Bách Luyện Thành Thần

Chương 2990: Mục đích

Trong khoảnh khắc khi chúng mở mắt, tất cả mọi người trong hang đồng đều bị một nỗi sợ kinh hoàng bao trùm lấyNgười thì cảm thấy như có một thanh kiếm sắc lẻm đang chĩa thẳng lên trán mình, chỉ cần nó tiến thêm một phân thôi là mình chắc chắn sẽ phải chết…

Cũng có người nhìn thấy vô số bộ xương lượn lờ quanh mình, tựa như mình bị rơi vào vùng đất chết không có lấy một sự sống và hóa thành một kẻ trong đó…

Hầu hết mọi người đều ôm chặt đầu mình, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, theo bản năng cho rằng ngay giây sau mình sẽ chết.

Dù đa số những người ở đây đều đã trải qua đủ loại nguy hiểm và hoàn cảnh sinh tử, nhưng hiện giờ họ đang cách cái chết gần nhất.

Ngay đến các nhân vật có dương hồn mạnh như La Chinh, Địch An mà khi đối mặt với nỗi sợ đột ngột ập đến ấy cũng phải luống cuống.

La Chinh đáp xuống rồi cũng không khỏi lùi về sau, đồng thời dựa vào ý chí cứng cỏi của mình để đối kháng với nỗi sợ do Tâm Cụ Nhãn Ma gây ra.

Hắn từng trải nghiệm cảm giác này một lần trong thần miếu Thiên Quỳ. Khi ấy nhờ có lời nhắc nhở của 9527, hắn đã dùng đến Trảm Tình Thần Đạo mới thoát ra được.

Nhưng bây giờ, nỗi sợ này mạnh hơn gấp bao nhiêu lần so với những gì hắn trải qua trong thần miếu Thiên Quỳ, đương nhiên Trảm Tình Thần Đạo không thể nào giúp hắn bình tâm lại…

“Tâm Lưu Duy Ngã!”

Lúc này, La Chinh liền dùng đến tâm pháp trong “Tâm Lưu Kiếm Điển”.

Tâm Lưu Kiếm có thể xem là phần mở rộng của Trảm Tình Thần Đạo, nghiên cứu càng sâu về kiếm tâm thì hiệu quả càng tốt hơn.

Trong khoảng thời gian ở tại Tâm Lưu kiếm phái, La Chinh đã đạt được thành tựu nho nhỏ. Nhưng sau khi hắn vận tâm pháp rồi, nỗi sợ kia cũng chỉ được dằn xuống đôi chút chứ vẫn không thể nào xóa bỏ hoàn toàn.

So ra, những người khác lại càng chịu không nổi. Hầu hết đều nằm sấp ra đất, có người thì mặt như tro tàn, toàn thân run rẩy, có người lại gào khóc.

La Yên vẫn đứng vững vàng ở đó, dường như nàng cũng đang thầm sử dụng loại tâm pháp nào đó để đối chọi lại nỗi sợ này, cả cơ thể không hề nhúc nhích, trong đôi mắt đầy vẻ mông lung.

Trên đỉnh núi chủ, ngoài bề mặt con mắt khổng lồ không ngừng lóe ra vầng sáng màu đỏ sậm. Hiển nhiên nỗi sợ kia chính là do nó phóng ra…

La Chinh cùng Địch An đều là người được nó và mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh chọn trúng nên nó chẳng mong hai người họ tranh chấp với nhau, lỡ lại xảy ra sơ suất gì. Thế nhưng Địch An lại chẳng chịu ngoan ngoãn bỏ qua, khi thấy hai người họ sắp tiến vào khoảnh khắc sinh tử, con mắt buộc phải ra tay can thiệp.

“Bây giờ ngươi ra tay liệu có khiến chúng cảnh giác không?” Mẫu thể hỏi.

Mẫu thể sợ họ dứt khoát chạy ra ngoài và rời khỏi Hồn Nguyên Đại Thế Giới, chẳng ai thích nhìn con vịt đã được nấu chín lại mọc cánh bay đi cả.

“Chắc không có vấn đề gì đâu” Con mắt đáp lại: “Chúng còn chưa lấy đủ Hồn Nguyên Chi Linh nên chắc chắn sẽ không từ bỏ!”

Nếu không phải bất đắc dĩ thì con mắt cũng không muốn để lộ năng lực của mình vào thời điểm này.

“Ù ù…”

Tia sáng trong đồng tử của nó tiếp tục lấp lóe thêm mười hơi thở nữa rồi mới lóe lên một lần cuối cùng và biến mất, trở về trạng thái ban đầu.

Hai vầng sáng trắng đỏ chậm rãi chuyển động tròn đều trong con mắt khổng lồ.

Ở phần giữa của núi chủ, các đệ tử và tộc nhân vốn tưởng mình sắp chết bỗng phát hiện áp lực đến từ nỗi sợ khủng khiếp kia đột nhiên biến mất, mỗi ngươi lần lượt đứng lên, trên mặt hiện rõ vẻ quái lạ.

“Vừa rồi là gì thế…”

“Làm ta sợ muốn chết!”

“Ta cứ tưởng mình chết chắc rồi!”

Sau khi trải qua nỗi sợ tựa như dạo vòng quanh địa ngục một lần, đa số mọi người đều ướt đẫm mồ hôi.

“Tiểu thúc thúc, nỗi sợ kia đến từ chân ý Nhất Niệm Thiện Ác, nhưng đó là thứ gì mà có thể mang đến ảnh hưởng lớn đến thế?” Mộc Mộc không hiểu bèn hỏi.

Bản thân nàng ta chủ tu chân ý Nhất Niệm Thiện Ác nên rất am hiểu về lĩnh vực này. Sau khi tu chân ý Nhất Niệm Thiện Ác đến viên mãn, nàng ta cũng có thể tiến hành đe dọa các sinh linh trong một vùng phạm vi nhất định, nếu là linh hồn nhỏ yếu thì có khi còn bị hù chết.

Nhưng đối với dương hồn bước vào Bỉ Ngạn, chút hiệu quả này căn bản là không đáng kể, người bình thường sẽ không chịu ảnh hưởng. Trừ khi nàng ta có thể dung hợp tín vật Bỉ Ngạn tương thích hoặc tu luyện thần thông chuyên biệt cho lĩnh vực này.

Sơn không những có thực lực mạnh mà tri thức còn vô cùng uyên bác. Trong mắt Mộc Mộc, hầu như không có chuyện gì mà tiểu thúc thúc không biết cả.

“Tâm Cụ Nhãn Ma” Sơn nhàn nhạt đáp lại: “Một thế lực cấp Chúa tể trong quá khứ, nhưng lại không hợp trong Bỉ Ngạn nên gần như đã tuyệt chủng”

“Sao nó lại xuất hiện ở đây?” Mộc Mộc lại hỏi.

Theo suy nghĩ của nàng ta, trong Bỉ Ngạn bất kể là vật chết hay vật sống đều phải nhờ vật dẫn dắt mới có thể giáng lâm, mà vật dẫn dắt ấy chính là thế giới trong cơ thể của cường giả Bỉ Ngạn cảnh đã gánh lấy vật Bỉ Ngạn.

“Không rõ lắm” Sơn cau mày nói.

Thực ra Hồn Nguyên Chi Linh đã phá vỡ thường thức, dùng hình thái đặc biệt để sống ở Hồn Nguyên Đại Thế Giới.

Trên bản chất, Hồn Nguyên Chi Linh cũng là sinh linh Bỉ Ngạn. Các đại thế lực siêu cấp đều từng nghiên cứu xem vì sao Hồn Nguyên Chi Linh có được năng lực đặc biệt ấy nhưng lại chẳng tìm ra nguyên nhân.

Có thể nói, hình thái hiện tại của Hồn Nguyên Chi Linh đã đi ngược lại Chân Lý.

Một khi tìm ra nguyên nhân, e là các tồn tại hùng mạnh, các cường giả của văn minh cấp Chúa tể ẩn nấp trong Bỉ Ngạn đều có thể quay lại thế giới mẹ, hay thậm chí là hỗn độn.

Sau khi ý thức của La Chinh đã khôi phục lại, hắn chỉ lạnh lùng trừng Địch An.

Ngay khoảnh khắc khi hắn định ra tay giết Địch An, nỗi sợ hãi kia liền giáng xuống, đây chắc chắn chẳng phải chuyện trùng hợp.

Dựa vào thông tin này, trong lòng La Chinh đã đưa ra được suy đoán mơ hồ.

Sự việc vừa rồi đã minh chứng rất rõ rằng trên núi chủ có một con Tâm Cụ Nhãn Ma, hơn nữa nó còn lợi hại hơn nhiều so với con Tâm Thần Chi Nhãn mà mình dung hợp!

“Sao lại cản không cho mình giết Địch An? Hay là chỉ muốn ngăn lại trận chiến giữa mình với hắn?”

La Chinh thiên về kết luận sau hơn.

Đây cũng là lần đầu tiên Địch An tới Hồn Nguyên Đại Thế Giới, theo những gì y thể hiện thì hình như y cũng chẳng biết rõ tình hình.

Vậy mục đích của con Tâm Cụ Nhãn Ma đó là gì?

Khi còn chưa khám phá rõ ràng mọi chuyện, La Chinh cũng không định tùy tiện ra tay. Hắn và La Yên dẫn người Thiên Cung cùng Lê Sơn rút lui về hướng khác, kéo dài khoảng cách với tộc Hữu Hùng.

Lúc này, trong một lối đi khác lại có mười mấy bóng dáng cao lớn bước vào, họ chính là người của tộc Ly Uyên.

Tộc Ly Uyên chia thành ba nhóm đi thăm dò trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới, một nhóm trong đó gặp phải Tà Thần, hai nhóm còn lại sau khi tụ họp cùng nhau thì cũng leo lên núi chủ.

Lần này tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới, tộc Ly Uyên cũng gặp trắc trở vô cùng nên bây giờ đã bớt càn quấy hơn nhiều. Mấy gã tộc Ly Uyên với thân hình cao hơn trăm mét âm thầm đánh giá những pho tượng trên vách tường rồi lại rút về một bên.

Từ các lối đi quanh hang động lần lượt có người của những dị tộc khác chui ra, sinh linh có mặt ở đây càng lúc càng nhiều, đa số đều tụm năm tụm ba đi cùng nhau nhưng cũng có vài kẻ chỉ có một mình. Ví như Mạc Nhất Kiếm của Thiên Cung, hắn ta tự đi một mình xâm nhập núi chủ. Sau khi vòng vo một lúc lâu trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới, cuối cùng bây giờ hắn ta cũng tụ họp với nhóm La Chinh.

“Hồn Nguyên Chi Linh nhất định trốn trên đó!”

“Chúng ta cứ trực tiếp mở ra một con đường dẫn lên trên, đào đám Hồn Nguyên Chi Linh ấy ra là được!”

“Ừ, ngoại trừ nửa phần trên của núi chủ thì chẳng còn chỗ nào cho chúng ẩn thân nữa!”

Sau khi số người trong hang động tăng lên, nơi đây cũng ồn ào nào nhiệt hơn, mọi người tiếp lời nhau bàn bạc biện pháp để tiếp tục lên núi.

Người tộc Ly Uyên vốn có tính cách nóng nảy, hai tên trong đó chợt tung người vọt lên, dùng thân thể tựa quả núi nhỏ của mình đập thẳng lên nóc hang động.

Tuy nhiên, khi hai kẻ đó vừa đến gần phần nóc, họ bỗng hét lên một tiếng thảm thiết rồi ôm đầu ngã thẳng xuống, khiến mặt đất lõm xuống thành hai cái hố to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận