Bách Luyện Thành Thần

Chương 2212: Tấn công

Khối vuông màu xanh biếc trông có vẻ rất bình thường, không có chỗ nào kinh người, nhưng khi lão Kim và mọi người trông thấy thì lại rung động không thôi“Đây là do cổ thần Hỗn Độn truyền thừa cho ngươi?” Lão Kim hỏi.

La Chinh khẽ nhướng mày: “Lão Kim biết sao?”

Lão Kim gật đầu: “Lần trước ngươi độ Nhục Thân kiếp ta đã đoán được phần nào, chỉ là không ngờ ngươi có thể thu được truyền thừa của nó trong thời gian ngắn như vậy, rất tốt…”

Lão Kim cũng không tiếp tục truy hỏi về vấn đề này, kể cả đám người Phù Nhị cũng cố sức kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình.

Đây là bí mật thuộc về La Chinh, bọn họ không nên truy cứu đến cùng.

Những người bị lưu đày không biết mục đích của cổ thần Hỗn Độn, nhưng với tộc Xi Vưu thì đây cũng không phải chuyện xấu.

Ngược lại, trong mắt bọn họ, đây chính là may mắn bằng trời.

Sau khi lão Kim và mọi người rời đi, La Chinh nói với Vệ Thông muốn tìm một nơi yên tĩnh, tiếp tục nghiên cứu luồng năng lượng kia.

“Có thể nắm giữ Chân Lý Phương Tinh trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, ngươi rất giỏi” 9527 đánh giá: “Nhưng không nên vui mừng quá sớm, một chân lý hoàn chỉnh chính là một cây đại thụ che trời, thứ ngươi ngộ ra chẳng qua chỉ là một phần căn cơ rất nhỏ trong đó, bây giờ ngươi vẫn chưa thể phát huy uy lực của nó”

La Chinh gật đầu, Chân Lý Phương Tinh trông như một khối vuông này rất huyền diệu, nhưng uy lực của nó không lớn, thậm chí còn thua xa năng lượng dung đạo của La Chinh.

“Ta sẽ dạy ngươi làm sao sử dụng Chân Lý Phương Tinh…” 9527 còn nói thêm.

Thần thông huyết thống của cổ thần Hỗn Độn chính là Chân Lý Phương Tinh. Năm đó cổ thần Hỗn Độn nghiên cứu Dung Đạo Đại Nhất Thống rồi từ đó ngộ ra chân lý thuộc về mình, mà chân lý này đã dung nhập vào trong huyết thống của hắn.

Cách sử dụng Chân Lý Phương Tinh – cũng chính là thần thông huyết thống – cũng rất quan trọng. Kể từ đó, La Chinh vẫn tiếp tục tu luyện không biết mệt mỏi…

Thời điểm ánh sáng phán xét ập xuống càng lúc càng gần.

Ngay cả bầu không khí trong cốt tháp cũng trở nên căng thẳng. Sau khi ánh sáng phán xét phủ xuống, ngoại trừ các gia tộc lớn trong cốt tháp, toàn bộ hoang thần trên thế giới này đều sẽ bị thanh trừ.

Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, phần lớn hoang thần sẽ nghênh đón ánh sáng phán xét mà không hề hay biết.

Khi bọn họ biết đến sự tồn tại của ánh sáng phán xét thì chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, sau đó sẽ thấy chính mình, đồng nghiệp của mình, thậm chí cả huynh đệ tỷ muội của mình đều bị thanh lọc thành tro bụi, ngay cả bản thân mình cũng hóa thành bụi và biến mất khỏi thế giới này.

Một bộ phận hoang thần biết rõ chân tướng thì lại liều mạng xâm nhập vào cốt tháp. Nói chung những hoang thần này sẽ không tiết lộ tin tức về ánh sáng phán xét ra ngoài, dù sao càng nhiều người biết được thì sẽ có càng nhiều kẻ tranh giành cơ hội gia nhập cốt tháp với mình, còn bản thân thì mất đi một cơ hội.

Nhưng không lâu trước khi ánh sáng phán xét lần này phủ xuống, tình hình lại xảy ra biến hóa.

Một tin đồn đột nhiên bắt đầu truyền ra. Tin tức này bắt nguồn từ các thành trì biên giới, bởi vì nội dung quá mức kinh hãi nên tốc độ lan truyền cũng cực nhanh.

Trước khi ánh sáng phán xét phủ xuống, người trong các tộc lớn đều đã trở về cốt tháp, ngay từ đầu cũng không phát hiện.

Vì vậy, tin đồn kia lan truyền khắp tất cả các thành trì.

Trong một đêm, tất cả các hoang thần đều biết tới sự tồn tại của ánh sáng phán xét, cũng biết số phận sắp bị thanh lọc của mình, càng biết cốt tháp mới là nơi cho bọn họ tránh nạn. Trong thoáng chốc, tin tức ấy tạo thành một cơn khủng hoảng cực lớn!

Trong thành Lăng Không gần với cốt tháp Man Thủy của tộc Nữ Oa, hơn trăm nghìn hoang thần tụ tập cùng một chỗ, ôm cảm xúc kích động sục sôi, lòng đầy căm phẫn.

Trên tường thành, một người trung niên thân hình chắc nịch nhìn xuống bên dưới, dùng hết sức lực từ thời bú mẹ mà quát lên: “Những người thuộc gia tộc lớn đang trốn trong cốt tháp tị nạn, thành chủ của chúng ta cũng đã trốn vào cốt tháp, chỉ còn lại đám ‘dân đen’ chúng ta ở đây chờ chết, ai bằng lòng chờ chết?”

“Ta không muốn!”

“Ta cũng không muốn!”

“Ai bằng lòng chờ chết đâu?”

Hơn trăm nghìn hoang thần đồng thanh đáp lại.

Người trung niên tiếp tục nói: “Nhưng thực lực của chúng ta thua xa những người trong tộc Nữ Oa, nếu tấn công cốt tháp thì cũng chỉ có thể chết mà thôi. Tuy nhiên, nói thế nào cũng vẫn sẽ có một vài người có thể xông vào cốt tháp, có lẽ sẽ có một vài người ít ỏi sống tiếp được! Các ngươi có muốn đánh một trận hay không?”

“Dù sao cũng là chết, sao lại không đánh?”

“Nếu ở lại chỗ này cũng chỉ có thể chờ chết, nếu có thể may mắn xông vào cốt tháp thì còn giữ lại được một cái mạng!”

“…”

Hiện tại, suy nghĩ duy nhất của những hoang thần này là sống tiếp. Bọn họ cũng biết những gia tộc lớn trong cốt tháp không dễ trêu chọc, nhưng một khi biết được mình nhất định phải chết thì mọi kiêng dè, sợ hãi đều biến mất. Giống như bọn họ đã nói, ngay cả chết mà bọn họ còn không sợ thì còn sợ gì những gia tộc này?

“Vậy các ngươi còn do dự cái gì!” Người trung niên lại hét lên.

“Xông lên!”

“Làm cho cốt tháp Man Thủy thu nhận chúng ta!”

“Cho dù giết cũng phải tiến vào mà giết!”

“Vèo vèo vèo vèo vèo…”

Hơn trăm nghìn hoang thần lao về phía cốt tháp.

Người trung niên đứng tựa trên tường thành, nhìn mọi người lao tới chỗ cốt tháp giống như thủy triều, trên mặt nở một nụ cười đắc ý. Gã nói: “Theo ước định, bộ tộc Hiên Viên các ngươi phải thu nhận ta”

Tại một góc tối cách tường thành không xa, một thanh niên vóc dáng cao gầy chậm rãi đi tới, người này chính là Đàm Hiên của tộc Hiên Viên.

Đàm Hiên theo lệnh đi phát tán tin tức về ánh sáng phán xét trong thành Lăng Không.

Với thân phận của hắn ta đương nhiên không tiện đích thân ra mặt, cho nên mới tìm một người trung niên rất có uy vọng trong thành Lăng Không đứng ra.

Đàm Hiên đã hứa với gã rằng chỉ cần gã kích động các hoang thần tấn công cốt tháp Man Thủy thì sẽ có cơ hội gia nhập bộ tộc Hiên Viên, vào cốt tháp của tộc Hiên Viên để lánh nạn.

Kết quả vô cùng thành công…

“Xin lỗi, cốt tháp của tộc Hiên Viên ta không chứa được nhiều người như vậy” Khóe miệng Đàm Hiên khẽ nhếch lên.

Người trung niên nghe Đàm Hiên nói như vậy, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Gã nhìn chằm chằm Đàm Hiên: “Ngươi đã đồng ý với ta!”

“Thì sao?” Đàm Hiên thản nhiên nói: “Ngươi cũng có thể tấn công cốt tháp Man Thủy với bọn họ, có lẽ còn có một cơ hội sống đấy!”

“Ngươi, ngươi… Ta liều mạng với ngươi!”

Người trung niên thẹn quá thành giận, bắt đầu kích phát sức mạnh hoang thần trong cơ thể.

Nhưng ngay khi thần hình gã vừa mới phình lên, Đàm Hiên đã hóa thành một tia sáng lướt ngang qua người gã.

Người trung niên đột nhiên trợn to đôi mắt, thân thể cứng ngắc đứng bất động tại chỗ.

Đầu ngón tay Đàm Hiên có một dòng máu tươi trào ra.

“Bụp!”

Người trung niên ngã xuống mặt đất, Đàm Hiên nhẹ nhàng vẫy tay phải của mình một cái để vết máu trên đó rơi xuống. Hắn ta nhìn thi thể của người trung niên, nói: “Vừa rồi cần gì phải ép ta ra tay? Thân là dân đen trong hoang dã thì nên bị ánh sáng phán xét thanh lọc…”

Dứt lời, Đàm Hiên lại ẩn người vào bóng tối.

Chuyện như thế đang xảy ra trong khắp các thành trì.

Tại các thành trì trong lãnh thổ của tộc Nữ Oa, tất cả các hoang thần đều bị người của tộc Hiên Viên kích động, trong chốc lát đã có hàng nghìn hàng vạn hoang thần xông về phía cốt tháp Man Thủy.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận