Bách Luyện Thành Thần

Chương 3856: Giải cứu

Hàng Cách Giả yên lặng nhìn Xà Linh Vương một lát, sau đó cất giọng mỉa mai: “Ngươi mong ta ra tay bây giờ?”“Đại nhân ra tay lúc nào, Nghiệt đều đi theo đằng sau” Xà Linh Vương cúi đầu xuống nói, chỉ sợ lòng dạ của mình bị nhìn thấu.

“Xà Nữ đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi, thả nàng ta đi cũng không sao” Hàng Cách Giả nói.

Xà Linh Vương hơi thất vọng, nó không muốn con gái mình được giải cứu chút nào.

“Chung Yên sắp giáng lâm, với uy lực của nó thì muốn phá hủy thế giới mẹ là thừa sức. Không thể lãng phí” Hàng Cách Giả suy tư một lát rồi nói: “Chúng ta cứ đi theo sau thôi”

“Vâng.” Xà Linh Vương gật đầu.

Vùng đất Tuyệt Táng vốn đang xoay tròn thật nhanh bỗng dừng lại, ở các góc tam giác lóe lên ánh sáng. Sau khi thay đổi phương hướng, vùng đất Tuyệt Táng vọt thật nhanh vào sâu trong hỗn độn.



Trong thế giới hỗn độn rỗng tuếch, hai quái vật khổng lồ bay đi với tốc độ cực nhanh, một đi trước và một theo sau.

Sau khi băng qua khoảng một phần năm thế giới hỗn độn, La Chinh lại dùng Tâm Linh Cực Thái lần nữa.

Khi Huyễn Không Thị Giác khuếch tán ra một khoảng, La Chinh phát hiện thế giới mẹ đang theo sát ở đằng sau.

“Không ngờ lại đi theo…” La Chinh nhíu mày, sau đó thả lỏng người.

Hiện giờ mối e ngại hàng đầu của Tà Thần không phải là La Chinh hắn mà là Hàng Cách Giả, hắn ta theo sát La Chinh chắc sợ lạc bầy, sau đó bị tiêu diệt.

Đối với hành động của Tà Thần, La Chinh không hề căng thẳng.

Nhưng khi Huyễn Không Thị Giác tiếp tục khuếch trương ra, hắn phát hiện vùng đất Tuyệt Táng cũng đi theo mình.

Đây chẳng phải tin tức tốt lành gì. Mặc dù hắn đã lấy được Thiên Hoàn Trượng nhưng vẫn chưa đủ lòng tin để đối đầu với Hàng Cách Giả.

Việc khẩn cấp nhất lúc này là phải sử dụng năng lượng Cực Thái một cách thuần thục. Song, năng lượng Cực Thái có cả thảy một trăm bốn mươi loại, mỗi một loại còn có thể khai triển ra nhiều loại thần thông, muốn sử dụng thuần thục chẳng phải chuyện dễ dàng.

Trong lúc vùng đất sơ khai tiến về phía Tây, La Chinh luôn thử nghiệm những năng lượng Cực Thái này hết lần này đến lần khác, không ngủ không nghỉ.

Mười ngày sau, lúc vùng đất sơ khai còn cách vách tường hỗn độn chừng một triệu dặm thì bắt đầu giảm tốc, đây là một quá trình khá chậm.

Đám đầu lâu kia vẫn lăng xăng không biết mệt. Tuy chúng đã che khuất ánh mắt của Ngọc Chích nhưng khi con quái vật khổng lồ vùng đất sơ khai tiến vào phạm vi một triệu dặm thì bà vẫn cảm nhận được.

“Đó là gì vậy…” Trong đôi mắt rắn của Ngọc Chích toát lên vẻ hoang mang.

Bà bị giam trong vách tường, đã quen nhìn thấy những sinh linh của thế giới hỗn độn hết sinh ra rồi chết đi, song chưa bao giờ có một thế giới khổng lồ đến gần đây cả.

Là thế lực chống lại phụ thân à?

Trái tim đã bị giam cầm hơn nghìn kỷ nguyên hỗn độn của bà bỗng rung động.

Trong những năm qua, bà chưa bao giờ dám hy vọng, bởi bà đã mất tư cách ấy từ lâu rồi. Nhưng một khi có cơ hội dù rất xa vời, bà vẫn không kìm lòng được mà ảo tưởng.

Quái vật khổng lồ kia đến càng lúc càng gần, cuối cùng ngừng lại ở phạm vi cách vách tường một trăm nghìn dặm.

Nếu nhìn từ xa, vùng đất sơ khai như thể đã chạm vào vách tường hỗn độn.

Sau khi ngừng lại chừng một nén nhang, thân hình La Chinh xuất hiện ở bên ngoài vùng đất sơ khai. Hắn vươn ngón tay ra nhẹ nhàng chỉ chỉ, không gian trước mặt liền phát ra gợn sóng. Gợn sóng này vừa xuất hiện đã khiến xung quanh biến chuyển long trời lở đất, không gian trong phạm vi một trăm nghìn dặm xung quanh đều gấp lại, sau đó lặng lẽ khôi phục.

Chỉ một lần gấp rồi khôi phục ấy thôi mà La Chinh đã đi tới vị trí cách đó một trăm nghìn dặm.

“Két két két két két…” Đám đầu lâu kia vẫn đang húc vào kết giới như điên.

Đột nhiên chúng cảm nhận được lực sinh mệnh dồi dào ùa đến sau lưng mình.

Đối với đám đầu lâu chỉ biết nuốt ăn thì La Chinh chính là món ngon bậc nhất! Chúng vội vàng buông bỏ Ngọc Chích và quay lại, nhào về phía La Chinh.

Lúc đầu lâu ồ ạt rồi đi, Ngọc Chích lập tức thấy được một bức “tường” thật lớn.

Vùng đất sơ khai quá to, hơn nữa khoảng cách lại gần, bà không nhìn thấy được toàn cảnh nên chỉ nghĩ đó là tường. Sau đó, bà trông thấy La Chinh ở cách đó không xa.

“Con người?” Trên mặt Ngọc Chích là vẻ quái lạ.

Bà từng tưởng tượng trong vùng đất sơ khai sẽ xuất hiện đủ loại sinh linh hùng mạnh và đặc biệt, nhưng không bao giờ nghĩ đến đó lại là một con người!

“Cẩn thận đám đầu lâu kia, chúng sẽ ăn ngươi đấy” Ngọc Chích thấy đầu lâu lao vun vút về phía La Chinh bèn lên tiếng cảnh báo.

Nhưng chỉ một giây sau, bà thấy La Chinh đã hóa thành vô số cái bóng.

Những cái bóng này đều vươn tay ra gõ nhẹ lên trán đầu lâu.

“Cốc, cốc, cốc…”

Sau đó, La Chinh lướt qua đám đầu lâu này hệt như một bóng ma, chầm chậm bay về phía Ngọc Chích.

“Đám đầu lâu kia còn chưa chết, ngươi, nguy hiểm…” Ngọc Chích nhắc nhở.

Đám đầu lâu đồng loạt quay ngược về, mở cái miệng rộng ra cắn về phía La Chinh.

Nhưng chúng mới lao đi được hơn mười mét, còn chưa kịp đến gần La Chinh thì đã trở thành bột phấn, tung bay trong thế giới hỗn độn.

La Chinh lại gần vách tường, trước người Ngọc Chích là một kết giới màu lam nhạt đang lơ lửng.

Kết giới này có thể ngăn được sự tấn công của đám đầu lâu, hiển nhiên lực phòng ngự rất phi phàm.

Nhưng sau khi La Chinh đến gần, hắn chỉ vươn một ngón tay về phía kết giới, sau đó một vòng tròn năng lượng màu tím đen xuất hiện trên cổ tay La Chinh, toàn bộ cánh tay của hắn đều hóa thành cánh tay năng lượng Hủy Diệt Cực Thái.

“Roẹt…”

La Chinh rạch nhẹ, kết giới hệt như một miếng măng bỏng yếu ớt, cứ thế vỡ nát kèm một tiếng “rắc” giòn vang.

“Ngươi là ai?” Rốt cuộc Ngọc Chích cũng mở miệng hỏi.

“Ta là La Chinh” La Chinh đáp lại rồi bỗng mỉm cười khe khẽ, nói tiếp: “Trượng phu và nữ nhi của ngươi bảo ta tới cứu ngươi”

“Nữ nhi? Trượng phu?”

Nghe được những từ này, đầu của Ngọc Chích chợt cứng đờ, trong thoáng chốc không thể làm ra phản ứng chính xác, trong đôi mắt là vẻ ngơ ngác.

La Chinh rất hiểu vì sao Ngọc Chích lại có phản ứng như vậy. Đổi lại là ai khác bị nhốt trong vách tường hơn nghìn kỷ nguyên hỗn độn thì e là đã phát điên từ lâu rồi.

Hắn vươn tay, nhấn nhẹ vào không trung.

Không gian lại chấn động dữ dội, sau khi không gian hai bên gãy làm đôi, Lăng Sương và Khổ Thụ đã bay lơ lửng bên cạnh La Chinh.

“Mẫu thân…” Lăng Sương gọi.

Nàng vừa nhìn thấy người phụ nữ này thì trong cơ thể lập tức dâng lên cảm giác gần gũi rất thật, đây là cảm ứng đến từ dòng máu ruột thịt.

“Ngọc Chích…” Khổ Thụ kêu lên đầy thâm tình.

Lúc vừa được đưa vào Nhân Linh Môn, bà còn chưa có tên. Ngọc Chích chính là cái tên mà Khổ Thụ đặt.

Sau những năm tháng dài đằng đẵng, Khổ Thụ không ngờ mình vẫn còn được nhìn thấy bà lần nữa.

Dù ông là Nhân Linh Vương thì cảm xúc cũng vẫn cuộn trào sôi sục.

“Hu hu hu…” Sau một lúc ngẩn ngơ, cuối cùng Ngọc Chích khóc thút thít.

Khổ Thụ vội vàng tiến lên ôm lấy mặt bà, nói: “Khiến nàng chịu khổ rồi…”

Trước cảnh tượng này, La Chinh vừa vui mừng vừa thấy hơi ngại, hắn bèn lùi ra xa để lại không gian cho cả nhà ba người họ đoàn tụ.

Nửa canh giờ sau, Khổ Thụ mới vẫy tay với La Chinh. Bấy giờ La Chinh mới tiến lại gần

Ánh mắt Ngọc Chích khi nhìn La Chinh đã có sự thay đổi, bà đã biết được thân phận của La Chinh, hơn nữa nhờ có Khổ Thụ mà bà biết được ý của Lăng Sương. Nếu cuộc hôn nhân này có thể đạt thành thì người đang đứng trước mắt bà chính là con rể của bà.

“Vách tường hỗn độn cực kỳ cứng chắc, xin hãy nhẫn nại!”

La Chinh nói một tiếng, sau đó đặt một tay lên vách tường trước người Ngọc Chích.

Từng dòng năng lượng màu tím đen tuôn ra từ trong tay hắn, đó vẫn là Hủy Diệt Cực Thái.

Những năng lượng này luồn lách khắp nơi, chui thẳng vào trong vách tường hỗn độn, nhuộm toàn bộ mặt tường thành màu tím đen. Vách tường trở nên mục nát, tiếp theo chỉ cần dùng lực nhẹ nhàng là có thể bóc từng mảng tường xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận