Bách Luyện Thành Thần

Chương 2671: Cút về

Tư Đồ Tu nhìn chằm chằm Vương Tiêu, hỏi: “Ngươi biết thằng nhóc đó à?”“Đương nhiên biết!” Trong mắt Vương Tiêu hiện lên vẻ âm u lạnh lẽo: “Chẳng qua chỉ là một tên kỳ chủ mới gia nhập, thậm chí lúc mới vào còn chưa phải Bỉ Ngạn! Ngày đó hắn từng giết người nhà họ Vương ta ngay dưới tường kiếm!”

“Hả?”

Nghe được lai lịch này, Tư Đồ Tu dở khóc dở cười: “Một con châu chấu nhỏ như vậy, theo lý thì đã bị Vương kỳ chủ bóp chết từ lâu rồi mới phải?”

“Tư Đồ đại nhân không biết đó thôi, ta cũng từng tìm cơ hội muốn bóp chết hắn, nhưng hôm đó bên cạnh thằng nhóc đó còn có một cô gái thân phận không tầm thường, ngay cả người trong Chân Ý Kiếm Các cũng ra tay tương trợ. Hơn nữa ta còn bị đội hộ vệ Long Thành cảnh cáo…” Vương Tiêu trầm mặt nói.

Sau lần đó, Vương Tiêu vẫn luôn án binh bất động.

Ông ta không sợ La Chinh mà sợ cô gái kia!

“Cô gái có thân phận không tầm thường…” Tư Đồ Tu không tỏ rõ thái độ.

Vương Tiêu giật mình trong lòng.

Ông ta kiêng sợ thân phận cô gái kia, nhưng Tư Đồ Tu thì khác. Gã đặt vững gót chân tại Long Thành đã lâu, lần nào khảo hạch Thái Nhất Vệ gã cũng không tham gia, chính là để giúp người trong Thiên Cung quản lý chuyện mua bán Ngộ Kiếm Linh Dịch!

Nhân vật thế nào mới có thể chế tạo Ngộ Kiếm Linh Dịch, trong lòng mọi người đều biết rõ. Vì vậy, dù là minh chủ lợi hại cỡ nào cũng phải hạ thấp ba phần khí thế trước mặt Tư Đồ Tu, trong Long Thành thực sự không ai dám chọc tới gã.

Thằng nhóc La Chinh kia sắp chết rồi, chọc tới người này, mạng sống xem như chấm dứt.

Vương Tiêu tranh thủ cơ hội: “Thân phận của cô nương kia có không tầm thường thế nào đi nữa thì cũng không thể sánh bằng Tư Đồ đại nhân được, nhưng tên La Chinh này lại cực kỳ đáng ghét…”

Tư Đồ Tư liếc nhìn Vương Tiêu: “Vương Tiêu, ngươi không phải khiêu khích ta”

Những minh chủ này đều là cáo già, ý đồ mượn đao giết người của Vương Tiêu, các minh chủ khác chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra.

“Ha ha… Xin lỗi Tư Đồ đại nhân, ta chỉ muốn diệt trừ thằng nhóc này, chỉ tiếc là không có khả năng” Vương Tiêu vội vàng nói thẳng nói thật.

Tư Đồ Tu lại ra vẻ không sao cả: “Hôm nay tâm trạng ta không tốt. Lưu minh chủ, ta chỉ có thể ở lại tới đây. Nhờ Vương Tiêu dẫn đường tới chỗ thằng nhóc La Chinh kia, ta sẽ lấy mạng của hắn trước đêm nay”

***

Ban đêm, trên cánh đồng hoang ngoài Long Thành đã tụ tập đầy người. Các kỳ chủ đều đang chuẩn bị lựa chọn vị trí thích hợp để cắm cờ trước lúc màn đêm buông xuống.

Nguyệt Bạch Thành và Thu Tư Nguyên đã yếu ớt tỉnh lại, thương thế trên người đã khôi phục như lúc ban đầu, nhưng sau khi Nguyệt Bạch Thành nghe nói La Chinh đã giúp mình báo thù thì đột nhiên biến sắc.

Tính cách Nguyệt Bạch Thành hết sức cẩn thận. Lúc đầu buôn bán Ngộ Kiếm Linh Dịch, y đã biết thứ này nhất định sẽ gây xung đột lợi ích với người khác, đương nhiên cũng âm thầm nghe ngóng.

Tư Đồ Tu là nhân vật La Chinh tuyệt đối không thể trêu chọc vào lúc này.

Nếu không ngất đi, Nguyệt Bạch Thành nhất định sẽ cố sức ngăn cản, không ngờ mình tỉnh lại rồi mới biết La Chinh đã dẫn người đi đập cửa hàng nhà người ta.

“Kỳ chủ đại nhân, lần này… lỗ mãng rồi…”

Thấy La Chinh trút giận cho mình, Nguyệt Bạch Thành rất cảm động, nhưng chọc phải một vị minh chủ không nên trêu chọc cũng sẽ đẩy La Chinh xuống vực sâu.

Thu Tư Nguyên vẫn không sửa cái tính công tử: “Có gì mà lỗ mãng với không lỗ mãng, kỳ chủ làm thế không phải vì chúng ta hay sao! Hơn nữa, đám người kia cũng cần được dạy cho một bài học!”

“Ngươi thì biết cái gì?” Nguyệt Bạch Thành tức giận đáp lại một câu.

Thấy Nguyệt Bạch Thành khổ não, La Chinh nhẹ nhàng cười khẽ. Hắn chân thành nói: “Ngươi dưỡng thương cho tốt đi, việc này trong lòng ta đã có tính toán. Tuy Thu Tư Nguyên không có đầu óc, nhưng hắn nói không sai, có một số việc chỉ cần chúng ta nhượng bộ thì đối phương sẽ từng bước lấn tới”

Nguyệt Bạch Thành im lặng, có thể thấy y vẫn rất lo lắng.

Hôm nay bên ngoài vùng cắm cờ của La Chinh cũng rất náo nhiệt. Một vài người biết Tư Đồ Tu sẽ không chịu để yên nên đã biết trước đêm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Hoàng hôn như máu, phác họa nên cái bóng khổng lồ của Long Thành.

Một nhóm hơn mười người rời khỏi Long Thành, chạy nhanh như bay tới chỗ đồng hoang.

Hôm nay Vương Tiêu cực kỳ vui vẻ, tiễn Lưu minh chủ đi là ông ta có thể trở thành minh chủ thực sự rồi, quan trọng nhất là Tư Đồ Tư sẽ ra tay giúp ông ta loại bỏ La Chinh!

Trong phạm vi mấy trăm dặm, từng cột cờ dày đặc san sát, phần lớn người dưới cờ đều đã chuẩn bị nghênh đón màn đêm buông xuống rồi sau đó tu hành, thấy Tư Đồ Tu và vài tên minh chủ khác bay vút qua thì đều tỏ vẻ hiếu kỳ.

“Những minh chủ này có thể cắm cờ ngay bên ngoài Long Thành, vì sao bọn họ lại đi xa như vậy?”

“Ngươi chưa nghe về chuyện xảy ra lúc ban ngày sao?”

“Dù sao thì cũng có người xui xẻo rồi…”

Bên ngoài Long Thành cũng không thái bình, dù sao quy củ nghiêm ngặt bên trong Long Thành cũng không kéo ra tận đây, ra tay giết người là chuyện hết sức bình thường.

“Chính là chỗ này” Vương Tiêu thấy đằng xa có một lá cờ viết chữ “La”, khẽ nhếch miệng nói với Tư Đồ Tu.

Thân thể to béo của Tư Đồ Tu lao vút tới, dừng lại trên không trung, lạnh giọng quát: “Ai là La Chinh!”

Ân Nguyệt Hoàn ngẩng đầu nhìn thấy Tư Đồ Tư, tâm trạng hơi chìm xuống.

Tư Đồ minh chủ này quả nhiên đúng như trong truyền thuyết, có thù tất báo!

Nàng ta lướt nhìn một chút liền thấy Đồng minh chủ. Ý nghĩ nảy ra trong lòng, nàng ta lập tức đứng ra trước mặt La Chinh.

Ân Nguyệt Hoàn đi theo Đồng minh chủ mới có được địa vị ngày hôm nay, nàng ta muốn nhờ Đồng minh chủ đứng ra nói giúp: “Đồng minh chủ, có lẽ đây chỉ là hiểu lầm. La Chinh là người mới, không hiểu quy củ…”

Đồng minh chủ bối rối ra mặt, ông biết Tư Đồ Tu đang tức giận, chỉ dựa vào bản thân mình căn bản không thể dập tắt lửa giận của gã, ngược lại còn đắc tội người ta, cho nên dứt khoát làm như không thấy.

“Ngươi là ai! Cút!”

Không thấy rõ Tư Đồ Tu ra tay thế nào, một luồng sức mạnh vô hình đã đập mạnh vào người Ân Nguyệt Hoàn. Sức mạnh này cực kỳ kinh khủng, Ân Nguyệt Hoàn như bị búa tạ nện trúng, ngã trên mặt đất.

“Kỳ chủ đại nhân!”

“Kỳ chủ!”

Nhìn thấy cảnh này, người dưới cờ Ân Nguyệt Hoàn đều hét lớn.

Ân Nguyệt Hoàn có thể trở thành đại kỳ chủ, thực lực bản thân không thể nào yếu được, tuy bị một đòn này làm cho thương nặng nhưng vẫn giãy giụa bò dậy khỏi mặt đất.

“Không chết?” Tư Đồ Tu hơi bất ngờ, chỉ thấy gã siết chặt nắm đấm, lại đánh về phía Ân Nguyệt Hoàn một lần nữa.

Lại một luồng sức mạnh vô hình giống như búa tạ lao về phía nàng ta, dưới một kích này, sợ rằng thân thể nàng ta sẽ bị đánh thành bùn nhão.

Nhưng trước lúc luồng sức mạnh này nện trúng, một bóng người đã xuất hiện bên cạnh nàng ta. Sau đó mọi người liền nghe được một tiếng “choang”, một đòn này của Tư Đồ Tu giống như đập vào cột thép.

Người đỡ đòn vừa rồi chính là La Chinh.

Thấy La Chinh ngăn đằng trước, Vương Tiêu lập tức nhắc nhở Tư Đồ Tu.

Tư Đồ Tu đánh giá vài lần, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Ngươi chính là La Chinh? Nói cho ta biết Ngộ Kiếm Linh Dịch của ngươi từ đâu mà ra!”

Hôm nay Tư Đồ Tu đến tận đây, không chỉ muốn giết người mà còn muốn biết rõ ràng nguồn gốc của Ngộ Kiếm Linh Dịch.

Gã giúp người kia buôn bán Ngộ Kiếm Linh Dịch, nhìn như khối tài sản này là của riêng gã, nhưng trên thực tế chín phần thu nhập đều rơi vào túi người kia. Nếu còn có nguồn hàng nào rẻ hơn, gã sẵn lòng lấy một lô.

La Chinh cúi đầu dò xét một hồi, uy thế trong một đòn vừa rồi có vẻ không lợi hại nhưng gây ra thương tổn rất lớn cho Ân Nguyệt Hoàn. Xương cốt toàn thân nàng ta đều gãy, chỉ sợ đan điền cũng đã bị thương tổn, nhưng dù sao vẫn còn một hơi thở.

Hắn nhét một viên thuốc vào miệng nàng ta rồi lạnh lùng nhìn Tư Đồ Tu, nói: “Nếu ngươi lăn trên mặt đất thẳng từ đây đến cửa Long Thành, ta có thể nói cho ngươi biết nguồn gốc của Ngộ Kiếm Linh Dịch”
Bạn cần đăng nhập để bình luận