Bách Luyện Thành Thần

Chương 3092: Phòng sắt

Hai người nhìn thấy tấm sắt kim loại đều thoáng sững ra“Tấm sắt này là gì?” Phượng Ca chớp mắt hỏi.

La Chinh quan sát nó một chút rồi bảo: “Đến gần xem thử xem”

Đôi cánh sấm sét sau lưng đập nhẹ, hai người đã tiến sát đến tấm sắt này. La Chinh vươn tay ra chạm lên nó, cảm giác lạnh buốt lập tức truyền đến từ đầu ngón tay.

Phượng Ca cũng tò mò sờ lên tấm sắt, nàng nói: “Không biết tấm sắt này được chế tạo từ thứ gì mà không bị năng lượng xung quanh ăn mòn”

La Chinh suy tư một lúc, một luồng sức mạnh bỗng chốc tuôn ra từ thế giới trong cơ thể, hắn đập thật mạnh lên tấm sắt kia.

“Ầm!”

Âm thanh trầm đục vang lên, hiển nhiên tấm sắt không hề xây xước gì, có thể thấy được nó vững chắc đến nhường nào.

La Chinh khẽ chau mày.

Mặc kệ tấm sắt này được làm từ chất liệu gì, bọn họ cũng không thể nào dọn nó đi. Việc khẩn cấp lúc này là phải vượt qua vòng xoáy năng lượng, tấm sắt chặn ngang trước mặt họ liền trở thành vật cản.

“Chúng ta đi theo hướng trên thử vậy” La Chinh ngẩng đầu xem xét một chút.

“Lách tách!”

Một tia sét đánh thẳng lên vách trên, một dải năng lượng lại bị La Chinh kéo xuống.

Hai người đi dọc theo tấm sắt lên trên, cứ thế đi tiếp cả hơn hai trăm mét mà vẫn chẳng thể vượt qua được tấm sắt này. Diện tích của nó cao lớn ngoài sức tưởng tượng của La Chinh.

Ánh mắt Phượng Ca lóe lên, nàng nói: “Đi về phía bên trái xem!”

“Ừ” La Chinh gật đầu.

Họ đổi hướng, lần này là tiến về phía bên trái. Chỉ sau hai, ba mươi mét, họ quả thật đã đến điểm cuối của bên trái, tấm sát này tạo thành một góc vuông ở đó.

Lúc La Chinh nhìn thấy góc vuông này, hai mắt hắn hơi sáng lên: “Đây không phải là một tấm sắt! Cái này có khi là một…”

“Căn phòng?” Trong mắt Phượng Ca cũng lóe lên tia sáng kỳ dị.

Suy đoán của hai người không hẹn mà cùng giống nhau.

Có ai ngờ được trong vòng xoáy năng lượng này lại tồn tại một căn phòng sắt chứ?

Bị sự tò mò thôi thúc, La Chinh bắt đầu tiến lên theo góc vuông này. Đường đi của họ vẫn là tấm sắt bóng loáng, nhưng sau khi đi thêm được hơn trăm mét thì rốt cuộc họ cũng thấy một cánh cửa.

Cánh cửa này chỉ rộng chừng một mét, không khác mấy so với lỗ chó. Trên cửa khắc một vòng Phạn văn vô cùng phức tạp.

Với độ rắn chắc của tấm sắt này mà muốn dùng sức lực thuần túy để mở cửa thì đúng là mơ mộng viễn vông.

La Chinh vươn tay ra chạm nhẹ lên những Phạn văn kia, một Phạn văn liền sáng lên. Phượng Ca thấy thú vị bèn học theo hắn, cũng tiến lên chạm vào đó. Cứ mỗi lần chạm là sẽ có một Phạn văn sáng lên, nhưng chỉ sau vài lần, toàn bộ Phạn văn chợt lóe lên ánh đỏ rồi tắt hết ánh sáng.

“Chắc cần chạm theo thứ tự” Phượng Ca chớp mắt, nói: “Tiếc là khó mà đoán được thứ tự của nó…”

“Nếu đã dùng Phạn văn để khắc thì biết được ý nghĩa là sẽ tiện hơn nhiều” La Chinh nói.

Phượng Ca nhướng mày. Nàng bỗng nhớ ra, hình như La Chinh là cao thủ giải mã Phạn văn thì phải, không thì sao hắn có thể dịch được Chân Ngộ Thiên?

Chẳng qua nàng lại không biết rằng, người giải mã Phạn văn chẳng phải là La Chinh, mà là La Niệm ở thế giới trong cơ thể hắn.

Suốt khoảng thời gian qua, Thanh Ngọc Chi Linh vẫn luôn cư ngụ tại thế giới trong cơ thể La Chinh, không ngó ngàng gì đến động tĩnh ở bên ngoài. Lúc nghe thấy La Chinh gọi mình, Thanh Ngọc Chi Linh ra xem và thấy cảnh này cũng ngạc nhiên không thôi: “La Chinh, đây là đâu vậy?”

“Vòng xoáy năng lượng dẫn đến Thập Tứ Trọng Thiên” La Chinh đáp.

“…”

Toàn bộ văn minh Thanh Ngọc đều rút về từ Dục Giới nên đương nhiên Thanh Ngọc Chi Linh biết về vòng xoáy này.

“Căn phòng này là sao? Sao nó có thể chịu được sự ăn mòn của vòng xoáy năng lượng…” Thanh Ngọc Chi Linh nhìn chằm chằm cánh cửa, vẻ mặt đầy khiếp sợ.

“Không rõ lắm. Ta muốn qua đó xem một chút, ngươi bảo La Niệm giúp ta giải mã mấy Phạn văn này nhé” La Chinh nói.

Thanh Ngọc Chi Linh cũng rất hứng thú với căn phòng này nên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội.

La Chinh đợi chừng một nén nhang đã thấy Thanh Ngọc Chi Linh đưa lời giải của La Niệm ra: “Con trai ngươi bảo đầu tiên là nhấn cái thứ ba bên trái, tiếp theo là cái thứ sáu bên phải, rồi cái ở dưới cùng…”

La Chinh lần lượt nhất lên từng Phạn văn theo chỉ dẫn của Thanh Ngọc Chi Linh, cứ mỗi lần nhấn là một Phạn văn lại sáng lên.

Lần này, La Chinh nhấn mười hai lần liên tục, cuối cùng vòng Phạn văn cũng bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh lục.

“Két…”

Cùng với vầng sáng màu lục ấy là âm thanh “Ken két” phát ra từ cánh cửa. Cánh cửa như lỗ chó này mở ra thật rồi!

“Mở!”

Phượng Ca thấy vậy, trên mặt cũng mừng rỡ không thôi.

“Mau đến xem thử đi!” Thanh Ngọc Chi Linh thúc giục.

La Chinh kéo cánh cửa ra rồi đỡ lấy người của Phượng Ca, nhẹ nhàng đẩy nàng qua, sau đó hắn mới chui vào trong.

Cánh cửa này không lớn, hiển nhiên không được thiết kế theo hình thể của con người.

Sau khi miễn cưỡng chui qua, La Chinh liền ngẩng đầu quan sát xung quanh. Không gian trong này cao hơn chút, hắn và Phượng Ca đều có thể đứng thẳng người lên.

Hai người nhìn ngó một lượt, đồng tử đều hơi co lại.

Không gian bên trong bị ánh sáng và bóng tối chia làm hai nửa, ở phía gần cửa thì trống không, chẳng có thứ gì tồn tại. Còn phía ngoài kia thì chỉ có một màu đen kịt, không thể thấy rõ ở đó có gì.

“Nửa không gian bên kia chính là Ám vực?” La Chinh nhìn chăm chú vào bóng tối, nói.

“Chắc vậy” Phượng Ca gật đầu. Thân là Thuần Khiết Giả, nàng rất nhạy cảm đối với Ám vực.

Hai người cẩn thận tới gần biên giới giáp với bóng tối. Ngay khoảnh khắc khi họ vừa đến gần, một tiếng rít chói tai bỗng phát ra từ trong đó.

Âm thanh ấy cực kì thê lương, khi truyền vào tai La Chinh và Phượng Ca mang đến cảm giác như vô cây kim đâm vào linh hồn.

Phượng Ca bị cơn đau nhức này chọc cho tức giận, bàn tay ngọc ngà bỗng giơ lên cao. Nàng quát: “Đại Phạm Vô Lượng Thiên Quang!”

“Roẹt!”

Một luồng sáng trắng xóa gần như có thể khiến người ta mù mắt chợt bắn thẳng vào trong bóng tối.

Lúc này La Chinh đã thấy rõ, trên vách tường trong bóng tối treo một dãy lồng sắt, trong lồng sắt hình như nuôi đám quái vật có hình thể rất quái dị.

Trong lồng sắt ở ngay trước mặt họ là một con có đầu như cú mèo, thân thể như báo, toàn thân trên dưới còn mọc ra mười mấy xúc tu có gai. Lúc nó đang rít lên thì đã bị bao phủ trong Đại Phạm Vô Lượng Thiên Quang, tia sáng trắng xóa khiến thân thể nó nhanh chóng tiêu tan. Đầu tiên là da lông ngoài cơ thể, sau đó là máu thịt, cuối cùng là xương cốt…

Phượng Ca không nương tay chút nào, mãi đến khi tiêu diệt nó sạch sẽ rồi, ánh sáng trắng xóa mới ngừng lại được. Bộ ngực nàng phập phồng lên xuống, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được, hiển nhiên cũng bị hù không nhẹ.

“Rốt cuộc căn phòng này là nơi quỷ gì…” La Chinh nhìn vào bóng tối, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại.

“Mặc kệ nó là nơi nào, trước tiên cứ giết hết quái vật trong lồng đã” Phượng Ca cất giọng lạnh lùng, sau đó giơ tay lên, ánh sáng như tuyết lại hội tụ trên đầu ngón tay nàng lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận