt với sự khiêu khích của một vãn bối, ông ta không nói câu nào cả. La Chinh cũng chẳng chờ mong Hỏa Hình Sứ có thể đáp lại cái gì, hắn lập tức thả người nhảy lên, chui vào trong vòng xoáy.

“Vèo…”

La Chinh cầm thương Thiên Thể trong tay, rơi thẳng vào trong Thạch Lâm.

Sau khi chui vào Thạch Lâm, các tộc nhân của tộc Hạc Liệt, tộc Băng Lợi và tộc Thanh Linh tụ tập ở phía bắc. Trong Tam Thập Nhị Trọng Thiên, địa vị của ba tộc này không cao lắm nên chỉ có thể lựa chọn đầu quân cho tộc Nguyên Linh. Tuy nhiên, tộc Nguyên Linh không hề coi trọng bọn chúng.

Lần này, tộc Nguyên Linh đích thân hạ lệnh khiến các tộc trưởng của ba tộc này vô cùng mừng rỡ. Điều chưa hoàn mỹ là tộc Nguyên Linh chỉ lệnh cho bọn chúng vây quét một vài Thánh Hồn…

Thực lực của những Thánh Hồn này quả thực không yếu. Mặc dù họ chỉ tồn tại ở trạng thái linh hồn nhưng thực lực của bản thân đủ để đối kháng với sinh linh Bỉ Ngạn, có điều để ba tộc Bỉ Ngạn bọn chúng ra trận đúng là chuyện bé xé ra to.

“Chỉ là mấy tên Thánh Hồn mà thôi, tộc Băng Lợi của ta có thể làm được. Người của hai tộc các ngươi ở đây nghỉ ngơi đi”

“Hừ! Một mình ta ra tay là được rồi!”

“Con mồi rơi vào tay ai thì là của người đó!”

Tộc nhân của ba tộc này tranh nhau vượt lên trước, chạy hết tốc lực về phía Bắc.

Địa hình của Thạch Lâm cực kỳ đặc biệt, khắp nơi đều có cột đá lớn cao vút tầng mây. Giữa những cột đá này là một con đường nhỏ, xung quanh rải rác thi thể của ve quỷ. Có nhiều chỗ thi thể ve quỷ chồng cao thành một ngọn núi nhỏ, có thể tưởng tượng được ở đây đã xảy ra cuộc chiến kịch liệt cỡ nào.

Sau hai cột đá lớn ở phía Bắc là một khe núi dễ thủ khó công. Năm cường giả Thánh Hồn của Thiên Cung đang trốn ở trong đó. Trước mặt năm người này có một con vượn cao tới mười trượng. Con vượn khổng lồ này là do Lâm Chiến Đình biến thành, bất cứ ve quỷ nào có ý đồ xông vào đều bị vượn khổng lồ xé nát.

Nhóm mười một người của Thiên Cung còn từng này người sống sót đều là nhờ công lao của một mình Lâm Chiến Đình.

“Số lượng ve quỷ đã giảm rồi!”

“Tốt quá rồi! Chỉ cần tiêu diệt hết đám ve quỷ này thì cũng ta có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi!”

“Chiến Đình huynh, may nhờ có huynh!”

Mấy cường giả Thánh Hồn của Thiên Cung nấp sau lưng Lâm Chiến Đình cũng ra tay, nhưng số lượng ve quỷ mà bọn họ giết không thể sánh bằng Lâm Chiến Đình được.

Lâm Chiến Đình thét lên một tiếng, đáp lại.

Nếu đối thủ của bọn họ thật sự chỉ có ve quỷ thì xem như lần này may mắn giữ được tính mạng. Nhưng sự thật sẽ phát triển theo hướng bọn họ nghĩ sao?

Đợt ve quỷ cuối cùng tràn tới đã bị Lâm Chiến Đình nghiền nát, ông đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân, sau đó một đám sinh linh Bỉ Ngạn ùa tới như thủy triều.

Sau khi nhìn thấy những sinh linh Bỉ Ngạn này, Lâm Chiến Đình đột nhiên biến thành một quả bóng da bị xì hơi, ý chí chiến đấu biến mất một cách nhanh chóng. Ông biết rõ mình không có khả năng đánh bại những sinh linh Bỉ Ngạn này. Những người còn lại cũng nghĩ như vậy, tất cả bọn họ sẽ phải nằm lại nơi này.

“Vù!”

Bên ngoài thân thể của vượn khổng lồ lóe ra ánh sáng xanh, sau đó liên tục thu nhỏ, cuối cùng hóa thành kích thước nguyên bản của Lâm Chiến Đình. Ông lật tay một cái, trong tay đột nhiên xuất hiện một tảng đá hình tròn màu đen, đó chính là một khối Trọng Thạch.

Lần này họ tiến vào Thạch Lâm cũng khá may mắn, chẳng mấy chốc đã tìm được khối Trọng Thạch này.

“Đáng tiếc…”

Lâm Chiến Đình giơ tay lên, định ném khối Trọng Thạch này ra bên ngoài.

Vào lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền tới một loạt âm thanh hỗn loạn. Phía cuối của đám sinh linh Bỉ Ngạn bỗng nhiên truyền tới âm thanh vật nặng nện xuống. Trên không trung lập tức xuất hiện những tàn chi và máu bắn tung tóe, cộng với tiếng quỷ khóc sói tru.

“Bịch bịch bịch bịch…”

Thương Thiên Thể đang xoay tròn trong tay La Chinh. Trong mắt hắn, những sinh linh Bỉ Ngạn này cũng chỉ là đám lâu la không đáng lọt vào mắt mà thôi. La Chinh chỉ dùng năm mươi nghìn thần quân lực là những sinh linh Bỉ Ngạn này đã không thể chống lại được. Trường thương xoay tròn như một bánh xe, chỉ cần bị chạm vào thì không chết cũng bị thương.

Trên con đường nhỏ hẹp, La Chinh cứ thế vừa đi vừa giết. Sau khi La Chinh làm sinh linh Bỉ Ngạn cuối cùng bị xẻ thành nhiều mảnh, hắn đã xuất hiện trước mặt đám người Lâm Chiến Đình. Thân thể hắn ướt đẫm bởi mấy loại máu với màu sắc khác nhau, như thể được phủ một lớp sơn vậy.

Đám người Lâm Chiến Đình ngơ ngác đứng cách đó không xa, mở to mắt nhìn cảnh La Chinh giết đám sinh linh Bỉ Ngạn. Bọn họ vốn đã tuyệt vọng, bây giờ nhìn thấy cảnh này thật sự khó mà thích ứng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận