Bách Luyện Thành Thần

Chương 2053: Mục đích tồn tại

Đông Phương Quỷ đứng sững tại chỗY còn chưa hoàn thành nhiệm vụ thì sao có thể quay về chứ?

Nhưng y không thể nào nói rõ chuyện này…

Việc giật dây xui khiến mọi người quay về đã đặt y vào vị trí lúng túng.

Y lạnh lùng nhìn La Chinh, sát niệm trào dâng trong lòng.

“Ra tay không?”

Đông Phương Tịch ở bên cạnh truyền âm bằng chân nguyên.

Theo Đông Phương Tịch thấy, bên bọn họ vẫn chiếm lợi thế không nhỏ.

Sức mạnh của Đông Phương Quỷ lớn hơn chân thần cấp cao bình thường rất nhiều, Mục Huyền và Phương Kính cũng không yếu, người của liên minh các gia tộc quyền thế sẽ đứng về phía bọn họ.

Cho nên Đông Phương Tịch cảm thấy có thể giải quyết dứt khoát.

“Ra tay…”

Đông Phương Quỷ vẫn hy vọng tìm được thời cơ thích hợp, nhưng lúc bị biển rắn bao vây, huynh muội La gia đã chạy đi giết xà linh còn bọn họ thì bị bầy rắn vây hãm.

Quan trọng hơn, y đã sinh ra trực giác rất nguy hiểm về La Yên ngay từ đầu, hơn nữa cũng không thể khinh thường kiếm trận của mười một người Kiếm tộc, huống hồ La Chinh còn có một phân thân ở bên cạnh!

“Không, chưa đến lúc” Đông Phương Quỷ lắc đầu.

Con đường bảo đảm nhất là dẫn ác ma kia ra, đến lúc đó… mọi người cùng chết đi.

Nghĩ tới đây, Đông Phương Quỷ mỉm cười, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ: “Thật ra ta cảm thấy La Chinh huynh phân tích không sai, chắc chắn vùng đất Đạo Tranh có một ít bí mật mà chúng ta chưa biết, vất vả lắm mới vào vùng đất Đạo Tranh, bây giờ về thì mất mặt quá!”

Dứt lời, y chậm rãi thu hồi khí thế của mình.

“Quỷ huynh làm gì thế?”

“Chẳng lẽ chúng ta lại sợ bọn họ à?”

“La Chinh sỉ nhục Vãn ca của ta, chúng ta cùng xông lên thì không khó để giết hắn đâu…”

Các chân thần không biết chuyện trong liên minh các gia tộc quyền thế đều khó chịu.

Tuy rằng bọn họ cùng vào vùng đất Đạo Tranh nhưng cũng không được biết quá nhiều tin tức.

Suy cho cùng, không phải chân thần nào cũng có dũng khí hy sinh bản thân, nếu biết chuyến này phải chết thì ai mà chịu đến.

“Bây giờ vẫn còn cơ hội quay về…”

“Đông Phương đại ca, huynh vừa định quay về mà”

“…”

Các chân thần xuất thân bình dân cũng rất thất vọng.

La Chinh lập tức nắm lấy cơ hội: “Các người dám quay về chung với kẻ nói không giữ lời như thế à? Hơn nữa… ai là huynh đệ với ngươi?”

Câu hỏi của La Chinh khiến sắc mặt của Đông Phương Quỷ lúc hồng lúc trắng.

Đông Phương Quỷ y lại phải chịu nhục trước La Chinh!

Y cắn răng chịu đựng, trong lòng gào thét: chờ xem, chờ đến khi các ngươi gặp con ác ma kia thì sẽ hiểu mình đã lựa chọn ngu xuẩn đến thế nào!

Chùm sáng đỏ của Bách Xúc Thiên Xà ngừng trong một thời gian ngắn, mọi người lại bắt đầu tiến lên.

Lần này bọn họ không đi theo phương hướng mà Kiếm Ngao đã dẫn mà thay đổi theo yêu cầu của La Chinh.

Ban đầu, Kiếm Ngao là người dẫn đội đi thẳng trên con đường đến cuối vùng đất Đạo Tranh, địa hình cũng không phức tạp cho lắm.

Hiện giờ người dẫn đội chính đã dần biến thành La Chinh.

Mục đích của La Chinh là thăm dò…

“La Chinh huynh, huynh có chắc vùng đất Đạo Tranh còn có bí mật mà chúng ta không biết chứ?” Kiếm Ngao hỏi.

Đến hắn ta cũng không nắm chắc.

“Không chắc” La Chinh bĩu môi, cười đáp.

“…” Kiếm Ngao ngơ ngác.

La Chinh nói tiếp: “Có điều, ta cảm thấy nếu cứ đi về phía trước thì sẽ chẳng có cơ hội nào cả!”

“Huynh sợ con Bách Xúc Thiên Xà kia à?” Kiếm Ngao lại hỏi.

Bách Xúc Thiên Xà lợi hại nhưng không hề khó giải quyết.

Còn gã Tinh Lân kia…

Vết đứt nửa người do La Chinh chém không nhẹ chút nào, nghiêm túc mà nói thì vùng đất Đạo Tranh không khó khăn như đã tưởng, bọn họ vẫn còn cơ hội.

“Huynh có nghe những gì mà tên Tinh Lân kia nói không?” La Chinh đột nhiên hỏi.

“Gã nói gì?” Kiếm Ngao quá căng thẳng nên không để ý lắm.

“Gã cướp muội muội của ta để dâng cho chủ nhân” La Chinh thản nhiên trả lời.

“Chủ nhân!” Đôi mắt Kiếm Ngao toát lên vẻ khiếp sợ.

Kẻ tàn bạo như Tinh Lân sẽ không cúi đầu trước bất cứ ai, vậy sự tồn tại có thể khiến gã gọi là chủ nhân…

Bọn họ hoàn toàn không có khả năng chống lại sự tồn tại đó!

“Chỉ một Tinh Lân sẽ không khiến ta đưa ra kết luận như vậy, cho nên ta cảm thấy vùng đất Đạo Tranh còn có bí ẩn khác, còn chuyện tìm được hay không thì phải dựa vào cơ duyên rồi” La Chinh tiếp tục nói với vẻ bình tĩnh.

Tâm tính của La Chinh đã như thế từ khi còn trong vũ trụ.

Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.

Nếu không phá giải tình thế trước mắt thì chỉ còn nước tìm phương pháp khác.

Dù cho đến cuối cùng vẫn không có cách đi nữa, bọn họ cũng đã làm hết sức mình nên không thẹn với lương tâm!

Mặc dù vùng đất Đạo Tranh nằm bên trong Kiếm tộc nhưng thánh nhân trong tộc cũng chỉ mới thăm dò hai lần thôi. Bọn họ chỉ sử dụng thực lực của chính mình chứ không dựa dẫm vào phân thân hình thành từ chân ý thiện niệm, do đó sẽ bỏ quên các chi tiết liên quan đến phân thân.

Cho nên La Chinh sẽ đặt điểm mấu chốt của vấn đề tại phương diện phân thân.

Hiện giờ La Chinh là người dẫn dắt Kiếm tộc, nhóm Đông Phương Quỷ bất đắc dĩ theo sau, các chân thần xuất thân bình dân càng không còn cách nào khác…

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

“Đoàng!”

Sau tiếng sấm chớp vang rền, Tinh Lân xuất hiện trước mặt Đồ Ách.

Trong bàn tay khổng lồ của Đồ Ách có một con chim lớn màu xám xanh.

Nó là “Minh Ưng” có tiếng tăm lừng lẫy trong rừng Lang Tuyền, không lợi hại lắm nhưng tốc độ bay lại rất nhanh.

Nó có thể truy đuổi chân thần suốt mấy ngày, rất khó để thoát khỏi!

Nghe nói khi truy đuổi một chân thần, Minh Ưng sẽ phóng luồng “tử ý” mạnh mẽ khiến cơ thể chân thần bốc khói đen.

Ban đầu khói đen không gây tổn thương đến chân thần, nhưng nếu cứ duy trì ba ngày liên tục thì dù chân thần đó có mạnh đến đâu thì cũng sẽ chết ngay tức khắc, không có cách nào kháng cự.

Cho nên chân thần bị Minh Ưng chú ý sẽ cố gắng đánh chết nó, bằng không người chết sẽ là mình.

Hiện giờ phần vai của ác ma Đồ Ách cũng đang bốc khói đen, nhưng e rằng Minh Ưng sẽ không có cơ hội giết gã ta. Bàn tay khổng lồ của gã ta nhẹ nhàng bóp là nó kêu thảm thiết, cuối cùng gã ta bỏ nó vào miệng nhai.

“Ực, khó ăn…”

Đồ Ách nhíu mày.

Tuy vực thẳm Ma Vực là nơi kinh khủng vượt sức tưởng tượng nhất Thần vực nhưng vẫn tốt hơn nơi quỷ quái và chẳng rõ ràng này.

Sau khi nuốt Minh Ưng, Đồ Ách mới nói: “Hình như ngươi bị thương?”

Tinh Lân cung kính gật đầu, trả lời với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Bị một chân thần cấp thấp tổn thương!”

“Chân thần cấp thấp?” Đồ Ách hơi bất ngờ: “Báo cáo kết quả tra xét của ngươi đi”

“Quả thật nơi này rất quỷ quái, sát niệm trong lòng ta chỉ nhắm về phía đám chân thần cấp cao, ấy thế mà nơi này lại có một nhóm chân thần cấp cao thật” Tinh Lân tỏ ra nghi hoặc, cẩn thận nói ra phán đoán của mình: “Ta cảm thấy… chúng ta tồn tại vì bọn họ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận