Bách Luyện Thành Thần

Chương 2993: Chặt núi

“Ầm!”Sức mạnh sợ hãi tựa như thủy triều hội tụ hết trên người Tà Thần.

Tà Thần vốn đang gắng gượng chống đỡ, nhưng sức mạnh sợ hãi được phóng ra toàn bộ đã khiến gương mặt hắn nhăn nhúm lại, có vẻ vô cùng đau đớn.

Sức mạnh sợ hãi được xem là một hình thức tấn công linh hồn rất đặc biệt, dù linh hồn ngươi có mạnh đến mấy thì chỉ cần trong lòng có chút kẽ hở thôi là sức mạnh này sẽ phóng thích nỗi sợ trong lòng ngươi qua kẽ hở này.

Mặc dù sức mạnh sợ hãi được tăng lên rất nhiều nhưng Tà Thần vẫn chống đỡ được thêm mười hơi thở nữa rồi mới bị đè sấp xuống.

Các tộc hiện đang ở trong hang động này có quan hệ khá phức tạp, nhưng tất cả mọi người đều mang thái độ thù hận đối với Tà Thần. Bây giờ thấy Tà Thần bị chèn ép đến mức này, bọn họ vốn nên vỗ tay hoan hô, song cảnh tượng ấy lại không hề xuất hiện. Ngược lại, rất nhiều dị tộc bày ra vẻ mặt nghiêm trọng.

Ngay cả người có linh hồn mạnh như Tà Thần mà cũng không đối chọi được với sức mạnh sợ hãi thì họ làm sao tiến lên tầng trên của núi chủ?

Một lúc lâu sau, tia sáng đỏ mới lắng lại.

Sau khi bị sức mạnh sợ hãi trừng trị một phen, Tà Thần bò dậy từ dưới đất rốt cuộc cũng yên tĩnh lại. Hắn ta không nói một lời, đứng lùi sang một bên, vẻ mặt đầy âm trầm, ánh mắt khẽ liếc nhìn lên trên.

Từ khi tiến vào thế giới mẹ đến nay, Tà Thần chưa bị thua thiệt một lần nào cả. Hắn ta không biết kẻ phát ra sức mạnh sợ hãi kia là ai, nhưng tất nhiên hắn ta đã ghi lại mối thù này rồi!

“Sức mạnh sợ hãi này quá khủng khiếp, chúng ta không phải đối thủ, sao trèo lên tiếp được nữa?” Có người ưu buồn hỏi ra.

Vẻ mặt Sơn cũng vô cùng nghiêm trọng, gã nói: “Dù có lên được thì sau đó, nếu bị sức mạnh sợ hãi này áp chế, chúng ta vẫn khó mà chiến thắng đám Hồn Nguyên Chi Linh kia”

Núi chủ vốn đã rất nguy hiểm rồi, sau khi đám Hồn Nguyên Chi Linh kia cắn nuốt lẫn nhau đã tăng vọt thực lực, cứ tùy tiện tiến vào núi chủ sẽ phải mạo hiểm không ít.

“Chẳng lẽ chúng ta chỉ phải quay về tay không?” Lại có người hỏi.

Cả nhóm đều im lặng…

La Yên đã nói rồi, một khi bỏ lỡ cơ hội này thì e là trong tương lai không ai có thể đặt chân đến Hồn Nguyên cảnh nữa.

Các tộc nhân ở đây có ai mong muốn giậm chân tại chỗ, dừng bước không tiến đâu?

Mọi người cùng nhau nhỏ giọng bàn bạc, đúng lúc này trên đỉnh hang động bỗng vang lên âm thanh rất nhỏ.

“Két, két…”

Mấy bức điêu khắc ở đỉnh hang dường như hơi lỏng ra. Sau khi chúng vỡ ra hoàn toàn, ba cầu thang bỗng chốc hạ xuống!

Một cầu thang trong đó vừa vặn hạ ngay xuống chỗ một đệ tử Thái Nhất Thiên Cung, La Chinh bèn sải bước đi tới, thuận theo cầu thang nhìn lên trên.

Không gian ở đó tối đen như mực, không thể thấy rõ bên trên có gì.

Tộc nhân của các thế lực siêu cấp khác cũng nhìn lên theo cầu thang, nhưng chẳng ai dám leo lên cả.

Mở cửa đón khách như này chắc chắn có ẩn chứa sát cục.

Mấy người ở đây đều là kẻ lõi đời, dù không biết đám Hồn Nguyên Chi Linh đang nung nấu ý đồ gì, nhưng không khó để tưởng tượng ra kết cục khi tùy tiện tiến vào trong đó.

Tà Thần ngồi dưới đất không nhúc nhích, khóe miệng cong lên thành nụ cười, mắt lạnh nhìn mấy người bọn họ. Bờ môi hắn ta hơi động đậy, dùng chân nguyên truyền âm nói với tất cả mọi người: “Mặc dù ta không biết phía trên có thứ đồ quỷ quái gì, nhưng chúng đã muốn mời gọi cả nhóm vào như thế thì cũng đâu khó phá giải thế cục này?”

Nghe thấy câu nói của Tà Thần, mấy người La Chinh, Mộc Mộc, Địch An, Kim Thăng đều nhíu mày lại. Mộc Mộc dùng giọng nói nhỏ bé của mình truyền âm lại cho hắn ta: “Chính ngươi còn bị sức mạnh sợ hãi kia tra tấn cho chết đi sống lại mà, sao có cách gì hay ho được chứ?”

Nếu thấy được kẻ địch thì còn dễ đối phó! Tín vật Bỉ Ngạn của mọi người ở đây rất đa dạng, loại gì cũng có, dù gặp phải cường giả Bỉ Ngạn cảnh thì vẫn đủ sức đánh một trận.

Ví như Tà Thần vô cùng lợi hại, nhưng bốn kẻ tinh anh của tộc Ly Uyên phối hợp với nhau vẫn có thể khiến hắn ta bó tay, không làm gì được. Đây chính là điểm thần kỳ của tín vật Bỉ Ngạn, chỉ cần tổ hợp và sử dụng tốt năng lực trong đó là có thể phát huy uy lực gấp mười, gấp trăm lần.

Nhưng bây giờ bọn họ chẳng biết gì về kẻ trên đỉnh núi chủ cả, hơn nữa còn chẳng thể nào đối kháng lại sức mạnh sợ hãi, cứ thế đi lên thì chỉ có thể chịu chết mà thôi.

“Từ đây đi lên đương nhiên vô cùng nguy hiểm, vậy ở bên ngoài thì sao?” Tà Thần nhếch miệng nói.

Đại đa số mọi người vẫn luôn tư duy rất rập khuôn, chỉ nghĩ là xông lên đỉnh từ con đường bên trong, tuy nhiên họ hoàn toàn có thể bay nhảy đến tận đỉnh núi chủ. Đây chính là một con đường khác.

Không ít người sáng rực mắt khi nghe ý kiến này.

“Nhưng gió lốc bên ngoài rất mạnh” Mộc Mộc nói.

Tà Thần liếc qua Mộc Mộc: “Các ngươi không thể đào hố trên đất à?”

Rất nhiều sinh linh đến đây bằng cách đào hầm từ ngay biên giới của Hồn Nguyên Đại Thế Giới nên đương nhiên họ hiểu được ý của Tà Thần.

“Vậy chúng ta rời khỏi đây nhé?” Địch An lên tiếng.

Có không ít người khẽ gật đầu. Đã nghĩ ra cách rồi thì họ cứ làm theo là được.

Vì Hồn Nguyên Chi Linh, tất cả mọi người liền hợp lại thành một nhóm tạm thời.

“Nhưng vẫn còn cách khác đơn giản hơn, và ta thiên về cách này hơn. Ha ha” Tà Thần vừa cười vừa nói.

Tất cả mọi người bao gồm cả La Chinh đều nhìn chằm chằm vào hắn ta, không biết tên này lại nảy ra ý nghĩ xấu xa gì…

“Hình dáng núi chủ thuộc dạng dài nhỏ, mặc dù rất cao nhưng đường kính lại không lớn. Chúng ta hợp sức cùng nhau, bẻ gãy ngọn núi chủ đi luôn, các ngươi thấy sao?” Tà Thần nói.

“Bẻ gãy núi chủ!”

“Ý nghĩ của ngươi quá táo bạo! Lê Sơn có đồng ý không?”

“Người của Lê Sơn cũng nói rồi mà, dù sao đây cũng là lần mở cuối cùng, sau này không còn Hồn Nguyên Chi Linh gì nữa cả, vậy chặt phăng ngọn núi chủ này đi cũng có sao đâu?”

Nếu tiến vào trong núi chủ bằng con đường ngoài kia, họ vẫn không thể nào nắm được thế chủ động, chẳng qua an toàn hơn là đi theo cầu thang kia thôi. Còn trực tiếp chặt ngang núi chủ đúng là một thủ đoạn có thể mang đến ưu thế lớn hơn.

Không ít người hướng mắt nhìn sang nhóm Lê Sơn, La Yên còn chưa nói gì thì Linh Vân bên cạnh nàng đã nhún vai lên tiếng: “Lê Sơn chỉ bảo bọn ta tùy theo hoàn cảnh mà làm việc thôi”

“Vậy thì biện pháp này có thể thực hiện được đấy. Chỉ có điều, không biết gió lốc có nổi lên hay không thôi” Kim Thăng khẽ lắc lư thân hình khổng lồ của mình và nói.

Việc chặt đứt núi chủ rất hợp với sở thích của Kim Thăng, nhưng nếu bọn họ chặt đứt núi chủ xong lại bị gió lốc cuốn đi hết sạch thì lại chẳng hay ho gì.

“Ta sẽ bố trí con mắt ở bên ngoài” Một kẻ dị tộc toàn thân màu xanh lục lên tiếng: “Gió lốc sẽ ngừng ngay thôi”

Tà Thần thấy mọi người có vẻ động lòng thì cười khà khà rồi bảo: “Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu làm thôi. Cơ hội chỉ có một lần thôi đấy…”

Toàn bộ nội dung cuộc đối thoại bên trên vẫn luôn được tiến hành theo phương thức chân nguyên truyền âm, cho nên mẫu thể và con mắt khổng lồ trên núi chủ chẳng thể nghe được.

Trong con mắt khổng lồ ánh lên vẻ khó hiểu, sau đó nó dùng ý thức nói: “Sao chúng không lên nhỉ, rốt cuộc là muốn làm gì…”

“Chắc sợ quá nên nhát rồi” Trong mắt mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh lộ ra vẻ phức tạp, nhưng nó vẫn nói đầy chắc chắn: “Nhưng chúng sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu!”

Đúng lúc này, đồng tử trong con mắt khổng lồ bỗng co rụt lại.

“Không xong rồi!”

Sức mạnh sợ hãi màu đỏ tươi xoay tròn trong đồng tử của nó, nhưng còn chưa kịp phóng ra thì bên dưới bỗng vang lên tiếng nổ vang dội.

Các tộc nhân và đệ tử có thể tiến vào núi chủ một khi đã bộc phát ra sức mạnh toàn lực thì không thể xem thường. Đa số họ đều có thể khống chế sức mạnh lên đến gần một nghìn thần quân lực, thậm chí có người còn dễ dàng vượt qua được con số ấy. Đặc biệt là tộc Ly Uyên, với thân thể gần như hoàn hảo của họ thì cho dù chưa đạt tới Hồn Nguyên cảnh, sức mạnh bộc phát ra cũng có thể so được với Hồn Nguyên cảnh.

“Ầm ầm…”

Phần giữa núi chủ bỗng rung động dữ dội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận