Bách Luyện Thành Thần

Chương 3571: Con đường không thể quay đầu lại

Huyết Lang kể lại đầu đuôi mọi chuyện về vị Thanh Ngọc Chi Linh kia cho Dực Vương ngheDực Vương im lặng một lúc, sau đó thở dài một tiếng: “Thì ra sau khi chúng ta đi, “Đông” đã làm nhiều chuyện như vậy. Là lỗi của ta, trước kia không nên chia tách với hắn”

Địa vị của Đông không hề thua kém Thanh Ngọc Chi Linh trong cơ thể La Chinh, cũng là nhân vật trung tâm của văn minh Thanh Ngọc, là cánh tay đắc lực của Dực Vương.

“Đông không hối hận, cũng không trách cứ ngươi, nó chỉ muốn ta nói cho ngươi biết tất cả những việc mà nó từng làm” Huyết Lang nói thêm.

Dực Vương gật đầu: “Ta hiểu rồi. Sau này nếu có cơ hội, hy vọng ngươi có thể đưa ta đến nơi mà nó ra đi”

“Ắt sẽ có ngày này!” Huyết Lang chắp tay.

Huyết Lang là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu không lúc trước đã chẳng mạo hiểm tính mạng ở lại cùng hai huynh đệ Huyết Sư và Huyết Nha chỉ vì suy nghĩ của hai người bọn họ. Dù sao đoàn người La Chinh cũng đã bị toàn bộ người dị tộc truy đuổi, trong Thái Thanh Thiên không còn nơi nào nguy hiểm bằng ở lại bên cạnh bọn họ.

Nhưng trước mắt có một việc quan trọng hơn phải hoàn thành, bọn họ không thể đến phúng viếng Đông vào lúc này.

“Vèo…”

Ngày càng nhiều ngọn gió màu tím thổi tới.

Trong khe núi Tử Phong, những ngọn gió màu tím đã chiếm hết không gian. Cũng không biết Dực Vương dùng thủ đoạn gì, nó luôn có thể tìm được kẽ hở giữa những ngọn gió này, cho dù tới gần đến mức nào cũng không thể quấn lấy nó.

Thiên Nhãn Nham Đằng khẽ run rẩy dưới móng vuốt của nó. Bằng cảm giác nhạy bén, nhóm người Phục Hy, Nữ Oa có thể cảm nhận được sự “run rẩy” này thực chất là một thân pháp kỳ lạ, trong đó ẩn chứa bí quyết tránh né những ngọn gió màu tím.

La Chinh lại không để ý tới những chi tiết này, hắn nhìn những làn gió màu tím và hỏi: “Bình thường đâu có thấy những ngọn gió tím này, vậy dưới đáy khe núi Tử Phong trông như thế nào vậy?”

“Là một loại sò” Dực Vương đáp: “Loại sò này thân thể rất nhỏ yếu, sau khi cắm rễ ở đáy khe núi Tử Phong thì cả đời không thể di chuyển được nữa, dẫn đến thiếu cách kiếm ăn. Cũng may loài sò này là sinh linh Tam Thập Tam Thiên nên có được thiên phú quỷ dị”

“Những ngọn gió màu tím chính là thiên phú huyết mạch của chúng?” La Chinh buột miệng hỏi.

“Đúng” Dực Vương tiếp tục đáp: “Loài sò này phóng ra gió tím không phải để phong tỏa khe Tử Phong, cũng không phải nhằm vào những người dị tộc trên kia, chúng chỉ đang săn tìm thức ăn mà thôi. Khi bắt đầu sinh sản, chúng sẽ phóng gió tím ra để bắt mồi”

“Vậy những người dị tộc kia rơi xuống đều sẽ trở thành thức ăn của loài sò này, thật thần kỳ…” La Chinh thì thầm.

Về việc Dực Vương làm sao tránh gió thì La Chinh không hỏi.

Ban đầu khi quyết định lộ trình, La Chinh biết Dực Vương đã tiến vào Tam Thanh Thiên nhờ Thanh Ngọc Chi Linh, Văn Minh Chi Khí của văn minh Thanh Ngọc có thể cảm nhận được vị trí cua Dực Vương.

Thanh Ngọc Chi Linh khẳng định chắc nịch với La Chinh rằng Dực Vương có thể dễ dàng mang theo mọi người vượt qua khe núi Tử Phong. Hiện tại xem ra giữa quá trình đó tuy có chút nhiễu loạn, nhưng kết quả vẫn rất tốt.

“Con đường mà các ngươi lựa chọn là con đường Than Khóc sao?” Dực Vương lại hỏi.

Khi đó Dực Vương dẫn theo phần lớn Bất Hủ cảnh của văn minh Thanh Ngọc đi tới Thượng Thanh Thiên, kết quả là bị đánh bại sau bốn trăm dặm.

Không phải thực lực của văn minh Thanh Ngọc không được mà con đường lựa chọn khác nhau. Lúc ấy Dực Vương nóng lòng chứng minh bản thân, vừa tiến vào Tam Thanh Thiên đã dẫn các thuộc hạ của mình chọn “con đường Liệt Diễm” tiến tới Thượng Thanh Thiên.

Con đường Liệt Diễm là một con đường vô cùng khó khăn, ít nhất là có rất ít người lựa chọn con đường này để tiến lên Thượng Thanh Thiên. Lúc ấy Dực Vương đánh giá cao thực lực của văn minh Thanh Ngọc, cho nên mới gặp thất bại.

Trên thực tế nếu Dực Vương không gấp gáp như vậy, vào Thượng Thanh Thiên cũng không phải là chuyện không thể.

“Vâng, Dực Vương tiền bối” Nữ Oa chắp tay nói.

“Nghe nói con đường Than Khóc là một con đường quỷ, vô cùng nguy hiểm, các ngươi có chắc chắn không?” Dực Vương lại hỏi.

Thất bại ở cửa con đường Liệt Diễm là nỗi đau cả đời của Dực Vương, cũng khiến nó vô cùng mẫn cảm với những con đường này.

“Chúng ta từng thuận lợi thông qua” Phục Hy kiêu ngạo nói.

Dực Vương khẽ gật đầu, chợt nói với vẻ cô đơn: “Vậy là tốt rồi, năm đó ta lại thất bại…”

“Thất bại không phải là vấn đề về thực lực, dù sao khi đó mọi người còn chưa hiểu rõ thấu đáo về những con đường này như bây giờ” Nữ Oa nói tiếp.

Hiểu biết về Tam Thanh Thiên của các sinh linh Bỉ Ngạn luôn không ngừng gia tăng, giống như một bức màn bí ẩn bị tháo xuống từng chút từng chút một. Những người đời sau càng ngày càng quen thuộc với những con đường này, đương nhiên cũng dễ dàng hơn.

“Lần này xem như ta được dính chút hào quang của các ngươi, cùng các ngươi tiến vào Thượng Thanh Thiên” Dực Vương lại nói.

Nữ Oa nở nụ cười: “Dực Vương tiền bối khiêm tốn rồi”

“Vù…”

Dực Vương vỗ đôi cánh to lớn, đoàn người lần nữa tăng tốc trong làn gió màu tím.

Sau mấy nén hương, Dực Vương bắt đầu bay lên cao hơn, bay được một lúc, cuối cùng cũng thoát khỏi những ngọn gió màu tím nọ.

Bên trái mọi người là một vách núi kéo dài mấy ngàn dặm, bên phải là một cánh đồng rộng lớn vô tận.

Sau khi Dực Vương buông Thiên Nhãn Nham Đằng ra, La Chinh mới bắt đầu đánh giá cảnh sắc xa xa, sau đó liền lấy làm lạ.

“Hiện tại ta đang đứng ở phía Bắc, mặt hướng về phía Nam” La Chinh chỉ vào cánh đồng trước mặt: “Nếu ta thuận theo cánh đồng này mà đi, chẳng phải là có thể đi tới phía Nam Thái Thanh Thiên?”

Nói một cách đơn giản hơn là nếu chính giữa Thái Thanh Thiên là cánh đồng này, vậy bọn họ đi ra từ rừng Sí Phong thì nên thuận theo sông Thần đi về phía trước, sau đó đi ngang qua rồi tới đây, không cần mất công đi một vòng lớn như vậy.

“Đó không phải cánh đồng” Nữ Oa tiến lên nói: “Đây chẳng qua chỉ là hiện tượng giả, là ảo ảnh mà thôi, cửa vào ở ngay kia”

Nữ Oa chỉ vào một nơi cách đó không xa. Nơi đó có hai hàng rào rất khó nhìn thấy. Hai hàng rào một trái một phải dựng lên một lối vào vô cùng giản dị.

Sau khi nhìn thấy hai hàng rào này, La Chinh chợt nhíu mày một cái. Hàng rào tuy không bắt mắt nhưng La Chinh không thể nào bỏ sót được, thế mà ban nãy chính hắn cũng không phát hiện, điểm này thực sự kỳ lạ.

“Băng qua cánh đồng, con đường hướng tới Thượng Thanh Thiên chỉ có thể là hai hàng rào đó” Nữ Oa vươn ngón tay mượt mà trắng nõn vẽ ra một con đường giữa không trung: “Nếu ngươi không đi vào con đường giữa hai hàng rào này mà đi sang hai bên thì sẽ bị lạc trong cánh đồng vô tận này vĩnh viễn”

“Ảo cảnh này mạnh như vậy?” La Chinh hơi nhướng mày.

Ngay khi Nữ Oa gật đầu thì trong đầu La Chinh cũng vang lên giọng nói của Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Cánh đồng này cũng không phải ảo cảnh gì đó!”

“Nếu không phải ảo cảnh thì xoay người lại là có thể đi ra rồi, tội gì phải lắm chuyện như vậy?” La Chinh hỏi lại trong đầu.

Nguyên Thủy Thiên Tôn cười ha hả, đáp: “Người tiến vào trong đó sẽ không có năng lực quay đầu lại, suy nghĩ của tất cả mọi người tiến vào cánh đồng đều sẽ bị thay đổi, không còn năng lực ‘quay đầu’ nữa đâu”

“Quay đầu cũng là một loại năng lực?” La Chinh giật mình.

“Đúng. Không phải thay đổi ký ức của ngươi mà là khiến ngươi không ý thức được rằng mình có năng lực này, chỉ có thể vĩnh viễn đi về phía trước. Ngươi biết có chỗ sai sai nhưng lại vĩnh viễn không phát hiện ra” Nguyên Thủy Thiên Tôn nhún vai nói: “Đây đúng là một cánh đồng thần kỳ, nó có thể hạn chế tư duy của tất cả mọi sinh linh”
Bạn cần đăng nhập để bình luận