Bách Luyện Thành Thần

Chương 3011: Giác ngộ về việc phải chết

Không một ai dám xem nhẹ Lê Sơn, nhưng La Yên chỉ ra vẻn vẹn một chiêu đã đập bay Địch An, chuyện này vẫn khiến không ít người cảm thấy rất bất ngờDù gì Địch An cũng đại diện cho hàng ngũ những người xuất sắc trong tộc Hữu Hùng, mặc dù vì sơ suất coi thường La Yên, nhưng bị như vậy thì vẫn khiến người ta quá cạn lời.

La Yên đánh bay Địch An xong cũng không ngừng lại mà thân hình nhảy bật lên, tung bay giữa không trung, hướng thẳng về phía trên hơi nghiêng sang bên cạnh. Đó cũng là phương hướng mà Mộc Mộc và Sơn hạ xuống.

“Cô gái này…”

Mộc Mộc nở một nụ cười xảo quyệt, tóc trên đầu nàng ta xoay tròn như đang giương nanh múa vuốt, hóa thành một tảng mây đen bao phủ về phía La Yên.

Những sợi tóc xoăn này thoạt nhìn cực kỳ mềm mại, nhưng trên thực tế ẩn chứa lực sát thương rất mạnh. Một khi bị những sợi tóc này quấn lấy, Mộc Mộc có đến cả trăm biện pháp để xoắn đối phương thành từng mảnh cỡ bằng ngón tay.

Đối mặt với đợt tấn công của đám mây tóc đen sì, trên mặt La Yên lại không hề có vẻ sợ hãi gì. Nàng chỉ tiến lên nghênh đón chính diện.

“Thánh Chi Ngôn!”

“Đoạn!”

“Phá!”

“Trảm!”

Khi La Yên phun ra chữ “Đoạn”, những sợi tóc trên đầu Mộc Mộc lập tức bị cắt nát thành vô số đoạn nhỏ, hóa thành những sợi tơ bay vương vãi đầy trời.

Tóc Mộc Mộc sao có thể bị cắt dễ dàng như thế? Chỉ với một ý nghĩ nhoáng qua, mớ tóc bị đứt kia như có linh tính mà tập trung lại cùng nhau. Khi chúng sắp quay về hình thái ban đầu thì La Yên lại thốt lên một chữ “Phá”, linh tính chất chứa trong từng sợ tóc cứ thế bị hủy diệt.

Đến khi tiếng “Trảm” vang lên ngay tiếp sau đó, trên mặt Mộc Mộc khẽ run lên. Nàng ta cảm nhận được một nhát chém cực kỳ sắc bén phóng ra từ trong hư không, nếu bị chém trúng thì ắt hẳn sẽ phải chết.

Trong lúc Mộc Mộc còn đang sững người ra, Sơn đã kéo nàng ta lại và đẩy mạnh ra sau, đồng thời nói: “Ngươi không phải là đối thủ của nàng, để ta”

Sơn chặn trước người Mộc Mộc, nhát chém vô hình kia hiển nhiên phóng thẳng đến trước mặt gã.

Sắc mặt gã vẫn rất bình thản, ngoài thân thể tỏa ra một vầng sáng màu vàng đất, bàn tay cách không đấm ra một cú với một góc độ vô cùng kỳ quái.

“Bộp!”

Tiếng nổ tung trầm đục vang lên bên tai mỗi người, sau đó không gian lại nhanh chóng chìm vào yên tĩnh. Rất hiển nhiên, nhát “Trảm” vô hình cuối cùng của La Yên đã bị Sơn hóa giải.

“Ngươi không phải là đối thủ của ta, đừng phí công” Sơn nhìn xuống La Yên, nói.

Trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới, các đại chủng tộc tranh đấu rất gay gắt, nhưng đa số các dị tộc đều vô tình hay cố ý tránh đi Lê Sơn.

Dù gì nơi này cũng là sân nhà của tộc Nữ Oa, nếu chèn ép người Lê Sơn quá thì khi rời khỏi Hồn Nguyên Đại Thế Giới e là khó mà ăn nói được.

Mà tầm mắt của Sơn càng vượt xa người bình thường, gã đã nhìn ra La Yên không tầm thường. Nếu gã thật sự giết La Yên ở đây thì e là sẽ chuốc lấy một vài rắc rối không cần thiết.

Bấy giờ, Mộc Mộc bị Sơn đẩy đi ban nãy cũng vòng trở lại, trên mặt toàn là vẻ oán hận.

Thua trong tay một cô gái xinh đẹp hơn mình, đối với bất kỳ cô nàng nào thì đây cũng là một việc rất khó chấp nhận được: “Tiểu thúc thúc, nàng ra tay với ta, giết nàng đi!”

Mộc Mộc tưởng là mình yêu cầu như vậy, Sơn nhất định sẽ làm theo lời nàng ta. Thế nhưng Sơn lại lắc đầu nói: “Ta không giết nàng được. Trước khi giết nàng thì người Lê Sơn chắc chắn đã xông vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới can thiệp rồi”

“Lê Sơn sẽ vì nàng mà đi ngược lại quy tắc à?” Ánh mắt Mộc Mộc rét lạnh.

“Nếu là quá khứ thì chắc không đâu, nhưng lần này thì sẽ” Sơn đưa ra đáp án vô cùng khẳng định.

Sau khi Hồn Nguyên Đại Thế Giới được lập ra, Lê Sơn cùng với các tộc trong thế giới mẹ vẫn luôn tuân thủ quy tắc được giao ước từ trước, đây cũng là nền tảng giúp Hồn Nguyên Đại Thế Giới kéo dài nhiều năm như vậy.

Nhưng hiện giờ là lần cuối cùng Hồn Nguyên Đại Thế Giới mở ra, dù có làm trái quy tắc thì cũng chẳng để lại mối họa gì.

Đây chính là suy luận của Sơn.

Thứ mà gã theo đuổi chính là tối đa hóa lợi ích chứ không phải xử trí theo cảm tính giống Mộc Mộc hay Địch An.

Đương nhiên La Yên sẽ không rút đi chỉ vì một câu của Sơn. Nàng đanh giọng, nói: “Thả ca ca ta ra, nếu không ta sẽ không từ bỏ!”

“Vèo vèo vèo…”

Nàng vừa dứt lời, xung quanh lại có thêm mười mấy bóng hình bay vụt tới. Linh Vân cùng Xà Ảnh Lục Tử quây quanh người La Yên, sắc mặt cảnh giác, các tộc nhân khác của tộc Nữ Oa cũng thận trọng nhìn chằm chằm Sơn. Người đàn ông này có thực lực rất mạnh, nhưng hiển nhiên không đủ khả năng dùng sức của một mình mình chống lại cả tộc Nữ Oa!

“Vèo!”

“Vèo!”

Phượng Ca, Lăng Sương, Lam Tình, Hoắc Trạch còn có Sầu Tuẫn và các đệ tử Thiên Cung cũng lũ lượt chạy đến, bao vây ở phía khác của Sơn.

Mặc dù trong lòng Phượng Ca và Lăng Sương đều biết rõ mình khó mà ép Sơn thả La Chinh ra được, nhưng dù gì cũng nên thử một lần. Huống chi tộc nhân các tộc Hữu Hùng, Kim Ô, Thần Nông đều đã bị gió lốc cuốn đi, ở đây chỉ còn lại một mình Sơn, Mộc Mộc và Địch An đang bị thương kia!

“Thiên Cung ta cũng sẽ không lùi bước” Trong mắt Phượng Ca lộ vẻ kiên quyết.

Đôi bên giằng co với nhau, bầu không khí lập tức căng thẳng đến cực hạn.

Ở bên kia, tộc Ly Uyên, tộc Nhĩ Thử đang dẫn dắt các dị tộc khác bao vây tấn công mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh.

Giờ phút này, kẻ vui sướng nhất chính là tộc Ly Uyên. Vô luận là Thiên Cung hay là Lê Sơn, Hữu Hùng, Kim Ô cùng Thần Nông, họ đều là đối thủ tranh đoạt kết tinh Hồn Nguyên Chi Linh, nhưng vì tên nhóc La Chinh kia quấy rối mà giữa các đại tộc này đã náo loạn hết cả.

Tộc Ly Uyên nhân cơ hội này đánh giết mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh thì sẽ đạt được ích lợi lớn nhất.

Tộc Nhĩ Thử thật ra cũng rất quan tâm đến tung tích của La Chinh, song chúng thiên về lợi ích, mà La Chinh với chúng lại chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, cho nên chúng không đến mức phải ra mặt vì La Chinh.

Trong bóng tối của một cái hố lớn trên mặt đất, Tà Thần cũng đứng sừng sững ở đó.

“Muốn đánh nhau à, khặc khặc…” Trên mặt hắn ta tràn ngập vẻ hứng thú, mà ý chí chiến đấu cũng sôi sục không thôi.

Bằng bản năng của mình, hắn ta nhận định Sơn rất mạnh, thậm chí toàn bộ người của Thiên Cung và Lê Sơn hợp sức lại cũng không thể bắt được kẻ này. Mà ngay cả bản thân hắn ta cũng không dám chắc liệu mình có đánh bại Sơn được không.

Nhưng từ nãy đến giờ hắn ta vẫn luôn ẩn núp tại một nơi bí mật gần đó, nếu thừa dịp hỗn loạn, hắn ta xông ra thì chưa chắc đã không có cơ hội.

Ánh mắt Sơn nhìn lướt khắp một vòng rồi lại lắc đầu, chân thành nói với La Yên: “Không phải ta không muốn thả, mà hắn đã hoàn toàn biến mất…”

“Như vậy tức là ngươi không có ý định thả La Chinh ra?” La Yên híp mắt nói, tia sáng nguy hiểm lóe lên trong mắt nàng.

“Ta làm không được, bởi vì hắn đã không còn tồn tại nữa” Sơn nói.

“Đã không làm được thì ngươi hãy có giác ngộ về việc phải chết đi” Trên mặt Phượng Ca đã bao phủ một lớp sương lạnh, tựa như bản tính lạnh lùng khi xưa lại quay về trong nàng. Câu nói vừa rồi của Sơn đã tuyên án tử hình cho La Chinh, đây là kết quả mà nàng không thể nào chấp nhận được.

Khí tức của những người khác cũng tăng vọt, không ít đệ tử Thiên Cung cùng tộc nhân tộc Nữ Oa đều gọi tín vật Bỉ Ngạn của mình ra.

Thương lượng thất bại…

Hai mắt Sơn khẽ híp lại, nhìn đám người xung quanh mà mặt không thay đổi. Gã vươn một ngón tay ra chỉ vào La Yên: “Nếu các ngươi định ra tay với ta thì cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần mình sẽ chết. Ngoại trừ nàng, những người khác ta đều sẽ giết hết”

Câu này của Sơn chính là lời cảnh cáo với mọi người, đồng thời cũng đang truyền ra một tin tức. Chỉ có điều, đối tượng mà gã truyền tin không phải mấy người trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới, cũng không phải những người dẫn đầu ở ngoài kia, mà là Phục Hy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận