Bách Luyện Thành Thần

Chương 2595: Thiên tài

Thu học cung chỉ là một tên hiệu, toàn bộ mười ba học cung ở đây đều do nàng quản lý, và nàng cũng là cấp trên trực tiếp của các cung chủ học cungTên của nàng vốn là Thu Hàn Yên, địa vị trong Đạo Kiếm Cung gần bằng tam đại trưởng lão và cả cung chủ đương nhiệm của Đạo Kiếm Cung.

Các cung chủ học cung thấy nàng thì vội vàng hành lễ.

Cung chủ Kiếm Cung mỉm cười hỏi: “Không biết Thu học cung và Kỳ trưởng lão bàn bạc thế nào rồi?”

Thu Hàn Yên hờ hững liếc nàng ta một cái rồi lạnh lùng đáp: “Không thế nào cả…”

“Ngược lại ta rất muốn biết, Đạo Kiếm Cung chúng ta thật sự định tìm áo mộ về sao?” Cung chủ Táng Kiếm Cung – Nguyệt Bạch Lật cũng hỏi.

“Danh tiếng của Đạo Kiếm Cung vang vọng lẫy lừng khắp Thất Tinh Châu… Chuyện gì cần thực hiện thì đương nhiên sẽ thực hiện… Nhưng việc này có liên quan gì đến các ngươi?” Thu Hàn Yên hỏi ngược lại.

Sau khi cung chủ tiền nhiệm – Thu Bá Lam – mất tích, trong Đạo Kiếm Cung từng đặt ra một giao hẹn rằng nếu có ai đó tìm được áo mộ của ông thì khi ấy sẽ chọn lại chức vị cung chủ Đạo Kiếm Cung.

Bẵng qua từng ấy năm, áo mộ của cung chủ tiền nhiệm vẫn chưa tìm ra được, còn cung chủ đương nhiệm thì đã sớm ngồi vào vị trí của mình.

Chẳng ai ngờ tới, mãi đến lúc này Thu Hàn Yên lại có thể mang về áo mộ của phụ thân mình. Theo lý thì vị trí cung chủ cần được chọn lại một lần nữa.

Nội bộ Đạo Kiếm Cung hiện đang chia ra làm hai phe phái, ngay cả ba đại trưởng lão cũng là bằng mặt không bằng lòng. Hai trong số ba đại trưởng lão thì ủng hộ cho cung chủ đương nhiệm, không đồng ý với việc tuyển chọn lại cung chủ lần nữa. Cũng chính vì lý do này mà nội bộ Đạo Kiếm Cung xảy ra tranh chấp mâu thuẫn với nhau…

Vì vậy, tâm trạng của Thu Hàn Yên không được tốt cho lắm.

Nàng dùng một câu chặn họng các cung chủ học cung rồi sau đó dời mắt nhìn sang đài cao của Ngưng Kiếm Cung, trong mắt thoáng hiện vẻ quan tâm.

Nguyệt Bạch Lật mỉm cười, hỏi: “Hôm nay Thu học cung đến đây là để quan sát nhóm đệ tử mới của Ngưng Kiếm Cung à?”

Thu Hàn Yên không đáp lại, cung chủ Yêu Kiếm Cung bèn tiếp lời Nguyệt Bạch Lật, nói: “Họ chỉ là một đám thần dân tầm thường của Thiên Đô Châu, có gì đáng để quan tâm chứ? Đã chẳng có gốc rễ gì, lại càng không có thiên phú, ở lại Đạo Kiếm Cung chỉ tổ làm lãng phí tài nguyên…”

“Ngưng Kiếm Cung vốn đã là một bãi phế liệu chứa đầy rác, đã lãng phí suốt bao năm qua rồi, chẳng lẽ giờ còn ngại lãng phí thêm một ít nữa à?” Nguyệt Bạch Lật nói.

Nghe được câu này, Thu Thắng Thủy liếc Nguyệt Bạch Lật một cái rồi cười “Hì hì” hai tiếng.

Ánh mắt Nguyệt Bạch Lật bỗng lóe lên, y nheo mắt hỏi: “Thắng Thủy huynh, ta nói có gì sai à?”

Thu Thắng Thủy nhướng lông mày, cười nói: “Yêu Kiếm Cung và Táng Kiếm Cung của các ngươi may mắn được nhận tài nguyên ở mức cao nhất, vậy mà đệ tử bồi dưỡng ra thì chỉ dùng được vài người. Hai trăm năm qua, những người đảm nhiệm chức Thiên La Vệ hầu như đều là một đám vô dụng cả, thế mà giờ còn có mặt mũi xỉa xói Ngưng Kiếm Cung của ta?”

“Ngươi…” Nguyệt Bạch Lật sầm mặt.

“Ta làm sao? Trăm năm nay các ngươi có đệ tử nào được đưa đến Thái Nhất Thiên Cung chưa? Có đệ tử nào tiến vào Thái Nhất Vệ không? Một tên cũng chẳng có. Vậy mà các ngươi còn huênh hoang tự đắc, sao không đi chết cho rồi?” Thu Thắng Thủy tiếp tục châm biếm.

“Ngươi, ngươi…” Nguyệt Bạch Lật nghẹn đến mức cả gương mặt đỏ au.

“Sao? Có phải không nói lại ta nên muốn ra tay đánh? Ngươi, ngươi, còn có các ngươi nữa. Mấy người các ngươi hợp lại so tài với ta một trận xem?” Thu Thắng Thủy kiêu căng chỉ vào mấy cung chủ kia, nói tiếp: “Chính bản thân mình đã là kẻ vô dụng rồi, vậy mà còn muốn dạy dỗ ra thiên tài sao? Đúng là trò cười cho thiên hạ…”

Mấy cung chủ ở đây bị Thu Thắng Thủy mắng mỏ một lúc, tức đến mức gương mặt lúc đỏ lúc trắng.

Trước đây Thu Thắng Thủy quả thật có tư cách vào Thái Nhất Thiên Cung, tuy mấy năm nay hắn ta sống rất im ắng, nhưng những cung chủ ở đây nào phải đối thủ của hắn ta?

Thu Hàn Yên bật cười, tâm trạng vốn u tối bực dọc cũng khá hơn không ít.

Lúc này, Đại kiếm tư bên cạnh lên tiếng: “Thu Thắng Thủy, nơi này là địa điểm quan kiếm, hãy chú ý câu từ của ngươi!”

Thu Thắng Thủy sờ mũi, nói: “Ông đây đã chướng mắt bọn họ từ lâu rồi!”

“Các học cung so đấu với nhau bằng thiên phú và tu vi của các đệ tử chứ không phải bằng thực lực cá nhân của các cung chủ” Đại kiếm tư nói một câu công bằng.

“Đại kiếm tư nói có lý! Chúng ta một lòng bồi dưỡng thiên tài cho Đạo Kiếm Cung, thế mà tên này lại tự mang mình ra để nói. Đúng là quá bỉ ổi!” Nguyệt Bạch Lật lắc đầu, giọng nói đầy vẻ khinh thường.

Thu Thắng Thủy cười, ánh mắt lướt qua đài cao của Ngưng Kiếm Cung, cuối cùng dừng trên người La Chinh. Trên mặt hắn ta toát lên vẻ chờ mong, nói: “Đám đệ tử do các ngươi bồi dưỡng ra mà cũng được gọi là thiên tài sao. Thật đúng là… Ha ha”

Nhìn La Chinh, dường như Thu Thắng Thủy thấy được hình ảnh của mình trước đây.

Hắn đi cùng với Thu Hàn Yên đến đây chẳng phải vì ai khác mà chỉ để nhìn La Chinh một chút.

Nguyệt Bạch Lật như vừa hiểu ra gì đó bèn nói: “Nghe ngươi nói thì hình như vận may của Ngưng Kiếm Cung không tệ nhỉ, lẽ nào đã tìm ra được một thiên tài nào đó ở vùng đất Thiên Đô Châu nhỏ xíu kia?”

Thu Thắng Thủy cười nhạt, nói: “Thiên phú của người này còn nhỉnh hơn cả ta!”

Nghe vậy, vẻ mặt của các cung chủ cũng như Đại kiếm tư đều nghiêm túc lại.

Đạo Kiếm Cung chia thiên phú của các đệ tử ra làm tám bậc, người nào chỉ cần có thiên phú lục phẩm là có thể được chọn vào Thái Nhất Thiên Cung. Trước đây thiên phú của Thu Thắng Thủy chính là lục phẩm, có thể xem là nhân vật hiếm có của Đạo Kiếm Cung trong vòng mấy nghìn năm. Vì vậy, mấy cung chủ này khó mà tin được lời hắn ta vừa nói.

“Không biết Thắng Thủy huynh đang nói tới ai?” Nguyệt Bạch Lật hỏi.

Thu Thắng Thủy nhún vai: “Ngươi nhìn là rõ thôi!”

Thế là ánh mắt của toàn bộ các cung chủ đều tập trung vào đài của Ngưng Kiếm Cung. Bọn họ cũng muốn biết có phải Thu Thắng Thủy chỉ đang khoe khoang hay là thật, bởi dù sao người có thiên phú lục phẩm cũng quá ít.

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Trước đây, khi La Chinh tu luyện “chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên” không hề mượn nhờ ngoại lực nào cả, chỉ tự dựa vào bản lĩnh của mình mà lĩnh ngộ nên quá trình khá trắc trở.

Bây giờ, khi đối mặt với thanh Tham Thiên Đại Kiếm, La Chinh đã hiểu ý của mấy người Lại Hoa Bắc.

Được tu luyện trước Tham Thiên Đại Kiếm quả thực là làm ít thu nhiều.

“Thái sơ kiếm địa, cổ vi cầu tác…”

Khi hắn bắt đầu lẩm nhẩm từng từ trong bản dịch, trong đầu hắn bỗng toát ra cảm giác đặc biệt như thể một thứ gì đó vừa bung ra.

Hắn cảm nhận được, ý thức của mình đang từ từ dung nhập vào hình kiếm trên Tham Thiên Đại Kiếm! Chuyện này cũng giống như khi linh hồn rời khỏi thể xác, bản thân hắn đã biến thành một thanh kiếm!

“Tư tư kiếm tâm, vi hằng xương vận…”

Cứ mỗi một từ mà hắn đọc ra, Tham Thiên Đại Kiếm cũng phóng ra từng luồng chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng thấm ngược vào linh hồn La Chinh.

Vì La Chinh chỉ mới bước ra bước đầu nên chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng mà Tham Thiên Đại Kiếm phóng ngược về cho hắn vô cùng thô sơ và ít ỏi.

La Chinh có cảm giác như ai đó đang dẫn đường cho hắn, đưa hắn đi lĩnh ngộ môn chân ý của đạo này. Những từ mà hắn đọc ra cũng càng lúc càng trơn tru!

Chỉ trong vòng nửa nén nhang, La Chinh đã đọc được năm trăm chữ. Hình kiếm do hắn biến hóa ra trên Tham Thiên Đại Kiếm cũng ngày một mạnh hơn, cao lớn hơn. Hiện giờ bức vẽ hình kiếm ấy đã dài đến nửa mét, độ bằng một cánh tay…

Các cung chủ ở đây đều đang hướng mắt nhìn lên đài của Ngưng Kiếm Cung nên chẳng bao lâu sau đã phát hiện ra hình kiếm của La Chinh.

Nguyệt Bạch Lật nhìn chằm chằm La Chinh, nói: “Người mà Thắng Thủy huynh vừa nhắc tới chính là hắn ư? Lần đầu tiên tu luyện chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng mà đã có thể đọc được sáu trăm chữ, quả đúng là khó tin. Thế nhưng đệ tử như này trong Táng Kiếm Cung bọn ta nhiều vô số kể, có gì đáng nói đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận