Bách Luyện Thành Thần

Chương 3617: Quỷ Quyệt chiếm thân

Đài Bảo Bình vẫn luôn là trọng địa bảo vệ nghiêm ngặt của văn minh Nguyên Linh, do “Nhạc Phủ” canh giữTrong những năm tháng quá khứ dài đằng đẵng, tộc Vô Không cũng chưa từng dám có ý đồ gì với đài Bảo Bình.

Thông Thiên giáo chủ lãnh đạo bọn họ xông vào đây, giải quyết toàn bộ “Nhạc Phủ”, quá trình thuận lợi một cách kỳ lạ, quả thực giống như một cái bẫy.

Ai ngờ Thông Thiên giáo chủ lại cười khẩy và nói: “Ta trù tính lâu như vậy mới dẫn dụ được Bất Nhạc Thi Quỷ của Nhạc Phủ ra giết, thì ra đường đường là Bất Nhạc Thi Quỷ lại chỉ là một món mồi nhử trong mắt Mục Linh ngươi? Như vật đây cũng là mồi? Ngươi nỡ sao?”

Thông Thiên giáo chủ cầm chiếc bình miệng cá màu vàng nhạt quơ quơ về phía Mục Linh.

Ngay khi Thông Thiên giáo chủ quơ bình miệng cá thì một con mắt trên người Mục Linh bỗng trợn ngược lên, trừng mắt nhìn bình miệng cá.

“Soạt!”

Cánh tay và bình miệng cá của Thông Thiên giáo chủ đã bị tầm mắt của con mắt kia cắt đứt, tay cụt và bình miệng cá đều đột nhiên biến mất, sau đó xuất hiện bên cạnh Mục Linh!

“Giáo chủ đại nhân…” Phan Thần nhướng mày.

Ba cường giả dị tộc khác cũng lộ ra vẻ mặt khác lạ.

Thông Thiên giáo chủ không thể nào sơ ý như vậy, nhưng nhìn cánh tay máu me đầm đìa của y, bọn họ vẫn thấy hơi lo lắng.

Nhưng ngay sau đó, cánh tay xuất hiện bên cạnh Mục Linh và bình miệng cá đột nhiên nổ tung, hóa thành một đám khói màu sắc sặc sỡ.

Thông Thiên giáo chủ mỉm cười, lấy ra một dải lụa trắng bao quanh cánh tay bị gãy, lúc y cởi tấm lụa ra thì cánh tay gãy đã phục hồi như cũ, còn bình miệng cá thì đã nằm trong tay y. Y tiếp tục cầm nó quơ quơ về phía Mục Linh: “Làm một trò ảo thuật”

Tất cả mọi con mắt bên trong Mục Linh đều chớp chớp, trong ánh mắt bình tĩnh hiện lên vẻ chán ghét: “Ngươi chẳng những không lấy được năng lượng thần đạo này, mà chính ngươi cũng không đi được!”

“Meo…”

Con mèo lớn bên dưới Mục Linh trèo lên, lông lá toàn thân dựng ngược, tỏa ra khí tức khiến người ta chán ghét, đây là một con Quỷ Quyệt cấp Oán, hơn nữa còn là loại cường đại dị thường trong các Quỷ Quyệt cấp Oán.

Khí tức khiến người ta chán ghét kia hóa thành làn sóng dao động màu đen mà mắt thường có thể thấy được.

Chuông báu của Đa Bảo đạo nhân cũng là một món pháp bảo phòng ngự cường đại, nhưng dưới sự ăn mòn của làn sóng dao động màu đen, bề mặt chuông vàng đột nhiên bị ăn mòn với những vết lõm lớn bằng ngón cái, Bích Tiêu như muốn sụp đổ dưới áp lực của làn sóng dao động màu đen này.

“Đa Bảo, dẫn Bích Tiêu rời đi” Thông Thiên giáo chủ ra lệnh.

“Vâng, sư tôn!” Đa Bảo đạo nhân chắp tay nghe lệnh, hỏi lại: “Sư tôn, ta có cần ở lại chiến đấu hay không…”

Thông Thiên giáo chủ ném cho Đa Bảo đạo nhân một ánh mắt lạnh nhạt, Đa Bảo đạo nhân không nhiều lời vô nghĩa thêm nữa.

Trong lúc thu chiếc chuông vàng kia lại, trong tay hắn ta lại xuất hiện một tấm vải màu bạc, hắn ta lấy tấm vải bạc bao vây bản thân và Bích Tiêu, nhanh chóng lao vun vút về phía bên cạnh đài cao.

Thân là đại đệ tử, hắn ta biết rõ vì sao sư tôn lại đột nhiên trở nên cường đại như vậy.

Một khi dính đến những trận chiến ở cấp bậc Quỷ Quyệt, sư tôn sẽ không còn là sư tôn, khi đó sư tôn sẽ biến thành một Quỷ Quyệt, cũng có thể nói là nửa người nửa Quỷ Quyệt.

Trước kia Đa Bảo đạo nhân cũng từng muốn có được loại sức mạnh này, cho nên Đa Bảo đạo nhân và Triệu Công Minh đã nhiều lần đưa ra thỉnh cầu với sư tôn. Suy cho cùng xông pha trong Tam Thanh Thiên cũng thường xuyên phải đối mặt Quỷ Quyệt. Dù là Quỷ Quyệt cường đại hay là Quỷ Quyệt nhỏ yếu, một khi đụng phải, bọn họ cũng chỉ có thể chạy trốn, có thể nói là nửa bước khó đi.

Ban đầu Thông Thiên giáo chủ quả quyết từ chối, chỉ cho mỗi một đệ tử một viên đá đặc biệt, trong viên đá này ẩn chứ ánh sáng Phá Diệt có thể tiêu diệt Quỷ Quyệt.

Tám đệ tử thân truyền, mỗi người đều có.

Tuy mỗi viên đá chỉ nhỏ bằng một viên đậu tương, nhưng ánh sáng Phá Diệt ẩn chứa trong đó lại rất có tác dụng đối với Quỷ Quyệt.

Ngay cả ba tỷ muội Bích Tiêu, Quỳnh Tiêu và Vân Tiêu thực lực nhỏ yếu nhất cũng có thể giết chết Quỷ Quyệt.

“Vù…”

Đa Bảo đạo nhân và Bích Tiêu lao ra một đoạn, mặt đất bằng phẳng phía trước chợt xuất hiện một gò đất, giống như một ngôi mộ không có bia.

Thấy ngôi mộ này, Đa Bảo đạo nhân kéo tấm vải bạc một cái, phóng Bích Tiêu ra ngoài.

Bích Tiêu tuy là đệ tử nhỏ nhất của Thông Thiên giáo chủ nhưng cũng không phải loại người lâm trận bỏ chạy, trong gò đất này phát ra khí tức khiến người ta chán ghét, đến tám chín phần là có Quỷ Quyệt ẩn nấp bên trong.

“Soạt!”

Nàng ta xoay người một cái, rút thanh kiếm bên hông ra. Viên đá sư tôn tặng được khảm lên thanh kiếm này. Bình thường Bích Tiêu không dùng thanh kiếm này để ngăn địch, nhưng một khi gặp Quỷ Quyệt nó sẽ phát huy công dụng.

“Ù!”

Chỉ thấy nàng ta nâng kiếm lên, viên đá ở chuôi kiếm tỏa ra ánh sáng Phá Diệt, vầng sáng màu bạc lượn lờ bao vây xung quanh thanh kiếm.

Trên vai Đa Bảo đạo nhân là một thanh trường côn, chính giữa trường côn cũng được khảm một viên đá, trường côn tỏa ra ánh sáng Phá Diệt chuyển động hai đầu.

Thứ bên trong ngôi mộ đất cũng phát hiện ra đối thủ bên ngoài, “ù” một tiếng, một đám Quỷ Quyệt nhìn như khỉ núi chợt vọt ra như dòng nước suối, đám khỉ này đều là Quỷ Quyệt cấp Thù.

Trong số các Quỷ Quyệt cấp Thù, thực lực của chúng tương đối nhỏ yếu nhưng số lượng lại đông đảo!

“Chít chít chít chít chít…”

Thấy bầy khỉ núi đang vọt thẳng tới đây, ánh mắt Bích Tiêu bỗng trở nên hung ác, lưỡi kiếm như một con thỏ nhảy nhót quanh thân nàng ta. Ánh sáng Phá Diệt chém trúng người bầy khỉ, khiến hình thái của chúng tan thành mây khói.

Trường côn của Đa Bảo đạo nhân như thiên long dạo biển, càn quét hết vòng này đến vòng khác, hóa thành ngàn vạn bóng côn màu trắng, đánh từng con khỉ thành mảnh nhỏ.

Với thủ đoạn hiệu suất cao, hai người đã diệt sạch bầy khỉ núi trong gò đất giống như một cuộc đồ sát.

Trong gò đất không còn con khỉ núi nào nhảy ra…

“Hết rồi!”

“Chúng ta đi mau…”

“Ầm!”

Đúng lúc này, trên đài Bảo Bình đột nhiên vang lên một tiếng nổ vang, hấp dẫn sự chú ý của hai vị đồ đệ. Hai người đồng loạt xoay người, lập tức nhìn thấy thân thể của Thông Thiên giáo chủ đã phóng đại rất nhiều lần, trên cánh tay y còn có một bóng mờ thấp thoáng, bóng mờ kia khi thì ẩn trong cánh tay y, khi thì lại hiện ra.

“Tay của sư tôn, đại sư huynh xem đi, tay người…” Bích Tiêu chỉ vào thân thể khổng lồ của Thông Thiên giáo chủ.

Đa Bảo đạo nhân thản nhiên liếc mắt một cái: “Không liên quan đến chúng ta, đi mau!”

Nói xong hắn ta đã không nói một lời kéo lấy Bích Tiêu chạy băng băng về phía trước, nhưng còn chưa chạy được mấy bước thì lại xuất hiện ba gò đất nhỏ!

Gò đất hai bên lại xuất hiện một đám Quỷ Quyệt giống như khỉ núi, còn gò đất ở giữa lại chui ra ba người dị tộc toàn thân đen nhánh. Hình thể của ba người dị tộc xấp xỉ con người, nhưng hai tay hai chân của chúng lại là hai cặp đao đốt xương.

Đây là tộc Đao La theo phe văn minh Nguyên Linh, thực lực không hề yếu.

Đôi mắt có vẻ yếu đuối của Bích Tiêu chợt khựng lại, ánh sáng Phá Diệt trên trường kiếm lại bắt đầu di chuyển: “Đại sư huynh, huynh giải quyết ba tên tộc Đao La, ta xử lý đám Quỷ Quyệt…”

Ba người tộc Đao La tuy thực lực không thấp, nhưng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của đại sư huynh. Đa Bảo đạo nhân tu luyện nhiều năm, thực lực không thua kém sư tôn là bao, nàng ta rất có lòng tin đối với đại sư huynh.

Nhưng ngay khi Bích Tiêu vừa nói xong thì ba gã tộc Đao La đã lao tới.

“Cẩn thận!”

Đa Bảo đạo nhân dự cảm được gì đó, chợt kéo Bích Tiêu ra sau, trong lúc lùi bước trong tay đã xuất hiện một cây ô.

Ô Thiên Thuần!

Cây ô này một khi mở ra sẽ có lực phòng ngự đáng sợ, rất khó phá vỡ, cũng là một trong những pháp bảo mạnh nhất của Đa Bảo đạo nhân.

Nhưng Bích Tiêu chợt nghe mấy tiếng “soạt” truyền tới, bảo vật loại phòng ngự này đã bị ba gã tộc Đao La chém rách như một tờ giấy, cả một bên bả vai của đại sư huynh cũng bị chém rách.

Máu tươi nóng hổi bắn lên mặt Bích Tiêu, nàng ta hoảng sợ phát hiện đó không phải người tộc Đao La bình thường, ánh mắt của chúng giống hệt như sư tôn lúc nổi điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận