Bách Luyện Thành Thần

Chương 2403: Thiên Cung

Trên tầng cao nhất của Thái Nhất Thiên Cung, một vầng trăng sáng màu trắng ngà treo lơ lửng trên bầu trờiTừ trên tầng cao nhất của Thiên Lộ nhìn xuống có thể thấy được mấy vạn ngọn núi nhô lên giữa biển mây. Mỗi một ngọn núi đều giống như một thanh kiếm cao trăm nghìn mét, mà trên những “thanh kiếm” này được khắc những dòng chữ rất lớn…

Những chữ này nối liền nhau, chính là “chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng”.

Vào mỗi dịp đầu xuân, đệ tử nội môn của Thái Nhất Thiên Cung sẽ có cơ hội tham quan học tập ở đây, lĩnh ngộ “chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng”.

Song song với việc tự tham quan học tập còn có đại sư truyền dạy, chỉ ra những nội dung chủ chốt trong chân ý…

Người có thiên phú, người có cơ duyên có thể trổ hết tài năng trong khoảng thời gian này!

Nếu đệ tử nội môn nào có thể hoàn toàn lĩnh ngộ “chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng” trong ngày hôm ấy và đặt chân vào biển Chân Ý thì nhất định sẽ được Thái Nhất Thiên Cung coi trọng.

Hơn bốn trăm nghìn đệ tử nội môn vẫn đang tận lực lĩnh hội những con chữ khổng lồ này. Bọn họ có người trợn tròn mắt, có người nói lẩm bẩm, có kẻ lại nỗ lực chống đỡ…

“Bịch!”

“Bịch!”

Gắng gượng lĩnh hội chân ý của đạo sẽ gây ra áp lực cực lớn cho linh hồn. Mặc dù những đệ tử nội môn này đều đã tu thành “Dương Thần” nhưng vẫn không thể gánh chịu nổi áp lực đến từ “chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng”, chỉ một cái chớp mắt đã ngất xỉu ra đất.

“Vù…”

Một vài đạo nhân mặc áo xanh lục bay vụt tới, đưa những đệ tử nội môn ngất xỉu rời khỏi hiện trường.

Ở đầu trên cùng của Thiên Lộ có mười sáu đệ tử nội môn khác đang ngồi xếp bằng. Đây là những người đã hóa ra thuyền chân ý, giương buồm xuất phát trên biển Chân Ý.

Đối với hơn bốn trăm nghìn đệ tử nội môn ở đây thì bọn họ đã tiến một bước xa, vì vậy hơn bốn trăm nghìn đệ tử nội môn kia thường thường nhìn về phía mười sáu người bọn họ với ánh mắt hâm mộ.

“Ôi, đã là năm thứ ba mươi sáu rồi, Minh Chỉ Tu và Tịch Thiên Can chỉ mới năm đầu tiên đã lên Thiên Lộ và ra khơi, còn chúng ta thì vẫn vô vọng…” Một người đàn ông trung niên đầu đội khăn vải thở dài, nói.

“Có một vài người chúng ta không thể so sánh được. Minh Chỉ Tu thiên phú kinh người, Tịch Thiên Can xuất thân bất phàm, chúng ta chỉ có thể cố gắng nhiều hơn mà thôi” Một người khác bất đắc dĩ nói.

“Không biết lần đầu tiên bọn họ có thể đi được bao xa? Chắc là cũng phải ba đến năm ngày…” Người đàn ông trung niên kia nói được phân nửa thì chợt nghe được một tiếng “huỵch”, Tịch Thiên Can ngồi hàng đầu vừa ngã xuống.

“A…”

Rất nhiều người dồn sức chú ý về phía Tịch Thiên Can nên khi thấy cảnh tượng như vậy, một loạt tiếng kêu sợ hãi lập tức vang lên.

“Mới đó mà Tịch Thiên Can đã không chịu nổi ư?”

“Vừa mới tiến vào biển Chân Ý thôi mà, không thể nào…”

“Lẽ nào xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”

Trên đài cao phía sau Thiên Lộ, một ông lão râu tóc bạc trắng nhìn thấy cảnh tượng này cũng khẽ nhíu mày. Ông ta chợt phi thân lên rồi đáp xuống bên cạnh Tịch Thiên Can.

Phất trần trong tay ông lão run nhẹ một cái, ông ta đưa tay ấn lên huyệt Thiên Linh của Tịch Thiên Can, nhắm mắt trầm tư một hồi.

Khi ngón tay già nua nhẹ nhàng đè xuống một cái, Tịch Thiên Can “a” lên một tiếng, lúc này mới tỉnh lại.

“Đoàn người các con vừa mới ra biển, sao lại phải sử dụng Phá Huyễn Chú thế? Gặp phải gì vậy?” Ông lão ân cần hỏi han.

Theo quy củ của Thái Nhất Thiên Cung, ông lão sẽ thi triển một đạo Phá Huyễn Chú giúp những đệ tử này trước khi họ ra khơi.

Bởi vì biển Chân Ý không hề sóng yên biển lặng, đôi khi sẽ có gió bão, thậm chí là lốc xoáy… Nếu thuyền chân ý vỡ nát, không kịp rời khỏi biển Chân Ý, linh hồn rơi vào trong đó sẽ hồn phi phách tán.

Lúc này, chỉ cần phóng ra Phá Huyễn Chú là có thể đưa linh hồn từ trong biển trở về hiện thực. Vào thời điểm mấu chốt, Phá Huyễn Chú có thể cứu mạng.

Tịch Thiên Can dần dần tỉnh táo, vừa thấy ông lão thì không ngừng ấm ức kêu lên: “Sư phụ, chúng con đụng phải một quái vật!”

Ông lão hơi sững sờ, vội hỏi ngược lại: “Quái vật gì? Có phải con nhìn nhầm rồi không?”

Một vài đệ tử vừa mới tiến vào biển Chân Ý, bởi vì linh hồn không chịu nổi áp lực của biển Chân Ý mà xuất hiện ảo giác cũng là chuyện bình thường…

“Không thể nào!” Tịch Thiên Can tức giận nói: “Tên kia… Tên kia không có thuyền chân ý, cứ thế trôi lênh đênh trong biển Chân Ý thôi. Con vốn muốn thử hắn một chút, không ngờ hắn lại đập vỡ thuyền chân ý của con! Bởi vậy con mới phải thi triển Phá Huyễn Chú!”

“Không có thuyền chân ý?” Ông lão nheo mắt lại: “Hắn trôi trong biển Chân Ý chỉ bằng linh hồn?”

“Đúng!” Tịch Thiên Can nói chắc như đinh đóng cột.

Nghe xong, ông lão cười lạnh một cái: “Tịch Thiên Can, tuy con có chỗ dựa, nhưng Thiên Cung ta không nhìn vào chỗ dựa. Lão phu bồi dưỡng con nhiều hơn là vì nhìn trúng thiên phú xuất chúng của con, sao con lại muốn lừa ta!”

Nghe ông lão nói như vậy, Tịch Thiên Can lập tức căng thẳng: “Sư phụ, con tuyệt đối không lừa người! Cũng không phải chỉ có một mình con nhìn thấy, mà Thiên Tranh và Minh Chỉ Tu đều nhìn thấy! Nếu người không tin, đợi bọn họ rời khỏi biển Chân Ý rồi hỏi là được! Nếu có nửa câu gian dối, con xin nhận hình phạt của Thiên Cung!”

Nghe Tịch Thiên Can nói vậy, ông lão lại thấy hơi hoang mang.

Vượt qua biển Chân Ý, vượt qua Bỉ Ngạn tuyệt đối không phải một chuyện dễ dàng, đây là một quá trình dài đằng đẵng.

Vì sao biển Chân Ý lại nguy hiểm? Bởi vì nơi đó có thể nuốt trọn toàn bộ linh hồn, cho dù linh hồn của ông lão rơi vào trong đó cũng không thể may mắt tránh khỏi, đây là kiến thức cơ bản trong những kiến thức cơ bản nhất, cho nên lời Tịch Thiên Can nói thế nào cũng rất khó tin.

“Được! Vậy chờ nhóm Minh Chỉ Tu ra rồi lại nói!”

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Trong biển Chân Ý…

Nhóm người Minh Chỉ Tu ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, trong lòng lại đang chửi thầm Tịch Thiên Can.

Nếu người này giận cá chém thớt thì e rằng có thể đánh chìm thuyền chân ý của tất cả mọi người.

Dù bọn họ đã lĩnh ngộ hoàn chỉnh “chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng”, muốn ngưng tụ ra thuyền chân ý lần thứ hai thật sự không quá khó khăn, nhưng cũng chẳng ai muốn dây vào cái tên trong biển kia. Trong phút chốc, tất cả mọi người đều im lặng.

“Ta chưa từng làm khó các ngươi, nhưng tên kia lại gây phiền phức cho ta, ta đập thuyền của hắn cũng không quá đáng đâu nhỉ?” La Chinh ngâm mình trong biển, hờ hững cất tiếng.

Những người khác còn chưa tiếp lời, Minh Chỉ Tu lập tức thở phào một hơi, vội vàng chắp tay nói: “Vâng, tiền bối, Tịch Thiên Can làm việc quá mức bốc đồng, thuyền của hắn bị đập vỡ là gieo gió gặt bão!”

“Ừ, thường ngày Tịch Thiên Can vẫn luôn lỗ mãng, tiền bối trách phạt hắn là đáng đời hắn!” Thiên Tranh cũng nói hùa theo.

Tuy La Chinh không nhìn thấy dung mạo những người này nhưng cũng hiểu rõ, chắc hẳn bọn họ cũng chỉ là chân thần đại viên mãn. Nghe bọn họ cung kính gọi mình là tiền bối như vậy, trong lòng La Chinh thấy hơi buồn cười.

9527 vừa mới dặn dò hắn phải cố gắng hết sức đừng để bại lộ thân phận, mà hắn cũng lười nói nhiều với những người này nên chỉ phất tay một cái rồi nói: “Được rồi, các ngươi có thể đi!”

Nghe vậy, nhóm Minh Chỉ Tu mừng như được tha mạng. Bọn họ vội vàng khoanh chân ngồi xuống, thúc giục thuyền chân ý của mình nhanh chóng đi ra phía xa trên biển Chân Ý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận