Bách Luyện Thành Thần

Chương 3154: Chiếu lệnh thứ hai

Vẻ kinh ngạc đọng lại trên mặt mỗi ngườiCác đệ tử tầng hai nhìn La Chinh trên đài thi đấu bằng ánh mắt sững sờ. Ngay từ đầu bọn họ hoàn toàn ôm tâm trạng xem náo nhiệt, để cho người đứng đầu tầng hai dạy dỗ hắn một trận, cho nên mới có người chủ động đi tìm Trịnh Song Kỳ tới đây.

Cho dù La Chinh thiên phú phi phàm nhưng dù sao cũng mới tiến vào Hồn Nguyên cảnh chưa lâu, có thể đánh bại Thuần Hạo đã là kỳ tích lớn lao, đối mặt với Trịnh Song Kỳ hẳn là không có sức đánh trả!

Nhưng La Chinh lại thẳng tay đánh trả, còn không phải dựa vào thân thể mạnh mẽ, nói cách khác là nghiền ép cả về thân thể và sức mạnh, lấy tư thái giao phong chính diện đánh bại Trịnh Song Kỳ…

Chỉ cần thắng trận này, La Chinh đã từ người đứng đầu tầng một trở thành người đứng đầu tầng hai, giẫm đạp tất cả các đệ tử trong hai tầng lầu ngay dưới chân mình.

Sự yên tĩnh chết chóc kéo dài một hồi lâu, cuối cùng Cổ Liệt thuộc tầng hai mới lên tiếng: “Thế giới này quá điên cuồng…”

“Trực tiếp trở thành người đứng đầu tầng hai, trời ơi…” Long Nghị cũng trừng mắt nói.

“Ta lăn lộn ở tầng hai mấy trăm năm rồi, ngay cả vị trí một trăm người đứng đầu cũng không chen lên được!” Một đệ tử tầng hai nói.

“Ghê gớm nhất chính là hắn chỉ mới tới Thập Tứ Trọng Thiên…” Thư sinh trắng trẻo thì thào.

Cạnh tranh ở tầng hai còn kịch liệt hơn tầng một rất nhiều. Cho dù chỉ có hơn hai trăm người, nhưng muốn tiến thêm một bậc cũng là chuyện cực kỳ khó khăn, nhiều người ở tầng hai vô số năm mà cái tên vẫn luôn lên lên xuống xuống trên Bài Danh Thạch, muốn tiến lên hai, ba bậc, thậm chí là một bậc cũng vô cùng khó khăn.

Ánh mắt của Sầu Tuẫn ở dưới đài thi đấu cũng tràn đầy kinh ngạc.

Là đệ tử mới lên cấp cùng một nhóm với La Chinh, đương nhiên hắn ta vẫn luôn chú ý tới thực lực của La Chinh. Lúc ở Hồn Nguyên Đại Thế Giới La Chinh đã từng bộc phát ra sức mạnh hơn tám ngàn thần quân, nhưng sức mạnh kinh khủng đó hoàn toàn vượt qua phạm vi chịu đựng của La Chinh.

Muốn không dựa vào Thế Giới Chi Thừa mà có thể sử dụng sức mạnh bảy tám nghìn thần quân thì cần phải lăn lộn nhiều năm trong Hồn Nguyên cảnh mới được, nhưng La Chinh lại làm được một cách dễ dàng như vậy.

Tốc độ trưởng thành của người này đáng sợ đến vậy, dựa theo tốc độ này, sợ rằng hắn ở lại vùng đất Kiếm Đỗng không được mấy ngày, trong lòng Sầu Tuẫn thầm nghĩ.

Trịnh Song Kỳ nằm trên mặt đất vươn tay trái ra, cầm lấy tay phải mình bóp nhẹ một cái, xương cốt đứt đoạn trong cánh tay phải đã nhanh chóng trở về chỗ cũ, sau đó không ngừng ấn vào ngực, ấn thẳng xuống chân, xương cốt nửa người đã được điều chỉnh lại.

Điều chỉnh xương cốt xong, trên đỉnh đầu hắn ta đã xuất hiện một món tín vật Bỉ Ngạn, tín vật Bỉ Ngạn này xoay tròn, ánh sáng xanh biếc trên đỉnh đầu hắn ta bao trùm xuống, thương thế trong thân thể bên phải ngay lập tức khôi phục.

Trịnh Song Kỳ đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn La Chinh đăm đăm, sau đó lập tức quay đầu bước đi.

Tồn tại ở đẳng cấp như Trịnh Song Kỳ đều là hạng người có tính tình cao ngạo, thân là người đứng đầu tầng hai lại thua dưới tay người đứng đầu tầng một, đúng là trò đùa lớn nhất thiên hạ.

Hắn ta không giống những người khác, trong lòng tràn ngập hoang mang, nhưng La Chinh lại không thể giải thích nghi hoặc cho hắn ta, đương nhiên hắn ta không muốn ở lại chỗ này!

Chờ Trịnh Song Kỳ rời khỏi, các đệ tử tầng một mới trở nên ồn ào.

“Cứ vậy mà thắng Trịnh Song Kỳ?”

“Trời ơi, trong mắt ta Trịnh Song Kỳ là tồn tại không ai có thể đánh bại!”

“Mấy năm nay rất ít người có thể bò lên tầng ba, Trịnh Song Kỳ chính là người có hy vọng lớn nhất, không ngờ lại bị La Chinh thay thế rồi…”

Lúc này các đệ tử ở tầng một mới thở phào một hơi.

La Chinh mới tới ngày đầu đã đè lên đầu bọn họ, đương nhiên bị một bộ phận để tử xem đây là một mối nhục, nhưng ngay cả đệ tử tầng hai cũng bị La Chinh giẫm đạp vô tình, lúc này trong lòng bọn họ mới cảm thấy cân bằng.

Người này vẫn nên để đám yêu nghiệt trên tầng ba trừng trị thì hơn…

Tên La Chinh lẳng lặng biến mất khỏi Bài Danh Thạch tầng một, đồng thời, tên của tất cả mọi người trên danh sách đều đi lên một bậc, kể cả Thuần Hạo bị La Chinh đạp xuống.

Trở về vị trí đứng đầu tầng một theo cách này, tâm trạng Thuần Hạo cũng rất phức tạp, nhưng hiện tại Thuần Hạo đã hiểu, mình thực sự không có năng lực cạnh tranh với La Chinh, có điều khoảng cách giữa hắn ta và La Chinh trong hai tháng này cũng rất lớn.

Tự an ủi bản thân như vậy, trong lòng Thuần Hạo mới bình tĩnh được một chút.

Trên Bài Danh Thạch tầng hai, hơn hai trăm người đồng loạt hạ xuống một bậc, La Chinh đứng ở vị trí thứ nhất, Trịnh Song Kỳ cũng phải nhường lại mật thất tu luyện ở tầng hai.

Cuộc chiến trên đài thi đấu vẫn tiếp tục.

Vì tranh đoạt thứ hạng, thi đấu mỗi đầu tháng đều diễn ra vài ngày liên tục, thứ hạng trên Bài Danh Thạch cũng thay đổi một lần.

La Chinh vừa xuống khỏi đài thi đấu thì Lăng Sương đã lập tức tiến lên, mỉm cười nói: “La Chinh, chúc mừng ngươi, mới đó đã lên tầng hai rồi!”

“Hê, hẳn là tháng sau sẽ khiêu chiến Lý Bôi Tuyết, lên đỉnh vùng đất Kiếm Đỗng!” Sầu Tuẫn cũng cười nói.

“Lên đỉnh vùng đất Kiếm Đỗng…” La Chinh suy nghĩ một chút, cười lắc đầu nói: “Chỉ có một tháng, Sầu Tuẫn huynh nói đùa”

Thực lực của các đệ tử tầng ba đã gần với tồn tại như Thu Âm Hà, rời khỏi vùng đất Kiếm Đỗng còn có cơ hội trở thành Thiên Tiết Độ, cho dù La Chinh mở ra Thế Giới Chi Thừa cũng khó có thể chống lại, thời gian một tháng nghe có vẻ quá miễn cưỡng.

“Vậy cho ngươi hai tháng!” Lăng Sương bĩu môi cười nói.

La Chinh nhăn mặt nói: “Có thể cho ta thêm chút thời gian không?”

“Không thể…” Lăng Sương tỏ vẻ nghiêm khắc lắc đầu.

Đúng lúc này, Phượng Ca lại không bỏ lỡ thời cơ xuất hiện bên cạnh La Chinh, nhìn lướt qua Lăng Sương rồi nói với La Chinh: “Vừa rồi ta chỉ tuyên một chiếu lệnh, phụ hoàng đại nhân còn có chiếu lệnh thứ hai”

“Chiếu lệnh gì?” La Chinh ngạc nhiên hỏi.

Phượng Ca tỏ vẻ thần bí ghé sát bên cạnh La Chinh, nói: “Phụ hoàng đại nhân muốn gặp ngươi, bây giờ theo ta tới Thái Đích Cung”

Đông Hoàng muốn gặp mình?

La Chinh nhớ tới Chân Ngộ Thiên như một phản xạ có điều kiện. Cũng may hắn đã phá giải hết ở Chân Ngộ Thiên, chỉ là chưa lĩnh ngộ hoàn toàn. Nếu Đông Hoàng giục hắn, hắn cứ hiến lên hai ba trăm chữ là được.

“Không biết Đông Hoàng tìm ta có chuyện gì…” La Chinh còn đang lưỡng lự.

“Đi theo ta là biết”

Phượng Ca túm lấy cánh tay La Chinh, lôi hắn đi, chỉ để lại Lăng Sương kinh ngạc nhìn bóng dáng hai người rời đi.

Sầu Tuẫn đăm chiêu nói: “Đông Hoàng triệu kiến La Chinh, không lẽ là ban hôn?”

“Cái gì?” Lăng Sương biến sắc.

Thấy sắc mặt Lăng Sương, lúc này Sầu Tuẫn mới biết mình nói sai, vội vàng nói: “Chưa chắc đã vậy, cũng có thể là vì chuyện trong Thập Tứ Trọng Thiên”

Tuy Sầu Tuẫn đã sửa lời nhưng trong lòng Lăng Sương vẫn thấp thỏm.

Phượng Ca đã phải lòng La Chinh, mà với biểu hiện của La Chinh bây giờ, đúng là Đông Hoàng có thể ban hôn.

Về việc tình cảm, Lăng Sương quá mức kín đáo, chỉ khi tới bước này cảm giác nguy cơ trong lòng nàng mới càng thêm rõ rệt. Nàng nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, như hạ một quyết định gian nan, một mình rời khỏi vùng đất Kiếm Đỗng, đi thẳng tới núi Thái Ất.

(Hết tập 179)
Bạn cần đăng nhập để bình luận