Bách Luyện Thành Thần

Chương 3489: Nỗi lo huyết mạch

Đỉnh Thâm Lam là một nơi tu luyện trong Lê Sơn, đầm nước này thoạt nhìn không lớn nhưng thật ra sâu đến trăm nghìn métMột giọt Khởi Nguyên Thần Huyết có thể khiến cả đầm nước bốc hơi trong nháy mắt, có thể thấy được nhiệt lượng mà nó tản ra kinh khủng nhường nào.

“Vèo…”

Giọt Khởi Nguyên Thần Huyết ở đáy đầm nước bắn vọt lên, bắt đầu kéo dài ngay trước mặt La Chinh và hóa thành một sợi dây nhỏ dài hơn mười mét, đồng thời lại chui vào trong vách núi của đỉnh Thâm Lam.

“Xẹt xẹt xẹt xẹt…”

Trên đỉnh núi truyền đến tiếng cắt đứt, Khởi Nguyên Thần Huyết này không ngờ lại bắt đầu cắt chém đỉnh núi!

Vì La Chinh không nhận lấy nó nên nó bắt đầu làm ra đủ loại hành động điên cuồng, dường như đang dùng bản năng của nó để nói với La Chinh rằng nếu nó không được nhận thì nó sẽ phá hư mọi thứ…

“Cái tên này…”

La Chinh thấy hơi bó tay, thậm chí theo bản năng còn không xem nó như một giọt máu tươi nữa mà là một sinh linh!

Chỉ sau hai, ba hơi thở sau, một mặt bên của đỉnh Thâm Lam đã xuất hiện một vết cắt ngay ngắn.

Nếu cho giọt Khởi Nguyên Thần Huyết này đầy đủ thời gian thì nó thật sự có thể cưa bỏ đỉnh Thâm Lam!

La Chinh không còn cách nào khác, chỉ đành đưa tay phải ra với nó.

Lúc này La Chinh cũng cảm giác được Khởi Nguyên Thần Huyết trong cơ thể mình cuộn trào lên cơn sóng quái lạ, tựa như đang phóng tín hiệu ra để giọt Khởi Nguyên Thần Huyết kia quay về.

Giọt máu tươi vốn chui vào đỉnh Thâm Lam cũng giống như mọc ra thêm cái tai, nghe được lời kêu gọi của dòng máu trong người La Chinh nên nhanh chóng bay vọt trở lại, hướng về phía ngón tay La Chinh muốn chui vào lần nữa!

La Chinh vốn định nhận lấy giọt máu này, nhưng sau khi cảm nhận được Khởi Nguyên Thần Huyết trong cơ thể mình có động thái lạ thì sắc mặt lập tức trầm xuống, ngón tay lại bỗng búng ra lần nữa, bắn giọt Khởi Nguyên Thần Huyết kia bay ra ngoài!

Thân thể của mình tự mình làm chủ, sao có thể cho phép máu trong người mình vượt quá chức phận?

Thật ra lúc ở quảng trường, La Chinh đã nhận ra rằng quá trình dung hợp huyết mạch của mình hơi khác với người khác. Theo lời Nguyên Thủy Thiên Tôn nói thì một khi huyết mạch dung hợp thành công là sẽ hợp nhất với hắn. Mà ban đầu thần thông do huyết mạch ban cho có lẽ không được nhuần nhuyễn, song sau một quãng thời gian sử dụng không ngừng, rốt cuộc sẽ càng ngày càng thành thạo.

Huyết mạch là thứ phụ thuộc vào bản thể, không có trí tuệ, cũng sẽ không chọc ra chuyện phiền phức gì. Thế nhưng huyết mạch trong La Chinh thì lại hơi quái lạ…

Hắn vốn không hiểu làm sao sử dụng Khởi Nguyên Thần Huyết, từ khi ra khỏi bức tranh bất hủ, mọi thứ đều dựa hết vào Khởi Nguyên Thần Huyết đưa ra thần thông tương ứng.

Nói cách khác, Khởi Nguyên Thần Huyết càng giống với kẻ đứng sau màn điều khiển mọi thứ hơn, còn La Chinh thì chỉ là một con rối đội lớp da người mà thôi!

Vất vả lắm mới lấy được huyết mạch, cuối cùng hắn lại biến thành con rối dây của huyết mạch?

Đương nhiên La Chinh sẽ không cho phép chuyện như này xảy ra!

“Ù ù…”

Giọt Khởi Nguyên Thần Huyết bị La Chinh bắn bay đi lần nữa đột nhiên biến đổi. Mặc dù nó chỉ cỡ bằng hạt đậu nành, nhưng trong chớp mắt đã biến thành hình dáng cái đầu của một con quái vật, thậm chí còn có miệng và khí quản phát ra giọng nói, đồng thời mô phỏng lại tiếng kêu rên. Hiển nhiên nó đang kháng nghị với La Chinh.

Cùng lúc đó, La Chinh cũng cảm giác thân thể của mình bỗng vượt ra khỏi tầm kiểm soát, giống như trong cơ thể có ai đó đang túm lấy hắn, cả người hắn dùng tư thái cứng ngắc lao tới giọt máu kia.

Suốt cả quá trình, cho dù La Chinh bộc phát sức mạnh cỡ nào, thậm chí dùng cả sức mạnh của tín vật Bỉ Ngạn nhưng cũng không thể thay đổi được.

Hắn run rẩy đưa tay ra trước mặt giọt Khởi Nguyên Thần Huyết kia, tiểu quái vật Khởi Nguyên Thần Huyết rốt cuộc cũng bình ổn lại và chui vào theo đầu ngón tay của La Chinh. Sau đó, sức mạnh khống chế cơ thể La Chinh bỗng biến mất, bấy giờ cơ thể hắn mới bình thường trở lại.

Sau khi đợt xung đột kịch liệt giữa hai loại sức mạnh biến mất, La Chinh cảm thấy cơ thể mình đau nhức không thôi, cuối cùng nằm té lăn trên đất như thể đã mất hết sức lực. Hắn thở hồng hộc, nói với Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Huyết mạch này không được ngoan lắm…

Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng cạn lời.

Thật ra ngay từ lúc Khởi Nguyên Thần Huyết theo bản năng làm ra đủ loại ứng phó, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã cảm thấy lạ rồi. Nhưng suy xét đến việc Khởi Nguyên Thần Huyết không hề tầm thường, vượt ra khỏi tầm hiểu biết của Nguyên Thủy Thiên Tôn, có lẽ đây chính là năng lực huyết mạch của bản thân nó, cho nên ông cũng không đào sâu suy nghĩ. Bây giờ xem ra Khởi Nguyên Thần Huyết có được ý thức của riêng mình, ít ra nó biết làm trái lại mệnh lệnh của La Chinh!

“Có lẽ ngươi vẫn chưa thật sự luyện hóa được Khởi Nguyên Thần Huyết” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.

Trong Vĩnh Hằng thần đình, sau khi biết được địa vị của Khởi Nguyên Thần Huyết, ông cũng hơi lo lắng.

Chỉ huyết mạch bản nguyên thôi đã cực kỳ hùng mạnh rồi, nói chi đến Khởi Nguyên Thần Huyết chưa ai từng lấy được hoàn chỉnh.

Vẻ mặt La Chinh nghiêm túc, hắn cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: “Nên làm gì bây giờ?”

Hiển nhiên huyết mạch này rất mạnh, nhưng nếu hắn biến thành con rối của huyết mạch, vậy thì lời không đủ bù lỗ.

“Nhất định phải nghĩ cách luyện hóa nó, khiến ý thức của Khởi Nguyên Thần Huyết biến mất. Để ta giúp ngươi!” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.

La Chinh không biết trí tuệ của Khởi Nguyên Thần Huyết ở mức độ nào nên không tỏ thái độ gì. Hắn chỉ ngồi xếp bằng rồi biến ra hóa thân tại thế giới trong cơ thể mình.

Cũng may là ở thế giới trong cơ thể, La Chinh có không ít sức mạnh trợ giúp cho!

Dưới sự sắp xếp của mấy người Nguyên Thủy Thiên Tôn, Nữ Oa bản tôn, trong thế giới trong cơ thể La Chinh hình thành một trận lưới màu đỏ, tên là “Sơ Thiên Huyết Võng”.

Muốn xóa hết ý thức của huyết mạch thì chỉ có thể chỉnh lý lại Khởi Nguyên Thần Huyết một lần cho triệt để.

Bọn họ chuẩn bị hơn nửa ngày trời, cũng tương đương với sáu ngày trong thế giới trong cơ thể. Đến khi La Chinh hứng khởi dời Sơ Thiên Huyết Võng ra đan điền, vừa mới triển khai thì huyết mạch trong cơ thể hắn bỗng chấn động.

Sơ Thiên Huyết Võng hệt như một con trâu rơi vào đầm lầy, nháy mắt đã biến mất chẳng thấy đâu nữa…

“…”

La Chinh, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Nữ Oa và cả những anh kiệt Nhân tộc khác đều cạn lời.

“Bị năng lượng tương phản ăn mòn mất rồi” Nữ Oa bản tôn ngượng ngùng nói.

“Suy nghĩ đơn giản quá” Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng lắc đầu nói, Khởi Nguyên Thần Huyết có thể hóa giải bất kỳ loại năng lượng nào, chỉ dựa vào chính La Chinh thì e là khó giải quyết: “Xem ra phải mượn lực bên ngoài”

“Lực bên ngoài…” La Chinh thoáng đăm chiêu: “Sức mạnh của Tịch?”

“Ừ” Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu.

Tịch và Trắc quản lý hai đại chân lý là “sinh mệnh” và “sáng tạo”.

La Chinh không vòng vo gì nhiều, bây giờ tình hình đang hết sức nghiêm trọng, lúc nào cũng có thể nổ ra chiến tranh, trước lúc đó La Chinh nhất định phải giải quyết mối tai họa ngầm trong cơ thể mình này, mà Tịch cũng không phải là đối tượng không thể tin tưởng.

La Chinh tìm đến Tịch và kể sơ qua về tình hình huyết mạch của mình, ban đầu Tịch thấy hơi lạ nhưng sau đó lại hiểu ngay.

Huyết mạch mà La Chinh lấy được quá mạnh, huyết mạch cỡ đó hiển nhiên sẽ có vài tính chất quái lạ…

Thân là Chân Lý Chi Tử cai quản chân lý sinh mệnh, Tịch quen thuộc huyết mạch đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa. Sau một lúc suy nghĩ, nó lập tức ra tay.

Nhưng khi Tịch đâm lên người La Chinh tạo thành một vết thương và rót năng lượng chân lý vào cơ thể hắn, tình huống cũng giống hệt với Sơ Thiên Huyết Võng, thoắt cái đã biến mất không thấy đâu.

Mặc dù hiểu đặc tính huyết mạch của La Chinh, nhưng Tịch vẫn thấy không phục. Nó không tin hôm nay không áp chế được huyết mạch!

Năng lượng chân lý rót vào rồi lại bị tan đi liên tục không ngừng.

Nhưng mãi đến khi Tịch đã cảm thấy mệt, Khởi Nguyên Thần Huyết trong cơ thể La Chinh vẫn cứng chắc như cũ. Dòng máu cả người hắn tựa như một tồn tại không thể đánh bại, không bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận