Bách Luyện Thành Thần

Chương 2792: Diễm Phi

Các thị vệ mặc giáp vàng leo lên đầu tường, nhìn La Chinh đang gõ cửa ở bên dưới, câu hỏi trong lòng mọc lên như nấmNgười này không phải hạ nhân trong Thái Đích Cung, sao lại có thể đi qua Thái Sơ Thận Cảnh mà tới tận đây?

“Ngươi là ai, vì sao lại đập cửa cung?” Thủ lĩnh thị vệ giáp vàng quát lớn.

La Chinh cũng cao giọng đáp lại: “Ta là La Chinh, đệ tử của Tâm Lưu kiếm phái! Ta tới tìm Phượng Ca!”

“Đệ tử của Tâm Lưu kiếm phái?”

Đám thị vệ giáp vàng nhìn nhau.

Thủ lĩnh thị vệ lại quát lớn: “Ta không quan tâm ngươi là đệ tử kiếm phái nào, nơi này không phải nơi ngươi nên tới. Cút cho ta!”

Thái Đích Cung là dòng chính của núi Thái Nhất và cũng là nơi nòng cốt của núi Thái Nhất, sao có thể để một đệ tử tùy tiện xông vào?

Sắc mặt La Chinh trầm xuống. Hắn đạp chân lên tường thành, cơ thể lập tức phóng lên không trung, định xông vào bên trong.

Thủ lĩnh thị vệ thấy cảnh này thì nổi giận đùng đùng. Hắn ta cười khinh bỉ, nói: “Ta chưa bao giờ thấy ai dám xông vào Thái Đích Cung. Ngươi muốn chết thì cũng đừng trách người khác!”

“Đoàng!”

Khí tức trong người thủ lĩnh thị vệ tăng vọt, trước người hắn ta xuất hiện một tấm chắn ảo ảnh màu vàng kim, từ trên đập xuống La Chinh.

Thủ lĩnh thị vệ từng là một Thái Nhất Vệ Ngũ Tinh, vì có biểu hiện xuất sắc trong Thái Nhất Vệ nên mới được điều tới trấn thủ Thái Đích Cung.

Tấm chắn này nhìn có vẻ bình thường, nhưng thần quân lực ẩn chứa trong nó lại đạt tới tám trăm!

Vẻ mặt La Chinh nghiêm túc hẳn lên. Hắn cắn răng điên cuồng phóng sức mạnh của Lực Thần Đồ Đằng ra, đồng thời dung dịch phong thạch cũng tập trung vào tay phải của hắn.

“Rầm!”

Một tiếng nổ lớn rung trời vang lên, vô số tia sáng bắn ra.

Đám thị vệ ngơ ngác nhìn thủ lĩnh của mình bay lên không trung, văng ra xa cả hàng trăm nghìn mét rồi mới rơi vào một góc trong quảng trường của Thái Đích Cung, còn La Chinh thì lại đứng vững ở đầu tường.

Các thị vệ lấy lại tinh thần, sau đó đồng loạt lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách với La Chinh.

“Phượng Ca ở đâu!” La Chinh nhìn họ với ánh mắt đe dọa, hỏi.

Đám thị vệ đồng loạt lắc đầu, tỏ ra rằng bản thân mình không biết. Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ an toàn cho Thái Đích Cung, đương nhiên không thể dẫn La Chinh đi tìm Phượng Ca điện hạ.

“Cạch!”

Thân thể La Chinh lóe lên, hắn đưa tay bóp lấy cổ của một tên và quát: “Nói!”

“Ta, ta…” Trên mặt tên thị vệ này lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Đúng lúc này, trong Thái Đích Cung truyền ra một giọng nói thanh thúy.

“Chỉ là đệ tử của Tâm Lưu kiếm phái thôi mà lại dám làm loạn trong Thái Đích Cung? Ngươi cho rằng trong Thái Đích Cung ta không còn ai à?”

Cùng với giọng nói ấy, một dải băng gấm màu tím lướt từ phía quảng trường tới và bắn thẳng về phía La Chinh. Dải băng này tựa như một con rắn linh hoạt, vừa bắn tới đã xoắn thẳng về phía La Chinh.

La Chinh quẳng tên thị vệ trong tay đi, giơ tay túm lấy dải băng gấm. Nhưng khi hắn vừa chạm tới dải băng thì nó lại chia thành hai, hai chia thành bốn uốn lượn tới, cuốn lấy người La Chinh.

Vừa quấn lên thân thể hắn, băng gấm vốn mềm mại đột nhiên bộc phát ra một sức mạnh đáng sợ, hằn tuyệt nhiên không thể kháng cự được sức mạnh này!

“Vèo!”

Thân thể La Chinh bị băng gấm kéo đi, cảnh vật xung quanh hắn lao vùn vụt về sau.

La Chinh bị kéo đi khoảng mấy chục nghìn mét, không biết xuyên qua mấy cửa cung.

“Rầm! Bịch!”

Cuối cùng hắn lăn vài vòng rồi ngã xuống trước một thiên điện. Ở cách đó không xa là một người phụ nữ mặc áo tím đang đứng, hai tay khoanh trước ngực đánh giá La Chinh.

Người phụ nữ này có dáng người thướt tha, dung mạo xinh đẹp, phong thái yểu điệu, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng khiến người ta mê muội.

Hai tay của La Chinh bị trói ra đằng sau, hắn muốn thoát khỏi sự trói buộc của băng gấm kia nhưng có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi dải băng nhìn như bình thường ấy.

Trong mắt người phụ nữ mặc áo tím ánh lên vẻ kinh ngạc: “Tên nhóc này còn chưa trải qua Hồn Nguyên Tái Tạo… Thế mà sức mạnh lại lớn đến vậy!”

Cơ thể của đa số các Bỉ Ngạn cảnh Nhân tộc có thể gánh chịu được chừng hai, ba trăm thần quân lực, một số cường giả thì chịu được năm, sáu trăm thần quân lực.

Tín vật Bỉ Ngạn giống như của Từ Hữu Vi có thể hấp thụ sức mạnh Bỉ Ngạn của đối phương, tổng cộng nó có thể bộc phát ra năm trăm thần quân lực. Bản thân Từ Hữu Vi không thể nào chịu được sức mạnh này, nhưng hai trăm thần quân lực dư ra do trường kiếm của y gánh lấy.

Vừa rồi La Chinh giãy giụa đã bộc phát ra hơn nghìn thần quân lực, chỉ có một số dị tộc cực hiếm mới có thể làm được, còn Nhân tộc hiển nhiên không nằm trong số đó.

Sau khi vùng vẫy một lúc lâu, cuối cùng La Chinh cũng dừng lại. Hắn liếc nhìn người phụ nữ kia với ánh mắt lạnh lùng, vẫn không nói lời nào.

Lúc này, đám thị vệ cũng vội vàng chạy tới, đồng loạt quỳ một gối xuống trước mặt người phụ nữ này. Thủ lĩnh thị vệ thì dập đầu với bà, nói: “Người này tự tiện xông vào Thái Đích Cung, thuộc hạ không thể ngăn cản được. Đã khiến Diễm Phi nương nương kinh hãi rồi, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần!”

Diễm Phi lại vô cùng rộng lượng, bà khẽ vung tay ngọc, nói: “Việc nhỏ thôi, các ngươi có thể đi rồi!”

“Rõ!”

Thủ lĩnh thị vệ đứng dậy, dùng ánh mắt ra hiệu cho một thị vệ khác, định tóm La Chinh đi cùng mình.

Tuy nhiên Diễm Phi đã ngăn lại: “Để hắn lại đây đi”

“Nhưng người này tự tiện xông vào Thái Đích Cung, cần phải trừng phạt nghiêm…” Trên mặt thủ lĩnh thị vệ lộ ra vẻ oán hận. Thân là Thái Nhất Vệ Ngũ Tinh mà lại bị một đệ tử của Tâm Lưu kiếm phái đập bay chỉ bằng một cú đấm, thật đúng là mất mặt.

“Để hắn lại đây, ta có lời muốn hỏi hắn” Diễm Phi nói với giọng điệu khẳng định.

“Rõ!”

Các thị vệ thi lễ rồi ngoan ngoãn rút lui.

Nếu La Chinh chỉ là một đệ tử bình thường của Thiên Cung thì Diễm Phi sẽ không hỏi đến, nhưng sức mạnh mà hắn bộc phát ra không hề tầm thường. Chí ít trong Thiên Cung không thể tìm ra được người thứ hai, điều này đã khơi gợi sự hứng thú của Diễm Phi.

“Xoẹt!”

Diễm Phi đưa tay kéo nhẹ, dải băng màu tím đã thu lại trong tay áo của bà.

“Vì sao ngươi lại muốn xông vào Thái Đích Cung?” Diễm Phi hỏi.

Cuối cùng hai tay của La Chinh cũng được tự do, hắn hoạt động chân tay một chút rồi mới trả lời: “Ta tìm Phượng Ca”

“Phượng Ca?” Diễm Phi cười khẽ: “Ngươi tìm Phượng Ca làm gì?”

“Nàng mang người của ta đi” La Chinh thành thật đáp.

Diễm Phi kinh ngạc nhìn La Chinh rồi hỏi: “Đang yên đang lành, vì sao nàng lại đưa người của ngươi đi?”

“Ai mà biết được con nhỏ ngu xuẩn đó đang nghĩ gì! Có lẽ nàng thua ta trong Thất Sơn Tiểu Hội nên mới ghi hận, đúng là bụng dạ hẹp hòi!” La Chinh nói với giọng tức giận.

Nghe La Chinh mắng Phượng Ca như vậy, trên mặt Diễm Phi chợt thoáng qua vẻ xấu hổ. Bà nói: “Ta đưa ngươi đi tìm nàng”

“Ngươi có thể giúp ta đi tìm nàng?” Mắt La Chinh sáng lên.

“Đương nhiên, ta là mẫu thân của con bé” Diễm Phi cười khẽ rồi nói: “Nếu con bé thật sự hẹp hòi như ngươi nói thì quả là nó không đúng”

Lần này tới phiên La Chinh ngẩn ra. Hắn từng nghe Cao Khải Chính nói rằng Phượng Ca được đưa từ Thần Sào về, vậy vị Diễm Phi cao quý ung dung trước mắt này là một nữ yêu Thần Sao ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận