Bách Luyện Thành Thần

Chương 2676: Thiếu niên mặc áo tơi

Với thực lực của Tư Đồ Tu thì trong Long thành chắc sẽ không ai dám đến trêu chọc. Về phần nguồn ra của Ngộ Kiếm Linh Dịch thì lại càng không có gì đáng lo, chỉ cần đi dọc theo tường kiếm thôi là có thể liên tục thu Thần Tinh về rồiBuôn bán Ngộ Kiếm Linh Dịch là một giao dịch cực kỳ béo bở, định mức thu nhập hàng tháng có thể lên đến hàng chục triệu Thần Tinh…

Trong khắp Thiên Cung này không phải chỉ có mình thiếu niên là chế ra được Ngộ Kiếm Linh Dịch, chẳng qua những người kia hoặc là không thèm để mắt đến khoản thu nhập ấy, hoặc là không có ý định muốn tranh giành với hắn ta, đây cũng là một trong những phúc lợi khi hắn ta lưu lại ở Tâm Lưu kiếm phái.

“Nghe nói có kẻ mang Ngộ Kiếm Linh Dịch ra bán với giá thấp, cạnh tranh với Tư Đồ Tu” Hàm Nhi nói.

Ánh mắt của thiếu niên lóe lên: “Có kẻ khác? Mấy thúc bá và các ông cụ kia chắc sẽ không làm ra chuyện nhàm chán như này. Đã bảo là không giành rồi mà lại len lén đi làm à?”

“Chắc không phải đâu” Hàm Nhi lắc đầu: “Kẻ bán Ngộ Kiếm Linh Dịch là một kỳ chủ trong Long thành”

“Đừng bảo với ta rằng chỉ một kỳ chủ nhỏ nhoi mà có thể chế tạo Ngộ Kiếm Linh Dịch” Thiếu niên dở khóc dở cười nói.

Hàm Nhi nhìn thẳng vào hai mắt thiếu niên, mím môi một cái rồi nói: “Người này chỉ vừa bước vào Bỉ Ngạn cảnh được một ngày mà đã có thể đánh bại Tư Đồ Tu, hơn nữa còn là khi Tư Đồ Tu dốc hết toàn lực…”

“Cái gì?” Hai hàng lông mày trên gương mặt thanh tú của thiếu niên giương thẳng lên tựa như hai thanh kiếm: “Tỷ nghi ngờ rằng Ngộ Kiếm Linh Dịch là do hắn chế ra, hắn cũng có năng lực nhất niệm ngộ đạo?”

“Đúng vậy” Hàm Nhi gật đầu.

Thực lực giữa hai cường giả cùng cấp Bỉ Ngạn cảnh với nhau chênh lệch rất nhiều. Mặc dù Tư Đồ Tu không có chí tiến thủ nên bị đá ra khỏi Tâm Lưu kiếm phái, song gã đã bước vào Ngũ Trọng Thiên, hơn nữa tín vật Bỉ Ngạn mà gã lấy được trước đó cũng không yếu.

“Ngay đến người như ta đây, lúc ta vừa đặt chân vào Bỉ Ngạn, muốn đối phó với Tư Đồ Tu cũng khá là khó…” Thiếu niên híp mắt lại, nói.

“Cũng chưa chắc” Hàm Nhi ngược lại rất có lòng tin đối với thiếu niên: “Nhất Kiếm đệ đệ dùng Trảm Tình Thần Đạo để nhập đạo, có sự nhạy bén trời sinh đối với Tâm Lưu. Kẻ nào chỉ cần bị Tâm Lưu của đệ lan đến gần thì căn bản khó mà ngăn cản. Nếu Tư Đồ Tu đối đầu với đệ của thời điểm đó cũng chưa chắc đã thắng được dễ dàng…”

Thiếu niên chỉ cười cười, từ chối cho ý kiến. Cũng không thấy hắn ta động đậy gì cả mà thoắt sau hắn ta đã đứng trên mái hiên của sân viện.

Hàm Nhi thì bỗng chốc tan biến đi, lúc nhìn lại đã thấy nàng ta theo sát phía sau thiếu niên.

“Ta muốn đi gặp hắn…” Thiếu niên nháy mắt, nói.

Đôi mày ngài của Hàm Nhi khẽ chau lại, nàng ta bảo: “E là khó đấy”

“Có người sẽ ngăn cản ta à?” Thiếu niên hỏi.

“Nhất định sẽ có” Hàm Nhi khẳng định.

Người đứng tại chỗ cao sẽ nhìn thấy được rất nhiều quy tắc ngầm. Những kỳ chủ và minh chủ kia căn bản nhìn không thấy, còn Tư Đồ Tu có thể loáng thoáng nhìn ra một chút nhưng không quá rõ. Trong khi đó, cô gái tên Hàm Nhi này thì lại cực kỳ rành những quy tắc không tồn tại ấy.

“Vậy chuyện này cứ cho qua như thế sao?” Trên mặt thiếu niên toát lên vẻ buồn bực.

“Chẳng lẽ Nhất Kiếm đệ đệ chỉ biết giết người thôi ư? Nếu đệ thật sự muốn đi gặp hắn một chút thì ai có thể ngăn đệ được?” Hàm Nhi cười nói.

Thiếu niên lập tức nghe hiểu ý nàng ta.

Có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề, không nhất thiết cứ phải là giết chóc.

***

Trong khu vực phố chợ ở ngoài Long thành, vị trí tốt nhất đã đổi chủ.

Lại Hoa Bắc đứng trong cửa hàng, nhìn dòng người nô nức qua lại mà lòng bùi ngùi không thôi.

Tuy tu vi của hắn ta không tăng thêm chút nào, nhưng sao lại có cảm giác xoay mình lên làm chủ chỉ trong một đêm vậy?

Trước kia, lúc hắn ta và mấy người Nguyệt Bạch Thành đi kinh doanh buôn bán luôn bị khinh bỉ cơ mà… Cứ hở chút là bị ép giá lên xuống, rồi thì hoài nghi về độ tinh khiết của Ngộ Kiếm Linh Dịch. Những chuyện nhỏ nhặt này chỉ có thể do họ đứng ra giải quyết chứ không thể làm phiền La Chinh lúc nào cũng phải ra mặt. Nếu làm vậy thì họ quá vô dụng rồi.

Bây giờ, không khí đã thay đổi hoàn toàn. Trong mắt những người qua đường khi nhìn về phía họ đều ẩn giấu vẻ kính sợ. Người đến mua ngoan ngoãn trả ra mười lăm nghìn Thần Tinh cho một bình Ngộ Kiếm Linh Dịch rồi đi ngay, căn bản không cần trả giá. Nói thật, giá tiền này quả thực đã rất đúng với lương tâm rồi.

“Anh bạn này…” Có người bỗng dừng lại trước mặt Lại Hoa Bắc.

Người này rõ ràng đã là Bỉ Ngạn cảnh, vậy mà lại khách sáo chuyện trò cùng một kẻ còn chưa tu hết một chân ý của đạo như Lại Hoa Bắc, điều này khiến hắn ta cảm thấy thật không quen.

“Ngươi cũng cần mua Ngộ Kiếm Linh Dịch sao?” Lại Hoa Bắc hỏi.

“Không phải, ta muốn thay đổi, trở thành người dưới cờ các ngươi, có được không?” Người kia hỏi.

Lại là vấn đề này…

Từ sau đêm La Chinh chiến đấu với Tư Đồ Tu, có không ít người dưới cờ những kỳ chủ khác muốn gia nhập vào bên La Chinh.

Thật ra, chuyện thay đổi phe phái như này là phạm vào điều kiêng kỵ, làm vậy sẽ đắc tội với kỳ chủ cũ của mình. Thế nhưng trong số các kỳ chủ trong ngoài Long thành, có ai mà La Chinh không dám cũng không đắc tội nổi đâu?

“Đi về trước rẽ trái…” Lại Hoa Bắc chỉ đường.

Không chỉ những người thay đổi đến gia nhập dưới cờ La Chinh tăng lên, mà người mới vượt qua tường kiếm được tuyển vào cũng nhiều hơn. Chỉ ngắn ngủi trong vòng chưa đến một tuần, số lượng người dưới cờ La Chinh đã tăng từ trên trăm người ban đầu đến bây giờ là mấy nghìn người rồi!

Trong căn phòng ở tầng trên tháp luyện kiếm, một cánh cửa được mở ra trong yên lặng. Bóng dáng La Chinh lướt vụt qua cửa, sau đó từ từ đi xuống theo bậc thang.

Lúc hắn vừa xuống dưới chưa được bao lâu, một cánh cửa của gian phòng tầng dưới cùng cũng bị đẩy ra, mà người bước ra từ đó là Tô Khoan.

Lần này y không bị đá ra, rốt cuộc y cũng thông qua được thử thách của gian phòng tầng dưới rồi!

Nếu là ngày trước, chắc chắn Tô Khoan đã nhảy cẫng lên và mừng rỡ hoan hô, sau đó lại ấp ủ ý định đi thuyết phục Ôn Tứ, bảo ông ta xin xỏ giúp mình một chút, hy vọng đạt được một suất đi lên núi.

Nhưng giờ đây, mỗi khi nghĩ đến có một yêu nghiệt như La Chinh cũng đang rèn luyện ngay tại Long thành này, y lại quyết định cứ bám theo La Chinh một đoạn thời gian đã.

“Rốt cuộc cũng qua gian phòng tầng một rồi, khá lắm” La Chinh khích lệ.

Tô Khoan buồn bực nói: “Vẫn còn thua xa kỳ chủ đại nhân. Huynh đã thông qua gian phòng tầng trên rồi!”

Ôn Tứ đứng ở cổng tháp luyện kiếm nghe vậy bèn cười nói: “Ngươi phải chọn đối tượng so sánh nào tốt một chút chứ, ai lại đi chọn La Chinh mà so. Ha ha…”

Đúng lúc này, có vài người bước vào cổng tháp luyện kiếm, chính là mấy vị minh chủ.

Đồng minh chủ cầm đầu tỏ vẻ ân cần cười nói với La Chinh: “La Chinh huynh thật sự là chăm chỉ, bỏ ra hơn phân nửa thời gian của mình trải qua trong tháp luyện kiếm, thật khiến mấy lão già bọn ta cảm thấy mặc cảm. Chỉ có điều, cứ tu luyện suốt ngày như thế thật không thú vị, ta muốn mời La Chinh huynh đến Thừa Phượng Lâu làm một bữa nhỏ”

Vừa thấy Đồng minh chủ, gương mặt La Chinh lạnh xuống. Hắn nói: “Bữa nhỏ thì thôi, mấy vị minh chủ địa vị cao quý, La mỗ trèo cao không nổi”

La Chinh với mấy minh chủ này không có xung đột lợi ích, theo lý thì hắn nên tiếp nhận toàn bộ mấy kiểu lấy lòng như này. Thế nhưng, vừa nghĩ đến phẩm chất và tính cách của Đồng minh chủ, hắn đương nhiên khinh thường không muốn dây dưa.

Ân Nguyệt Hoàn vẫn luôn một lòng đi theo Đồng minh chủ, đêm đó nàng ta cầu tình giúp La Chinh lại bị Tư Đồ Tu đánh một cú cho thoi thóp, vậy mà Đồng minh chủ không hề đứng ra ngăn cản hay có chút biểu hiện nào. Kẻ máu lạnh như thế không khỏi khiến người ta khinh thường.

Đồng minh chủ cười khan hai tiếng, còn đang định giải thích một chút thì La Chinh đã sải bước rời đi cùng Tô Khoan.

Đồng minh chủ bèn dùng ánh mắt cầu viện nhìn Ôn Tứ, nhưng Ôn Tứ chỉ núp sau tấm mặt nạ bày ra dáng vẻ nhắm mắt làm ngơ.

La Chinh vừa ra khỏi tháp luyện kiếm, không hiểu tại sao trái tim của hắn bỗng đập nhanh một nhịp.

Thiếu niên mặc áo tơi đứng ở một nơi cách đó không xa, nhìn hắn bằng ánh mắt ôn hòa.

Trong ánh mắt ấy không hề mang theo chút địch ý nào, thế nhưng La Chinh lại cảm nhận được áp lực mạnh hơn gấp mấy lần so với Tư Đồ Tu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận