Bách Luyện Thành Thần

Chương 3415: Vượt qua

Dưới ánh nhìn chăm chú của rất nhiều sinh linh Bỉ Ngạn, La Chinh cứ thế xông vào vòng trong cùngCát Hư Vô ở vòng thứ nhất này có màu tím sậm, lực ăn mòn mạnh hơn so với cát Hư Vô ở vòng ngoài. Chúng như có trí tuệ, hóa thành bầy đàn ruồi muỗi khát máu che kín bầu trời ùa về phía La Chinh.

“Ù…”

Ấn quang hộ thể vốn cực kỳ kiên cố chớp nháy liên tục tựa như ánh nến lung lay trước gió, có thể bị tắt bất cứ lúc nào.

Nếu không có Hồ Nữ thì có lẽ La Chinh đã dừng bước.

Ở một nơi cách hắn không xa về phía bên trái có một Lục Giác Tinh Trận, tiến vào Lục Giác Tinh Trận là có thể an toàn đi vào căn phòng ở phía sau. Trong căn phòng có vẽ một loạt đường hoa văn phẳng lì hình dạng quái dị, chắc những đường hoa văn này có liên quan đến việc nhận huyết mạch.

Thế nhưng lời của Hồ Nữ vẫn còn văng vẳng bên tai, La Chinh không thể không nghe theo. Nếu muốn thuận lợi thông qua vòng trong cùng thì e là phải tăng tốc nhanh hơn nữa!

“Tiến lên!”

Nhưng lúc La Chinh vừa tăng tốc, những hạt cát Hư Vô kia phản ứng càng mạnh hơn. Từng mảng lớn cát Hư Vô như tạo thành quái vật có thân xác thực sự, ôm chầm về phía La Chinh.

Vô số cát Hư Vô và ấn quang hộ thể triệt tiêu lẫn nhau, ăn mòn ánh sáng lung lay chớp tắt của La Chinh.

“Không được, cứ tiếp tục thế này thì không chịu đựng được.” Lông mày La Chinh nhíu chặt.

Nhìn đám cát Hư Vô dán vào bức tranh mà bay múa, trong lòng La Chinh khẽ động. Thị giác đang nhìn xuống bỗng hướng lên, hình dáng của toàn bộ cơ thể trực tiếp đứng lên khỏi bức tranh bất hủ, chỉ chừa lại hai cái chân còn đứng trên đó.

“Ơ?”

“Có chuyện gì thế?”

“Tên nhóc Nhân tộc này sao chỉ còn lại mỗi hai chân? Lẽ nào…”

“E là toàn bộ thân thể hắn đều đã bị cát Hư Vô ăn mòn hết sạch rồi, chỉ còn lại chân thôi!”

Rất nhiều sinh linh Bỉ Ngạn trên Bình Dịch Thiên đang dõi theo La Chinh đều thốt ra tiếng tiếc hận. Thậm chí tộc Tam Mục còn nhìn sang nhóm Thánh Hồn của Thiên Cung ở cách họ không xa với ánh mắt thương hại.

“Thật đáng tiếc, sau khi tiến vào vòng thứ nhất thì nên dung hợp huyết mạch luôn đi”

“Ôi, chắc là đứa bé kia tham quá, muốn lấy được hạng cao. Thật ra thứ hạng trong vòng trong không quan trọng lắm, vẫn là còn trẻ chưa hiểu được thế nào là thấy đủ thì dừng”

“Vị Nhân tộc này còn đáng tiếc hơn cả tộc nhân tộc Mệnh kia. Tộc nhân tộc Mệnh chẳng qua chỉ là Bất Hủ cảnh phổ thông thôi, còn Nhân tộc này một khi trở thành…”

Các cường giả Thiên Cung như Cam Cao Hàn, Ninh Hư Viễn, Lý Bôi Tuyết đều đứng yên tại chỗ hệt như pho tượng. Vừa rồi khi La Chinh tiến vào vòng trong, trái tim bọn họ cũng tung bay.

Cậu nhóc luôn sáng lập kỳ tích suốt đoạn đường đi này rốt cuộc vẫn đang kéo dài kỳ tích của hắn.

Nào ngờ La Chinh chưa đi được mấy bước ở vòng trong thì bước chân đã đột nhiên ngừng lại…

Nhất là Cam Cao Hàn, ông đứng sững tại chỗ. Bỗng nhiên ông nghĩ đến, nếu La Chinh chết đi thì sẽ mang đến cho Thiên Cung một loạt các biến cố, e là Thiên Cung buộc phải chuyển đi khỏi Trung Thần Châu. Còn Đông Hoàng, lão Anh rốt cuộc sẽ ra sao, tất cả mọi kế hoạch đều phải thay đổi trên phạm vi rộng.

Không muốn chấp nhận cũng không được, cậu thanh niên này đã là tồn tại không thể thiếu đối với Thiên Cung.

Những tiếng thương hại và tiếc nuối chui vào tai họ lại càng như kim đâm, khiến họ gần như không thở nổi. Bỗng chốc chẳng một ai lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn vào dấu chân kia.

“Không đúng, vòng ấn quang hộ thể quanh người La Chinh vẫn chưa mất hết, chắc hắn sẽ không chết đâu?” Lý Bôi Tuyết bỗng nói.

Mặc dù mấy người Thiên Cung chưa từng vào trong bức tranh bất hủ nhưng vẫn có hiểu biết đại khái về nó. Đầu tiên, cát Hư Vô phải ăn mòn hết ấn quang hộ thể rồi mới có thể bắt đầu ăn vào thân thể.

Khoảnh khắc vừa rồi, La Chinh chỉ còn lại một cặp “dấu chân” nên theo phản xạ có điều kiện, tất cả mọi người đều cho rằng thân thể La Chinh đã bị tan biến. Nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy sai sai, mặc dù ấn quang hộ thể rất yếu nhưng nó vẫn còn!

Không chỉ có một mình Lý Bôi Tuyết kịp phản ứng lại, mà còn có không ít người trên Bình Dịch Thiên chỉ ra vấn đề đó.

“Cử động kìa! Dấu chân đó cử động kìa!” Ai đó hét to lên.

“Biến mất rồi lại xuất hiện, cái này, cái này…”

“Ta biết rồi, đây là năng lực của Trùng Mạc! Chắc chắn tên nhóc này có cách nhảy ra khỏi bức tranh bất hủ!”

Từ lâu mọi người đã có vài suy đoán về khả năng thoắt ẩn thoắt hiện của Trùng Mạc, hẳn là Trùng Mạc đã dùng hình thái “bức vẽ” rời khỏi bức tranh bất hủ nên mới chuyển động một cách đứt quãng trong bức tranh bất hủ.

Hiển nhiên năng lực ấy cực kỳ kinh khủng, dù sao Trùng Mạc cũng có thể hoạt động ở thế giới cấp cao hơn.

Không ai ngờ được rằng La Chinh cũng làm được như thế, rốt cuộc tên này đã làm cách nào?

Không ít cường giả Bất Hủ cảnh thấy nhiều biết rộng đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cặp dấu chân thỉnh thoảng biến mất rồi thỉnh thoảng xuất hiện kia.

Lúc La Chinh vừa mới rời khỏi bức tranh bất hủ, vẻ u ám trên mặt đã bay biến mất sạch. Cát Hư Vô vốn đang ăn mòn La Chinh bỗng chốc bị mất mục tiêu, chỉ có thể ăn mòn đôi chân của hắn… hay nói cho đúng là mặt phẳng bàn chân tiếp xúc với bức tranh bất hủ kia.

Khi La Chinh nhảy lên thật cao khỏi bức tranh bất hủ, cả người hắn rời khỏi bức tranh bất hủ và biến mất hoàn toàn…

“Ngay từ đầu biết trước được có thể làm vậy thì chẳng phải sẽ dễ hơn nhiều?”

Lúc hắn đang cho rằng kế hoạch của mình thành công rồi thì bức tranh bất hủ ở đằng trước bỗng rung động, một đám cát Hư Vô màu tím sẫm rời khỏi bức tranh bất hủ và cuộn thẳng về phía hắn!

“Mớ cát Hư Vô này có thể rời khỏi bức tranh bất hủ?”

La Chinh sửng sốt một lúc, khi thấy từng đám cát Hư Vô to lớn sắp bọc kín lấy mình thì thân thể hắn đột nhiên hạ xuống, không ngờ lại chìm vào trong bức tranh bất hủ một lần nữa.

Lúc La Chinh trở về bức tranh bất hủ, các sinh linh Bỉ Ngạn trên Bình Dịch Thiên lại ồ lên lần nữa. Sắc mặt của mấy người Cam Cao Hàn, Ninh Hư Viễn chuyển từ tối thành sáng.

Quả nhiên giống như Lý Bôi Tuyết đã nói, La Chinh vẫn mạnh khỏe không bị thương tích gì. Chỉ có điều, theo phản ứng của các cường giả Bất Hủ cảnh kia thì hình như La Chinh đã lấy được một loại hình thái nào đó không tầm thường, có thể tự do thoát khỏi bức tranh bất hủ?

Ngay khi La Chinh vừa chìm vào trong bức tranh bất hủ, đám cát Hư Vô đã nhảy ra khỏi bức tranh cũng trở về bức tranh và ồ ạt lao về phía La Chinh lần nữa.

Dường như có một khe hở nhỏ khi số cát Hư Vô này chuyển đổi từ hình thái ở trên bức tranh vào trong bức tranh, giúp La Chinh có thời gian để thở dốc.

La Chinh không nói lời nào mà trực tiếp đứng lên từ trong bức tranh lần nữa. Hắn vừa đứng lên, đám cát Hư Vô kia lại đuổi theo ra ngoài. La Chinh cứ thế lúc lên lúc xuống như đang bơi lội, khi thì nhảy ra khỏi mặt nước, lát sau lại chui vào trong nước, còn đám cát Hư Vô màu tím thì đuổi sát sau lưng hắn. Với cách tiến lên quái lạ này, cát Hư Vô chẳng thể nào chạm phải La Chinh được, ấn quang hộ thể bọc ngoài cơ thể hắn gần như không bị hao tổn gì.

Chỉ một lát sau, La Chinh đã vượt qua từng Lục Giác Tinh Trận mà các tiền bối từng vào. Sau khi vượt qua khỏi “Chu Linh” xếp hạng hai, ở trước mặt La Chinh chỉ còn lại “Mục Linh” của tộc Nguyên Linh, cũng là tồn tại đứng đầu trong vô số năm qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận