Bách Luyện Thành Thần

Chương 1993: Đả kích

Một luồng ánh sáng kỳ lạ như bắn vào trong đầu La ChinhĐạo Chân Ý vốn phiền phức vô cùng.

Khi đọc lên, chân ý ẩn chứa trong đó có thể tác động tới linh hồn, tự động khắc những từ đó trong linh hồn.

Vì không ngừng tiếp nhận đạo Chân Ý trong đó nên đương nhiên sẽ không thể đọc thêm được. Cố gắng nhớ kỹ hơn mười nghìn từ một lúc là chuyện không thể nào, chỉ có thể vừa đọc vừa lĩnh ngộ, vừa ghi nhớ mà thôi.

Số lượng từ càng nhiều, đạo Chân Ý tỏa ra từ đó đều theo cấp số nhân, linh hồn càng bị ảnh hưởng mạnh hơn!

Nếu cố gắng chống đỡ, tiếp tục đọc thì cho dù là người mạnh mẽ nổi bật trong các đại viên mãn như Ngự Thần Phong cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi áp lực từ chân ý kia mà ngất đi.

Vừa ngộ ra xong, La Chinh phát hiện tất cả áp lực đều biến mất không còn gì nữa.

Sau đó hắn lại bắt đầu đọc bản chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên kia. Lúc này hắn cảm thấy dễ đọc vô cùng. Trong quá trình đọc, La Chinh cũng có cảm giác linh hồn của mình bay đến một thế giới kỳ lạ.

Đó là một vùng biển hoang vắng…

Từng ánh sao chiếu xuống biển. Vùng biển này dường như kéo dài vô tận, không thể thấy rõ bờ bên kia.

Hắn bước một bước qua đó, dưới chân bỗng xuất hiện một con thuyền nhỏ hư ảo. Lúc này, trong lòng La Chinh lờ mờ có cảm giác yên bình. Chỉ có dựa vào con thuyền nhỏ này thì hắn mới có khả năng đi vượt qua được vùng biển rộng lớn vô biên vô hạn này.

Trong sảnh bên…

Ngự Thần Phong vốn hăng máu như gà bị cắt tiết và Tịnh Vô Huyễn không ngừng bình ổn lại tâm tình của mình đều ngơ ngác nhìn tiểu sư đệ của bọn họ.

Mắt La Chinh đã hoàn toàn thất thần.

Chính là vẻ ngơ ngác, nhìn chằm chằm bản chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên kia, tốc độ thong thả mà đều đều, không ngừng đọc: “Nếu không hướng đến thiền, không phổ biến những điều đố kỵ, không…”

“Người này… đã đọc được ba nghìn chữ” Ngự Thần Phong gãi đầu.

Sau khi hắn đột phá rào cản của mình thì có thể đọc đến ba nghìn năm trăm chữ. Về mặt lĩnh ngộ chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên, hắn chính là người dẫn đầu, bỏ xa Đại sư huynh và tiểu sư đệ.

“Không được, không được. Không thể để người này vượt qua ta. Hắn chỉ là thần cấp thấp mà thôi…” Ngự Thần Phong cũng bắt đầu lớn tiếng đọc.

Lĩnh ngộ đạo Chân Ý vốn là cả tâm hồn và thể xác đều phải tập trung, nào có thể phân tâm dù chỉ một chút.

Nhưng hắn càng lo lắng thì khi đọc càng gian nan…

Chỉ chốc lát sau, hắn bắt đầu cảm thấy đầu váng mắt hoa, áp lực linh hông phải gánh vác tăng lên gấp bội, không thể ngừng lại!

Trái lại, La Chinh…

Dường như hắn đã quên hết tất cả mọi điều.

Trên thế gian này chỉ còn lại bản thân hắn và bản chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên kia.

Khi hắn lặng lẽ đọc, con thuyền nhỏ dưới chân cũng ngày càng mạnh lên, ngày càng được củng cố!

“Bốn nghìn chữ…” Lông mày Tịnh Vô Huyễn giật giật.

Ngự Thần Phong lại càng cạn lời.

Điều hắn kiêu ngạo nhất chính là thiên phú không thể địch nổi của mình. Có lẽ đó là đồ đệ giỏi nhất ẩn giấu bên cạnh Cố Bắc.

Lúc trước, Ngự Thần Phong cảm thấy chẳng qua tiểu sư đệ có thể chất đặc biệt nên mới được Cố Bắc nhận làm đệ tử. Dù sao La Chinh cũng chỉ là sinh linh thứ cấp, có cách biệt một trời một vực với hắn.

Nhưng bây giờ xem như Ngự Thần Phong hắn đã hiểu, thiên phú của tiểu sư đệ vốn còn hơn cả hắn!

Lại thêm một nén nhang nữa…

“Bốn nghìn năm trăm chữ” Tịnh Vô Huyễn thở dài. “Không biết cực hạn của hắn đến đâu”

“Hàm Cửu Di từng nói, cực hạn của nàng chính là bốn nghìn chín trăm chữ, cũng chính là nửa bản đạo Chân Ý. Chắc cực hạn của hắn cũng tầm đó” Ngự Thần Phong lẩm bẩm. Hắn đang tìm cách để chính mình có thể đuổi theo.

Nhưng La Chinh vẫn như trước, cứ thế đọc tiếp với tốc độ không nhanh không chậm…

Trong mắt hắn có ảo giác.

Thuyền nhỏ dưới chân chậm rãi lớn mạnh, dần dần xuất hiện cột buồm, mép thuyền, mái chèo lớn, tất cả kết hợp với nhau thành một chỉnh thể rất tự nhiên…

Chiếc thuyền chân ý này ngày càng hoàn thiện!

“Bốn nghìn bảy trăm chữ” Tịnh Vô Huyễn cười nói. Hắn rất thích ý khi thấy bộ dạng buồn bực của Nhị sư đệ. Người này nên bị đả kích một lần thật mạnh thì hắn mới biết được núi cao còn có núi cao hơn.

“Cũng chỉ đến thế thôi. Đến bốn nghìn chín trăm chữ khả năng lớn hắn sẽ không thể vượt qua được nữa, ta cũng sẽ nhanh chóng đuổi kịp thôi!” Ngự Thần Phong khinh thường nói, sắc mặt cố gắng giữ bình tĩnh.

“Bốn nghìn tám trăm chữ…”

“Bốn nghìn chín trăm chữ…”

Tĩnh Vô Huyễn cũng đồng ý với cách nói của Ngự Thần Phong.

Bốn nghìn chín trăm chữ vốn là một cửa ải, có lẽ đại đa số người tu luyện đạo Chân Ý đều mắc kẹt ở cửa ải này. Muốn tiến lên thì phải lĩnh ngộ tới độ sâu sắc tương ứng.

*Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác sao chép, đăng tải tác phẩm dưới bất kỳ hình thức nào đều là hành vi vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Lúc này, hắn và Ngự Thần Phong nhìn chằm chằm La Chinh, trong mắt đều có vẻ hồi hộp, vểnh tai lên lắng nghe tiếng La Chinh đọc. Hai vị sư huynh đều muốn biết suy đoán của mình có đúng hay không.

Nhưng La Chinh vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm, nhẹ giọng đọc…

“Năm, năm nghìn chữ…” Tịnh Vô Huyễn lẩm bẩm.

“Người này… Aaaaaaaa…” Ngự Thần Phong khổ sở kêu. Hắn cảm thấy thật khó có thể chấp nhận được.

Hắn mới là đệ nhất thiên tài dưới trướng sư phụ chứ. Sư phụ cũng đã nói, phóng mắt nhìn khắp các đại viên mãn trên đảo nổi thì thiên phú của hắn ít nhất cũng có thể xếp trong tốp ba, nhìn khắp Thần Vực cũng hiếm thấy thiên phú mạnh mẽ bậc này.

Đối với tiểu sư đệ này, Ngự Thần Phong cũng giúp đỡ kha khá. Nhưng thiên phú hắn thể hiện ra trước mắt lại khiến Ngự Thần Phong cảm thấy mất cân bằng.

Chỉ chốc lát sau…

“Sáu nghìn chữ” Ngược lại, trong lòng Tịnh Vô Huyễn không đặt nặng chuyện này, thần thái trong đôi mắt càng lúc càng đậm. “Quả nhiên tầm mắt của sư phụ không phải thứ mà chúng ta có thể so sánh được. Không biết nếu người biết được thiên phú tiểu sư đệ thế này thì sẽ cảm thấy thế nào!”

Ngự Thần Phong ngơ ngác nhìn chằm chằm La Chinh. Hắn đã hoàn toàn chết lặng, không thể rên lên được tiếng nào, cũng không có bất kỳ phản ứng gì nữa.

“Bảy nghìn chữ…”

“Tám nghìn chữ…”

Trong nháy mắt khi La Chinh đọc đến tám nghìn chữ…

Bên ngoài cơ thể hắn tỏa ra một tầng ánh sáng màu trắng sạch sẽ rất nhạt.

Tầng ánh sáng này tinh thuần như thế, dường như có thể dung hợp với vạn vật.

Sau khi đọc đến tám nghìn chữ, rốt cuộc La Chinh cũng ngừng lại, đôi mắt mông lung đã nhắm, khoanh chân ngồi tại chỗ, không nhúc nhích, hoàn toàn nhập định.

“Xem ra chẳng bao nữa có lẽ tiểu sư đệ có thể lĩnh ngộ hoàn toàn chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên… Hắn mới chỉ có tu vi thần cấp thấp. Thiên phú thật đáng sợ” Tịnh Vô Huyễn cảm thán.

Ngự Thần Phong nhìn chằm chằm La Chinh, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Đúng là tiểu sư đệ xấu xa! Con của đệ cũng xấu xa, đệ cũng xấu xa!”

Hắn thấy cháu trai La Niệm dịch ra một bản đầy đủ tâm pháp Chân Ý đã quá đáng lắm rồi. Phải biết những chữ Phạn màu vàng đó đều là do sư phụ để lại. La Niệm mới là đứa trẻ mười mấy tuổi? Vậy mà có thể dịch hết được. Chuyện này vốn khiến người ta thật khó hiểu.

Hiện tại, La Chinh còn ở ngay trước mặt hắn, lĩnh ngộ chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên đến mức độ này, như vậy càng khiến hắn khó có thể tiếp nhận…

Đúng lúc này, ngoài sảnh bên truyền đến tiếng “ầm ầm”. La Niệm đưa con rối mà Ngự Thần Phong cho hắn xông vào sảnh bên.

Từ khi có con rối này, La Niệm rất vui vẻ, cả ngày mang nó đi dạo khắp Tiên Phủ.

“Suỵt!” Tịnh Vô Huyễn ý bảo La Niệm nhỏ giọng thôi. Hiện tại La Chinh đã tiến vào trạng thái nhập định, không được quấy rầy hắn.

“Ồ, cha ta đâu?” La Niệm quét mắt trong sảnh bên một vòng, nhưng lại không thể phát hiện ra bóng dáng La Chinh.

Vẻ mặt Ngự Thần Phong trở nên kỳ quái, chỉ vào La Chinh nói: “Chẳng phải đây ư?”

La Chinh ngồi ngay ngắn trên sàn nhà sảnh bên. Do ảnh hưởng của chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên nên hắn chính là từng cái ghế, cái bàn, từng cây cột trong căn phòng này.

Chỉ cần không quan sát cẩn thận thì người ngoài khó có thể nhận thấy được sự tồn tại của hắn!

Đây chính là điểm thần kỳ của đạo pháp tự nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận