Bách Luyện Thành Thần

Chương 2553: Đường tắt

Bên kia, nhóm người Minh Vi vẫn đang nơm nớp lo sợ. Có trời mới biết tê giác Liệt Thiên đang nung nấu ý đồ gì, tồn tại kiểu này giây trước còn hiền hòa mà ngay giây sau đã muốn nuốt chửng cả phi thuyền cũng không phải là không thểNgay lúc mọi người đang hoang mang sợ sệt, La Chinh chợt lên tiếng: “Ta sẽ nói chuyện với nó”

Các cường giả Bỉ Ngạn cảnh quanh đó nghe La Chinh nói vậy đều giật nảy mình.

“La Chinh, ngươi điên rồi à?” Minh Vi cố gắng nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhỏ giọng nói.

“Ca ca…” La Yên cũng lo lắng kêu lên.

La Chinh lại chẳng hề hoảng hốt hay sốt ruột, chỉ nói: “Nó tới vì ta”

“Tới vì ngươi? Sao thế được?” Trì Nghĩa căn bản chẳng tin những gì La Chinh nói.

Tê giác Liệt Thiên tới vô ảnh đi vô tung, sao có thể từng gặp La Chinh ở Thần vực được?

La Chinh không thể nào giải thích rõ với y nên chỉ nhè nhẹ vỗ lên đầu La Yên, nói: “Ở lại đây, tin ta, không có chuyện gì đâu”

Dứt lời, hắn nhẹ nhàng nhảy lên, mũi chân chạm nhẹ lên mạn thuyền của phi thuyền Lăng Tiêu rồi theo đà bay vọt vào không gian đen kịt.

Nhóm người Minh Vi không hề ngăn cản gì, bởi có ngăn hay không thì cũng chẳng có ý nghĩa. Có lẽ La Chinh nói thật thì sao?

Về mặt thị giác, khoảng cách giữa tê giác Liệt Thiên và phi thuyền Lăng Tiêu là rất gần, đó là vì con hung thú ấy quá đỗi khổng lồ nên mới mang đến cho người ta cảm giác như gần ngay trước mắt. Song, trên thực tế giữa tê giác Liệt Thiên và phi thuyền Lăng Tiêu còn cách chừng ba, bốn trăm dặm.

Chẳng qua chút khoảng cách này đối với La Chinh cũng chỉ tốn vài hơi thở là đến. Hắn nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với nó còn vài trăm mét.

Khi lại gần như vậy, áp lực mà tê giác Liệt Thiên mang đến cho La Chinh ngược lại đã biến mất.

Lúc La Chinh đứng ở đỉnh Thần vực, hắn không thể nào nhìn bao quát được hết toàn bộ Thần vực được. Tình huống bây giờ cũng tương tự vậy, hắn chỉ có thể trông thấy đôi mắt tựa như mặt trời treo trên đỉnh đầu cùng với làn da đầy rẫy những nếp gấp như dãy núi trùng điệp của tê giác Liệt Thiên, chứ không thể trông thấy toàn bộ hình thể của nó.

Ngay lúc La Chinh vừa ổn định thân hình, tê giác Liệt Thiên liền há cái miệng rộng ngoác của mình ra.

La Chinh không biết được rốt cuộc miệng nó rộng bao nhiêu, bởi với thị lực của hắn mà cũng khó lòng trông thấy hai bên mép miệng. Hai bên miệng có từng dãy gai ngược mọc dày đặc xen kẽ nhau, mỗi một cây gai phải cao đến năm, sáu mươi nghìn dặm.

“Kít… Kít…”

Tê giác Liệt Thiên lại phát ra âm thanh kỳ quái lần nữa, âm tiết trong tiếng kêu biến đổi thất thường theo nhịp điệu. Đây chính là ngôn ngữ đặc hữu của nó.

Vì La Chinh ở ngay bên miệng tê giác Liệt Thiên nên khi nó phát ra âm thanh, hắn còn ngửi thấy một mùi thơm rất đặc biệt.

Loại hung thú độc nhất như này thường đều mang theo kịch độc trên người, khi há miệng chắc chắn sẽ toát ra mùi tanh hôi ghê tởm. Thế nên lúc ngửi được mùi thơm này, La Chinh cảm thấy khá bất ngờ.

Ở phía xa, Minh Vi, Trì Nghĩa và La Yên đứng trên phi thuyền Lăng Tiêu vô cùng căng thẳng và lo lắng.

Chỉ cần tê giác Liệt Thiên há miệng ra là chẳng ai cứu được La Chinh!

“Nó đang nói chuyện với ngươi đấy à? Làm sao đáp lời đây?” La Chinh hỏi.

9527 nghĩ một lát rồi nói: “Xem ra ta phải mượn cơ thể ngươi sử dụng một lát thôi. Bây giờ ta nhỏ quá”

Nói cho ngay thì 9527 không được tính là phân hồn của “Tịch”. Mặc dù sức mạnh linh hồn của nó đến từ “Tịch”, nhưng trên bản chất lại yếu vô cùng. Muốn dùng ý thức trò chuyện với quái vật khổng lồ như này quả thực vô cùng vất vả.

Sau khi La Chinh đồng ý, 9527 liền chui vào trong đầu hắn.

Hai mắt La Chinh hơi khép lại, lúc mở ra lần nữa thì trong đôi mắt đã lóe lên tia sáng màu xanh lục. Miệng hắn hơi hé ra, đồng thời thế giới trong cơ thể cũng bắt đầu khởi động đạo uẩn của thần đạo Linh Phong.

“Kít…”

La Chinh mở miệng, phát ra âm thanh hệt như tê giác Liệt Thiên.

Nhờ có thần đạo Linh Phong, giọng của La Chinh lớn hơn đâu chỉ gấp trăm lần. Mặc dù không thể sánh bằng âm thanh do tê giác Liệt Thiên phát ra, thế nhưng trong vùng không gian tối đen tĩnh lặng như này thì vẫn có thể truyền đến khoảng cách rất xa.

Trì Nghĩa trừng mắt, miệng há thật to: “Tên này thật sự có thể trò chuyện cùng tê giác Liệt Thiên ư? Hắn không kêu đại đấy chứ?”

Minh Vi cũng bất ngờ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của La Chinh ở cách mấy trăm dặm, nói: “Chắc là không. La Chinh sẽ không mang mạng mình ra mà đùa đâu. Nếu hắn phát đại ra âm thanh gì đó với tê giác Liệt Thiên làm nó nổi giận thì hậu quả như nào, bản thân hắn cũng biết rõ”

“Nhưng sao hắn có thể biết được ngôn ngữ của hung thú?” Trì Nghĩa bĩu môi.

Mỗi một chủng tộc trong hỗn độn đều có tiếng nói của riêng mình, mà tương đồng nhất vẫn là ngôn ngữ của loài người, cho nên các hung thú có trí tuệ cơ bản đều biết thứ tiếng ấy. Thế nhưng theo chiều ngược lại thì khác, loài người rất khó hiểu được ngôn ngữ của các chủng tộc khác, chỉ khi nào từng trải qua khóa huấn luyện đặc biệt thì mới làm được.

Bây giờ La Chinh vừa hé miệng liền “nói chuyện” được, thế nên Trì Nghĩa và Minh Vi cảm thấy khó hiểu cũng là lẽ dĩ nhiên.

“Kít…” Tê giác Liệt Thiên đáp lại.

La Chinh cũng phát ra tiếng “Kít” tương tự, hai âm thanh ấy gần như đè lên nhau nhưng có vẻ không hề ảnh hưởng gì đến việc trò chuyện giữa đôi bên.

La Chinh lẳng lặng nghe 9527 và tê giác Liệt Thiên nói chuyện. Đương nhiên hắn không thể hiểu được bọn họ đang nói gì, nhưng loại ngôn ngữ này có đặc điểm rất riêng. Trong tiếng huýt nặng nhẹ mang theo cảm xúc mãnh liệt, một cảm xúc mà La Chinh có thể cảm nhận được rất rõ ràng.

Tiếng kêu của 9527 rất bình tĩnh, dường như đang giải thích gì đó với tê giác Liệt Thiên, trong khi tê giác Liệt Thiên lại kêu lên mỗi lúc một lo lắng hơn, thậm chí còn chất chứa nỗi niềm hoang mang và tủi thân.

Cả quá trình ấy kéo dài suốt nửa canh giờ.

Lúc La Chinh thấy hai tai mình như đã chết lặng, tê giác Liệt Thiên bỗng phát ra một tiếng rít lớn rồi cơ thể to lớn nhẹ nhàng uốn éo, cuối cùng nâng cái đầu to lớn lên và thay đổi phương hướng.

Con quái vật khổng lồ ấy uốn lượn vài lần trong vùng không gian tối đen, sau đó quay đầu lại nhìn La Chinh một cái thật lâu rồi mới biến mất ở nơi xa.

Thấy tê giác Liệt Thiên đã rời đi, nhóm Minh Vi và Trì Nghĩa rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng song song đó còn có cả cảm giác khiếp sợ và không hiểu nổi.

“Không ngờ tên La Chinh kia lại thật sự thuyết phục được tê giác Liệt Thiên rời đi!” Trì Nghĩa trợn mắt há mồm, nói.

Minh Vi thì chỉ mím môi im lặng. Mặc dù ngay lần đầu tiên gặp tên nhóc này, nàng ta đã cảm giác được hắn là một người rất phi phàm, song hắn mới gặp tê giác Liệt Thiên lần đầu mà đã có thể “thuyết phục” nó và bảo nó rời đi, năng lực ấy vẫn vượt hẳn ngoài sức tưởng tượng của nàng ta.

Dù sao, trong mắt Minh Vi, gặp phải hung thú như tê giác Liệt Thiên chẳng khác nào tự dưng bị tai bay vạ gió. Nếu là loại hung thú nào khác thì có lẽ nàng ta còn hăm hở phản kháng lại, nhưng với loại tồn tại như tê giác Liệt Thiên thì ngay cả lòng can đảm đứng ra đối đầu nàng ta còn không có nữa là.

Sau khi 9527 quay trở lại mảnh xương trước ngực, La Chinh lập tức hỏi nó: “Ngươi nói gì với nó thế?”

“Bảo nó cút xa một chút, tiện thể mở ra một Hư Động dẫn thẳng đến thế giới mẹ thôi” 9527 từ tốn đáp lời.

“…”

Trước đó Minh Vi từng nói qua về năng lực của tê giác Liệt Thiên, nó có thể nối liền hai không gian bất kỳ trong hỗn độn. Đây là loại năng lực độc nhất vô nhị, cũng là thiên phú lợi hại nhất của tê giác Liệt Thiên.

Thế nhưng La Chinh không tài nào ngờ được 9527 lại có thể tùy ý điều khiển tê giác Liệt Thiên.

Vốn dĩ họ cần phải mất đến mấy năm nếu dùng phi thuyền Lăng Tiêu để bay đến thế giới mẹ, còn xuyên qua Hư Động thì chẳng phải chỉ thoáng sau thôi là đến rồi ư?

“Nãy giờ trò chuyện lâu vậy mà, chắc không trao đổi có mỗi một câu như thế chứ?” La Chinh lại truy hỏi tiếp.

Song, 9527 chỉ cười hì hì chứ không định kể rõ nội dung nói chuyện cho hắn biết.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận