Bách Luyện Thành Thần

Chương 2472: Cấm khí

Trong một cung điện thuộc đảo nổi Hàm gia, Hàm Thương Yên ngồi xếp bằng, đặt chiếc nhẫn trong tay vào đan điền của mình. Hàm Thanh Đế thì đi tới đi lui ở một bên khác của cung điện, mặt mày phiền nãoTuy ông ta tuyên bố với bên ngoài là bế quan, nhưng thực tế thì người bế quan là Hàm Thương Yên…

Mặc dù Bàng Miểu đã ban thưởng cho ông ta một phần chân ý Âm Dương Hỗn Độn, nhưng hiện tại Hàm Thanh Đế vẫn chưa có ý định tu luyện, nguyên nhân là vì chiếc nhẫn trong tay Hàm Thương Yên.

Hiện giờ Hàm Thương Yên đã bị ông ta hoàn toàn khống chế, ông ta có thể lợi dụng hắn ta để điều động sức mạnh trong chiếc nhẫn, nhưng luồng sức mạnh này cũng không phải toàn bộ vực sâu Ma Vực.

Giữa Hàm Thanh Đế và chiếc nhẫn có một Hàm Thương Yên, giống như cách một lớp khăn che mặt thật dày, có nhiều thứ chung quy vẫn không thể nhìn thấu.

“Ngươi có thể giao chiếc nhẫn này cho ta” Linh Thù ngồi trong góc nhìn dáng vẻ nôn nóng của Hàm Thanh Đế, khẽ cười nói.

Hàm Thanh Đế dừng lại, trừng mắt nhìn nàng ta một cái đầy dữ tợn.

“Nếu không muốn thì có thể giao chiếc nhẫn này cho người khác, ví dụ như Hàm Thiên Tiếu nhà các ngươi” Linh Thù lại đề nghị.

Hàm Thiên Tiếu cũng là chân thần đại viên mãn, hơn nữa còn tuyệt đối trung thành với Hàm gia, thật sự thì đề nghị này của Linh Thù là một biện pháp khả thi.

“Không thể nào” Hàm Thanh Đế lắc đầu.

Ông ta không tin tưởng ai ngoại trừ bản thân mình.

Thực ra ông ta còn có một cách khác, đó là triệu hồi lửa ký ức của Hàm Thương Yên. Thế nhưng ông ta hiểu rõ tính cách của hắn ta ta, nếu để hắn ta biết những chuyện ông ta đã làm thì chỉ sợ, không những không giúp ông ta mà còn lập tức trở mặt thành thù!

“Vậy thì khỏi phải nghĩ nhiều, dù sao một khi Bỉ Ngạn cảnh tộc Lê chúng ta tới Thần vực, các ngươi chắc chắn sẽ chết. Còn mấy năm nữa, các ngươi có thể hưởng thụ cho thỏa thích!” Linh Thù lại nói.

Nghe vậy, trong mắt Hàm Thanh Đế ánh lên vẻ tức giận.

Cô ả này!

Ông ta đưa nàng ta ra khỏi vực sâu Ma Vực là vì nhìn trúng năng lực của nàng ta, nhưng năng lực sao chép của nàng ta cần tiêu hao lượng lớn sức mạnh tín ngưỡng, trong khi nàng ta đã tiêu hao gần như toàn bộ sức mạnh tín ngưỡng tích lũy nhiều năm trong trận chiến giữa vực sâu Ma Vực và liên minh các gia tộc quyền thế. Muốn sử dụng năng lực này một lần nữa cần phải tích lũy trong một thời gian dài, sợ rằng đến lúc đó thì đã muộn.

Cô gái này không có giá trị quá lớn đối với ông ta. Không chỉ như vậy, nàng ta còn suốt ngày mỉa mai châm chọc ông ta, làm ông ta rối loạn tinh thần!

“Ngươi… câm miệng!” Hàm Thanh Đế cả giận nói.

Linh Thù ưỡn ngực, trên gương mặt sạch sẽ thuần khiết hiện lên vẻ tươi cười, biểu cảm kiểu ngươi làm gì được ta.

Hàm Thanh Đế khẽ động tâm niệm, Hàm Thương Yên đang ngồi ngay ngắn bỗng giơ chiếc nhẫn lên, một tia màu đen lao vút về phía Linh Thù.

Năng lượng màu đen này quấn quanh thân Linh Thù, để lại từng vết thương mục ruỗng trên da thịt trắng nõn như tuyết của nàng.

Đau đớn kịch liệt khiến thân thể Linh Thù không tự chủ được mà co quắp quằn quại, đau đớn rên rỉ. Mặc dù cảm giác đau nhức này rất khó chịu đựng, nhưng hai mắt nàng ta vẫn duy trì vẻ tỉnh táo, vẫn nhìn ông ta bằng ánh mắt trào phúng, điều này càng làm cho Hàm Thanh Đế phiền loạn.

Hàm Thanh Đế hừ lạnh một tiếng, bước vào hư không, biến mất khỏi cung điện.

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Một khắc sau, Hàm Thanh Đế đã xuất hiện trong Chúng Thánh Đường.

Chính giữa quảng trường phía trước Chúng Thánh Đường là một bộ xương đặc biệt.

Đây chắc là hộp sọ của một con quái ngư, hơn ba mươi chiếc răng sắc nhọn gắn trên miệng cá rộng hơn nghìn mét.

Người bình thường vừa nhìn một cái đã có thể cảm nhận được ý chí từ trong bộ xương sọ này truyền ra. Nó ẩn chứa khí thế hủy diệt khó tả, như thể không ai có thể chống lại nó, chỉ cần kích hoạt con quái ngư này là có thể hủy diệt tất cả mọi thứ trong trời đất.

Con quái ngư này đã chết không biết bao nhiêu năm mà vẫn có thể phát ra ý chí nhường này, vậy lúc còn sống nó phải mạnh tới nhường nào? Ai có thể giết chết được nó?

Mỗi một lần nhìn thấy bộ xương sọ này, trên mặt Hàm Thanh Đế lại hiện lên vẻ kính sợ, trong lòng cũng cảm thán sự kỳ diệu của thế giới mẹ.

Bàng Miểu nói với ông ta, khối xương sọ này được gọi là “Liệt Hải Xỉ”, là cấm khí chỉ có ở tộc Hiên Viên bọn họ.

Năm đó bọn họ đã dùng cấm khí này để tàn sát toàn bộ người Cửu Lê trong Thần vực.

Cho dù đã nắm trong tay vực sâu Ma Vực, Hàm Thanh Đế vẫn rất khó hình dung sức mạnh thần kỳ như vậy.

Nhưng kích hoạt cấm khí này phải bỏ ra cái giá rất lớn…

Ngay khi Hàm Thanh Đế xuất hiện trong Chúng Thánh Đường, trên bầu trời bỗng hiện ra một đường hầm truyền tống trút thẳng từ trên cao xuống, đâm xuyên vào miệng cá, mà trong miệng cá là sắc máu nồng đậm!

“Vù…”

Theo sự chấn động của đường hầm không gian kia, hàng trăm chân thần từ trong đường hầm không gian tức khắc rơi xuống.

Đây đều là người sống, nam có nữ có.

Trong đó có cả thần dân, chân thần cấp thấp, cũng có chân thần cấp cao thực lực không tệ.

Biểu cảm trên mặt bọn họ đều giống nhau, kinh hoảng, bất an, hoang mang…

Một luồng sức mạnh không cho phép kháng cự quấn chặt lấy bọn họ, khiến họ không thể nhúc nhích, cũng không thể phản kháng.

Một nén nhang trước, những người này vẫn còn đang ở trong một thần thành phía Đông Bắc Thần vực. Có vài người còn đang cố gắng tu luyện, hy vọng đột phá giới hạn của bản thân, có thể tiến thêm một bước trên thần đạo. Chỉ cần có lòng tin và sự kiên trì bền bỉ, cộng thêm thọ nguyên vô tận, cuối cùng sẽ có một ngày tu thành viên mãn.

Có vài người thì vì vài đồng Thần Vũ tệ mà vất vả lao động, mưu cầu càng nhiều ích lợi hơn nữa…

Cho đến khi có một người xuất hiện trên bầu trời phía trên thần thành…

Tuy bảng đá bách giới của thần thành đã lập tức phát động công kích tới người này, nhưng dường như kẻ đó hoàn toàn không sợ. Bàn tay to lớn đánh ra một chiêu, một luồng khí thế vượt sức tưởng tượng bao trùm xuống, sau đó từng người trong mỗi một ngõ ngách của thần thành đều bị một luồng sức mạnh vô hình kéo ra ngoài, cuối cùng bị hút vào trong đường hầm không gian.

Bọn họ cũng không biết mình sắp gặp phải kiếp nạn lớn!

Người rơi vào trong miệng cá chạm vào sắc máu trong đó, toàn thân bỗng biến thành một chùm mưa máu, hoàn toàn biến mất.

Người phía sau thấy được cảnh tượng này, ai nấy đều tái mặt.

“Ta không muốn chết!”

“Đây là cái gì…”

“A a a…”

Có người liều mạng phản kháng, cũng có người tuyệt vọng gào thét.

Phản kháng như thế nào cũng chỉ là phí công, chỉ một chân thần làm sao có thể chống lại sức mạnh của Bỉ Ngạn cảnh?

Cứ mỗi một hô hấp trôi qua, sắc máu trong miệng cá có thể nuốt hơn mười nghìn người. Chừng mười hơi thở trôi qua, mấy trăm nghìn người trong một thần thành cỡ vừa đã bị hấp thụ sạch sẽ.

“Ù…”

Chỉ chốc lát sau, đường hầm không gian khép lại, sắc máu trong miệng cá cũng rút lui, nhưng hốc mắt trống rỗng trên xương cá lại phát ra màu máu nồng đậm. Đồng thời, trên một chiếc răng nanh ngoài miệng cá cũng hiện lên một đường vân màu máu.

Hàm Thanh Đế bước nhanh vòng qua bộ xương cá khổng lồ này, chắp tay cúi chào bóng lưng của Bàng Miểu, cười nói: “Chúc mừng Bàng Miểu đại nhân! Dường như đường vân máu này lại nhiều thêm một chút…”

Ông ta từng nghe Bàng Miểu nói, chỉ khi răng nanh ngoài miệng con cá này phủ đầy vân máu thì cấm khí mới được kích hoạt, mà bây giờ chỉ mới có bốn chiếc răng nanh được phủ đầy vân máu mà thôi. Không biết còn phải đổ bao nhiêu mạng người vào trong đó nữa mới đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận