Bách Luyện Thành Thần

Chương 2711: Về Long thành

Ánh tà dương đỏ quạch như máu khiến Sơn Hà thành lũy như nhuốm đẫm máu tươiKhi các cấp cao của Thái Nhất Vệ trong thành lũy thấy Thu Âm Hà đưa La Chinh về đây, vẻ mặt ai nấy đều hết sức ngạc nhiên.

Mặc dù Thu Âm Hà rất ít khi đến Sơn Hà thành lũy, song mấy thanh kiếm khổng lồ cắm trong đó đều là do ông tự tay gieo xuống từng thanh một.

Theo dự định của Thu Âm Hà, ông định trực tiếp đưa La Chinh về Long thành luôn, thế nhưng hắn lại cứ khăng khăng muốn ở lại đây đợi Tô Khoan.

Hôm đó Tô Khoan đã chạy thoát khỏi Phượng nữ, chỉ cần trên đường về cẩn thận chút thì chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn.

Ngay sau khi Bích Vân thành bị tập kích, Sơn Hà thành lũy đã lập tức điều động viện quân chạy đến đó. Thế nhưng nhóm viện quân đầu tiên đã bị tộc Kim Ô chặn lại, sau đó thành lũy tiếp tục điều động nhóm thứ hai…

Rốt cuộc các Thái Nhất Vệ huyết chiến với tộc Kim Ô trên đồng bằng cũng gắng gượng đợi được nhóm viện quân thứ hai đến cứu, nhưng khi ấy cả đoàn đã chết hết bảy phần.

Yến Đạt mất mạng, nhưng Yến Đãng thì dựa vào thực lực của mình mà kiên cường đánh chết nữ yêu Thần Sào giao đấu với mình. Tuy nhiên bản thân y cũng bị thương rất nặng, có thể nói là chiến thắng trong thê thảm.

Lúc nhóm viện quân thứ hai đưa những Thái Nhất Vệ còn sót lại quay về thì gặp được Tô Khoan đang cõng Tô Hữu Tuyết trên đường đi. Thế là Tô Khoan bèn đi theo đại quân trở về Sơn Hà thành lũy.

Suốt hai ngày qua, y vẫn luôn một lòng nghĩ đến La Chinh…

Phụ thân Tô Do Thần vì muốn công khai biểu thị lòng trung thành với Thái Nhất Thiên Cung nên đã dẫn theo đông đảo trưởng bối Tô gia sắp đặt vùng đất ký linh trong Thiên Cung. Mấy luyện khí sư, luyện đan sư có thực lực vượt trội phụ thuộc bên dưới đa số cũng sẽ làm vậy, cho nên dù có chết thì họ vẫn sống lại được.

Nhưng còn kỳ chủ, huynh ấy chưa gia nhập Thái Nhất Vệ nên đương nhiên cũng không có vùng đất ký linh. Làm sao huynh ấy thoát được khỏi tay Phượng nữ đây?

Suốt cả một đường, Tô Khoan luôn trong trạng thái ủ rũ. Nào ngờ lúc về đến Sơn Hà thành lũy, y đã thấy La Chinh tiến lên đón mình đầu tiên.

Hai mắt Tô Khoan trừng lớn, thậm chí còn lớn hơn cả chuông đồng…

“Kỳ, kỳ chủ… sao huynh sống sót được?” Tô Khoan hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

“Ngươi hy vọng ta không sống nổi đến vậy à?” La Chinh cười, hỏi ngược lại.

Tô Khoan lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Đương nhiên là không rồi! Chắc chắn không…”

“Tô Khoan, đây chính là vị kỳ chủ mà huynh nói với ta đấy à?” Đằng sau Tô Khoan bỗng vang lên một giọng nói yếu ớt, chính là giọng của Tô Hữu Tuyết.

Hôm đó, khi Tô Khoan cõng Tô Hữu Tuyết chạy chưa được bao lâu thì nàng đã từ từ tỉnh lại.

Lúc nhìn thấy Tô Khoan, trên mặt nàng cũng tràn đầy vẻ khó tin. Nàng rất khó tưởng tượng Tô Khoan sẽ vì mình mà chạy từ Long thành đến đây. Đối với một kẻ vừa bước vào Bỉ Ngạn cảnh không lâu thì dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được việc này khó thế nào.

Nhờ Tô Khoan kể lại mọi chuyện xảy ra ở Bích Vân thành sau khi nàng rơi vào hôn mê, nàng mới biết được tình hình hiểm ác đến nhường nào. Nàng sống sót được chính là trong cái xui gặp cái may.

Suốt cả đường đi, Tô Khoan vẫn luôn miệng nhắc đến La Chinh, cho nên Tô Hữu Tuyết thấy rất tò mò về vị kỳ chủ ấy.

“Đúng, đây chính là kỳ chủ đại nhân của ta. Huynh ấy là…”

Tô Khoan mà nhắc đến La Chinh là có thể nói thao thao bất tuyệt, mãi đến khi La Chinh sắp đỏ bừng mặt rồi, hắn mới đành phải ngắt lời y.

Chỉ có điều, vừa thoát ra được đề tài ấy thì Tô Khoan lại nhắc đến một vấn đề khác. Y vẫn rất muốn biết La Chinh làm sao thoát được mối hiểm nguy khi đó.

Đương nhiên La Chinh sẽ không để lộ chuyện về bí giả thần thông của mình. Bây giờ Tô Khoan đã đến Sơn Hà thành lũy rồi, họ cũng nên quay về nên hắn chỉ nói: “Các ngươi đi theo ta”

Sau đó hắn tìm đến Thu Âm Hà vẫn đang ở lại trong thành lũy, đồng thời giải thích với Tô Khoan: “Khi đó Thu lão tiền bối đã cứu ta một mạng, nếu không hôm nay ta cũng không thể đứng đây”

“Thu, Thu lão tiền bối!”

Mặc dù tu vi của Tô Khoan không cao lắm, nhưng kiến thức thì vẫn phải có. Người được gọi là “tiền bối” mà lại còn mang họ Thu trong Thiên Cung hiển nhiên chỉ có vị Thiên Tiết Độ Sứ kia mà thôi.

Đối với La Chinh, Thu Âm Hà có thể thoải mái tùy tiện, song đối với những người khác thì lại khá lạnh lùng. Ngay cả nhóm Thái Nhất Vệ Ngũ Tinh trong thành lũy cũng cung kính ông hết mực, mà ông cũng luôn giữ vững thái độ xa cách đối với họ.

“Người ngươi muốn chờ đã tới, ta sẽ đưa các ngươi về” Thu Âm Hà nói.

“Làm phiền Thu lão tiền bối” La Chinh chắp tay nói.

Sau đó hắn cùng với Tô Khoan và Tô Hữu Tuyết được Thu Âm Hà tự mình đưa về Long thành…

Sau khi về đến Long thành, Tô Khoan muốn hộ tống Tô Hữu Tuyết về nhà nên rời đi trước.

Có điều, trước khi đi, Tô Khoan đã hỏi thanh Hữu Tuyết kiếm của La Chinh. Kiếm này là do Tô gia chế tạo, y có thể nhân cơ hội này sửa chữa nó giùm La Chinh.

Còn Thu Âm Hà, ông đưa một tấm kiếm lệnh màu vàng đến trước mặt La Chinh và nói: “Ta biết ở Long thành này, ngươi còn có rất nhiều chuyện phải giải quyết. Mấy chuyện đó chỉ là lông gà vỏ tỏi, không hề quan trọng. Ngươi không thuộc về Long thành, hãy mau chóng lên núi đi, ta còn có thứ muốn truyền lại cho ngươi”

La Chinh nhận lấy lệnh bài, sau đó Thu Âm Hà yên lặng biến mất trước mặt hắn.

Trong những ngày La Chinh rời đi, Long thành cũng không xảy ra thay đổi gì quá lớn. So với bầu không khí chém giết đầy căng thẳng của Quan Sơn Châu thì Long thành yên tĩnh hơn nhiều.

Lúc La Chinh tìm đến Nguyệt Bạch Thành, hắn phát hiện lượng người dưới cờ mình đã tăng lên không ít. Bây giờ con số lên đến hơn hai nghìn người rồi! Mà tu vi của các đệ tử học cung cũng tăng tiến một cách ổn định!

Thấy La Chinh trở về, các đệ tử học cung vô cùng vui vẻ. Thu Tư Nguyên còn nói: “Lần này kỳ chủ đại nhân tích được công huân, mà lượng người bây giờ cũng đã đủ, chắc có thể thăng lên làm minh chủ rồi”

Nhìn bộ dạng vui vẻ của bọn họ, trong lòng La Chinh bỗng dấy lên chút cảm thông.

Hắn biết, thời gian mình ở lại Long thành sẽ phải kết thúc sớm. Suốt cả chặng đường vừa qua, các đệ tử học cung luôn gắn bó làm bạn cùng hắn, đương nhiên hắn cũng luyến tiếc không nỡ rời đi.

Chỉ có điều, dù lên núi rồi, hắn cũng sẽ không bạc đãi những đệ tử học cung này.

Mạc Nhất Kiếm có thể chế tạo và buôn bán Ngộ Kiếm Linh Dịch dưới chân núi, La Chinh cũng có thể làm được. Chỉ với số lợi nhuận được chia này thôi là đã đủ bảo đảm tài nguyên tu luyện cho các đệ tử học cung rồi.

Sau đó Nguyệt Bạch Thành báo cáo lại với La Chinh về tình hình thu chi những ngày vừa qua. Y là người nghiêm túc và có trách nhiệm nên đã trình bày rõ từng khoản một.

Khoảng thời gian này là lúc mà Long thành nô nức nạp thêm người mới, nhu cầu đối với Ngộ Kiếm Linh Dịch cũng rất lớn, đương nhiên thu nhập sẽ khá cao. Số Ngộ Kiếm Linh Dịch mà La Chinh để lại đã bán hết hơn chín phần.

Nghe nói số Ngộ Kiếm Linh Dịch cuối cùng còn sót lại là do Nguyệt Bạch Thành tiếc không nỡ bán nên mới còn tồn đến bây giờ. Mà lúc này giá Ngộ Kiếm Linh Dịch đã được nâng đến ba mươi nghìn Thần Tinh một bình…

Sau khi nhận được số Thần Tinh nhiều như núi ấy, La Chinh lại chuyển mắt sang chân ý Kiếm Các.

Hắn vẫn luôn rất hứng thú đối với chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng bản gốc, chẳng qua vì cái giá hơn mười triệu Thần Tinh quá cao mà thôi. Bây giờ có khoản thu nhập ổn định đến từ Ngộ Kiếm Linh Dịch rồi, mười triệu Thần Tinh chẳng còn nghĩa lý gì với La Chinh nữa cả.

Nhưng sau khi vào Long thành, La Chinh vẫn đi thẳng đến tháp luyện kiếm.

Khối phong thạch không lọt được vào mắt Thu Âm Hà kia vẫn luôn nằm trong cơ thể hắn, suốt cả đường đi hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, chẳng qua không tiện dò xét nên chỉ đành dằn sự hiếu kỳ của mình xuống.

Trong mật thất tu luyện của tháp luyện kiếm, La Chinh cởi hết quần áo trên người mình xuống rồi phóng thần thức ra, cẩn thận rà soát.

Ban đầu khối phong thạch kia chỉ tạo thành một đốm đen nho nhỏ sau lưng hắn, có điều diện tích của nó cứ dần dần lan rộng ra xung quanh, chỉ trong vòng vài ngày đã che kín hơn một nửa lưng hắn.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Chỉ yêu mình em. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận