Bách Luyện Thành Thần

Chương 3527: Quái vật trong cửa

“Ngươi có biện pháp đối phó với sấm sét trong đó?” Phục Hy chỉ chỉ nơi xaLúc này một tia chớp thật to giống như giao long bỗng giáng xuống từ trên trời cao, đánh lên trên đồng bằng.

Bởi phải chịu sét đánh quanh năm suốt tháng mà toàn bộ đồng bằng Thiên Lôi đều bị cháy đen.

La Chinh nhẹ nhàng nhấc tay lên, trong lòng bàn tay tỏa ra vầng sáng mờ nhạt. Ánh sáng màu tím càng lúc càng đậm dần, đây cũng là hình dáng thật của Ngục Tỏa Lôi Quang.

“Vị Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối của Nhân tộc kia từng dẫn cả một nhóm tuấn kiệt Nhân tộc băng qua đồng bằng Thiên Lôi, tất cả đều nhờ vào Ngục Tỏa Lôi Quang này!”

Vừa dứt lời, thân hình La Chinh đã tung bay về phía trước, sau đó đặt chân lên ngay chính giữa đồng bằng Thiên Lôi.

Trên bề mặt của đồng bằng Thiên Lôi vô cùng bằng phẳng, bởi bất cứ vật thể nào cao hơn đường chân trời đều sẽ bị sấm sét đánh lên. Thân hình La Chinh đứng sừng sững ngay đó nhanh chóng bị Thiên Lôi “săn sóc”.

“Ầm ầm!”

Một tia sét như giao long giáng thẳng xuống, hướng về phía tay phải La Chinh.

Nhưng tay phải của hắn đang lóe lên ánh sáng tím của Ngục Tỏa Lôi Quang, sấm sét vừa chui vào trong đó đã hóa thành từng mảng bột phấn màu nâu, rơi vãi dưới chân La Chinh.

Đây là lần đầu tiên Phục Hy cùng Nữ Oa chứng kiến cảnh tượng ấy, trong mắt hai người tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

“Hình như vừa rồi tia sáng này đã biến tia sét thành thể rắn?” Nữ Oa hỏi.

Nàng cực kỳ nhạy cảm đối với năng lượng, dù chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt nhưng nàng vẫn có thể nhạy bén phát hiện ra.

La Chinh gật đầu, sau đó thận trọng thu gom bột Cố Lôi lại và đưa cho Nữ Oa, đồng thời nói: “Đây là bột Cố Lôi, sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối đến đây và tích lũy đủ số lượng thì từng dùng nó để đánh giết thú Thiên Khiển”

“Thú Thiên Khiển…”

“Nhân tộc chúng ta từng đánh chết thú Thiên Khiển?”

Nữ Oa cùng Phục Hy lại tỏ vẻ kinh ngạc lần nữa.

Mặc dù trước đây họ đã biết rõ Nhân tộc xưa kia rất mạnh, mạnh đến mức có thể đối kháng văn minh Nguyên Linh, nhưng họ thật sự không ngờ rằng ngay cả tồn tại hùng mạnh như thú Thiên Khiển mà cũng từng bị Nguyên Thủy Thiên Tôn đánh chết.

Nữ Oa nhìn nắm bột Cố Lôi kia, trong ánh mắt lóe lên chút tò mò. Một tia Oa Ảnh lặng lẽ chui vào bên trong bột Cố Lôi.

“Xì…”

Một tia sét bắt đầu nở rộ trong tay Nữ Oa.

“U… Gâu gâu!” Quái Thiên Khuyển sau lưng Phục Hy sủa liên hồi.

“Mau vứt đi!” La Chinh vội vàng nhắc nhở.

Nữ Oa đã có chuẩn bị nên bàn tay ngọc chỉ hơi lắc nhẹ, nắm bột Cố Lôi kia đã bị ném đi.

“Soạt!”

Một quả cầu sét hình tròn to bằng vại nước đột nhiên nở rộ, phóng ra ánh sáng chói lòa trước mặt ba người họ, mãi một lúc lâu sau mới dần dần tiêu tán.

Phục Hy cảm nhận được uy lực trong đó, khóe mắt không ngừng co giật.

Nếu Nữ Oa không ném nó đi thì e rằng cả nửa người nàng sẽ bị nó thiêu đốt mất.

Chỉ một nắm bột Cố Lôi thôi mà đã có uy lực nhường này, vậy tích lũy nhiều hơn thì chẳng phải sẽ rất đáng sợ hay sao?

Cách này vừa có thể tích lũy một đòn sát thủ, cũng có thể giúp họ băng qua đồng bằng Thiên Lôi, cớ sao mà không làm? Chẳng bao lâu sau ba người đã lên đường và tiến vào chỗ sâu trong đồng bằng Thiên Lôi.

“Ầm ầm ầm…”

Số lượng sấm sét bên ngoài đồng bằng Thiên Lôi còn khá thưa, nhưng khi tiến lên được chừng trăm dặm, sấm sét dần nhiều và dày đặc hơn. Khi họ đi thêm được một trăm dặm nữa, sấm chớp giáng xuống như mưa, tạo thành một tấm lưới sấm sét kín kẽ!

Bất cứ một sinh linh nào bị cuốn vào trong lưới sét đều sẽ bị sấm sét ăn mòn đến mức chẳng còn lại gì.

La Chinh giơ tay phải lên, Ngục Tỏa Lôi Quang nồng đậm tản ra. Bất cứ một tia sét nào đến gần, dù là phẩm chất cỡ nào đều bị biến thành một nắm bột phấn rơi ào ào xuống. Mà ngay khi chúng vừa rơi xuống, Phục Hy lập tức thu gom hết số bột phấn ấy đi, đây chính là báu vật hiếm có.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối, lúc trước tiền bối đã hút khô hết toàn bộ sấm sét trên đồng bằng Thiên Lôi ư? Sao làm được vậy?” La Chinh hỏi. Hắn cứ giơ Ngục Tỏa Lôi Quang lên như vậy thì chỉ chuyển hóa được một phần sấm sét thôi, còn rất nhiều sấm sét đánh xuống mặt đất xung quanh và biến mất.

“Bản thể của ta đích thân tới, Ngục Tỏa Lôi Quang phóng ra gần như có thể chiếu rọi toàn bộ đồng bằng Thiên Lôi” Nguyên Thủy Thiên Tôn cười nhạt, nói.

“Chiếu rọi toàn bộ đồng bằng Thiên Lôi…” La Chinh hít một hơi khí lạnh.

Dù gì Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng là cường giả có cùng cấp bậc với Thông Thiên giáo chủ, thực lực thật sự không thể khinh thường.

“Lách tách, lách tách, lách tách…”

Sau khi tiến lên thêm được sáu, bảy dặm đường nữa, ba người đã đến vùng trung tâm của đồng bằng Thiên Lôi. Sấm sét hệt như dòng nước chảy, không ngừng đổ rào rào xuống phía dưới, uy thế khủng khiếp dọa người.

Nhưng trước mặt Ngục Tỏa Lôi Quang, dù có nhiều sấm sét đến mấy thì cũng chỉ có thể hóa thành bột Cố Lôi.

Dù sao “Ngục Tỏa Lôi Quang” cũng không phải là Địa Ngục lôi đình, nó chỉ chuyển hóa sấm sét thành một loại hình thái khác để cất giữ mà thôi.

Trong lúc Phục Hy đang tập trung thu gom bột Cố Lôi, Quái Thiên Khuyển bên cạnh hắn ta bỗng kêu gâu gâu hai tiếng.

Mặc dù Quái Thiên Khuyển rất sợ đồng bằng Thiên Lôi, nhưng sau khi biết rõ năng lực của Ngục Tỏa Lôi Quang thì đã bình tĩnh trở lại. Lúc này nó bỗng cảm thấy bất an, nhất định là có thứ gì khác xuất hiện.

Ba người La Chinh, Nữ Oa và Phục Hy cùng nhìn về hướng mà Quái Thiên Khuyển đang sủa, ở đó không có gì cả.

“Sao thế?” Phục Hy hỏi Quái Thiên Khuyển.

Hai chân trước của Quái Thiên Khuyển dán chặt xuống đất, làm ra tư thế cảnh giác. Nó nói: “Không biết, hình như có thứ gì đó nguy hiểm đang đến gần…”

“Dù là sinh linh Bỉ Ngạn trong Thái Thanh Thiên cũng khó mà sống sót ở đây được. Ngươi quá nhạy cảm đối với sấm sét đang đánh xuống khắp nơi xung quanh rồi” Phục Hy nói.

Dù vậy, trong mắt Quái Thiên Khuyển vẫn tràn đầy vẻ cảnh giác. Cảm giác nguy cơ đến từ sâu trong lòng không thể nào là giả được.

Ba người tại tiến lên thêm chừng ba, bốn dặm nữa, đi hết phía trước là băng qua được vùng trung tâm của đồng bằng Thiên Lôi. Nhưng vào lúc này, Quái Thiên Khuyển bỗng nhiên lại ghì hai chân trước xuống đất, sủa lên từng tràng thật to, một cảm giác sợ hãi tột độ đang trào dâng trong nó!

Lần trước, lúc Quái Thiên Khuyển sinh ra loại cảm giác sợ hãi này thì mạng sống của nó gần như treo lủng lẳng trên sợi tóc, suýt thì mất mạng.

“Lại gì nữa…” Phục Hy vừa mở miệng, cách đó không xa bỗng có một cánh cửa xuất hiện đầy quỷ dị, mà trong cửa thì có hai con quái vật lông dài chui ra!

Hai con quái vật lông dài này một con bên trái một con bên phải tiến thẳng đến chỗ ba người.

Sấm sét như cơn mưa tầm tã đánh lên người chúng lại chỉ tản ra qua phần lông bên ngoài thân thể chúng. Quái vật này chỉ dựa vào lớp lông khắp người đã có thể tránh được toàn bộ sấm chớp!

Phục Hy vốn còn đang duy trì tư thế thu gom bột Cố Lôi, đợi đến khi hắn ta thấy rõ hai con quái vật lông dài thì chúng đã tóm gọn hắn ta, định kéo hắn ta vào trong cơn mưa sấm chớp!

Trước tiên không nói đến chuyện có phải quái vật lông dài đang muốn giết Phục Hy hay không, sấm chớp ở vùng trung tâm đồng bằng Thiên Lôi này có uy lực cực lớn, Phục Hy mà rơi vào đó thì cũng chẳng chống chịu được mấy hơi thở.

Khi hai tay của hắn ta bị túm ra bên ngoài phạm vi Ngục Tỏa Lôi Quang, chỉ trong một khoảnh khắc thôi mà hai tay hắn ta đã bị sấm sét đốt cháy đen thui.

Thấy Phục Hy sắp bị kéo hết ra ngoài, Nữ Oa và La Chinh phản ứng lại kịp bèn một trái một phải bắt lấy chân Phục Hy rồi kéo mạnh ra sau, cố gắng kéo hắn ta vào trong phạm vi của Ngục Tỏa Lôi Quang.

Giờ phút này Phục Hy tự dưng biến thành sợi dây kéo co…

Lực của Nữ Oa không tính là mạnh, nhưng lực của La Chinh thì đã vượt xa lúc trước, chỉ kéo vậy thôi mà đã giữ được thế cân bằng, thân hình Phục Hy không nhúc nhích thêm tí nào.

Trong mắt hai quái vật lông dài cũng toát ra vẻ kinh ngạc, bọn chúng chỉ muốn bắt một người để thám thính tình hình của Thái Thanh Thiên, nhưng trong số mấy kẻ này lại có một người có sức lực không thua gì chúng…

Đôi bên kéo co chỉ khổ cho Phục Hy, xương cốt toàn thân hắn ta phát ra âm thanh răng rắc, nhất là xương sống sau lưng gần như đã đạt đến ranh giới muốn gãy. Nếu cứ tiếp tục tăng lực thì e rằng hắn ta sẽ bị kéo đứt luôn thành hai mảnh mất.

Lúc này Quái Thiên Khuyển đột nhiên xông ra, trong miệng phát ra ánh sáng màu đồng mờ nhạt, đồng thời gầm rú thật to về phía hai con quái vật lông dài!

Dường như hai con quái vật lông dài rất e ngại tiếng gầm của Quái Thiên Khuyển, chúng nhanh chóng thu tay về và lui trở lại trong cánh cửa kia. Nháy mắt khi cánh cửa vừa đóng lại, cả cánh cửa cũng lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận