Bách Luyện Thành Thần

Chương 3492: Ngươi tới ta đi

Những cây cột màu lam này đủ để vây kín toàn bộ Lê Sơn, một khi thành hình thì dù Tịch và Trắc cùng ra tay cũng khó mà phá vỡ đượcKhư rất tự tin vào bản thân mình.

Tuy nhiên, khi cây cột màu lam vừa mọc lên thì chợt có một cột sáng màu vàng nhạt bắn tới.

Năng lượng tích chứa trong cột sáng vàng nhạt ấy vô cùng hùng hậu, khiến Khư không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh. Theo phản xạ có điều kiện, nó giang hai tay ra, năng lượng chân lý phóng ra từ lòng bàn tay nó và truyền vào trong cây cột màu lam.

Trên bề mặt cây cột màu lam như được mạ thêm một lớp ánh sáng màu lam nữa, tính ổn định tăng thêm đáng kể.

“Ầm!”

Cột sáng vàng nhạt đánh vào cây cột màu lam rồi bỗng nổ tung, cây cột màu lam vốn rất vững chắc lập tức nghiêng trái nghiêng phải, bị ngã đổ rất nhiều.

Khư và Không cảm nhận được uy lực của cột sáng vàng nhạt này, trong lòng cũng hơi chấn động.

Năng lượng chân lý rất dễ nhận ra, hiển nhiên cột sáng vàng nhạt này không phải do Tịch và Trắc làm, cũng không phải là Nữ Oa cùng Phục Hy. Vậy trong Lê Sơn còn ai có thể phóng ra năng lượng ở mức này?

“Lồng giam của ta sao có thể bị hủy hoại dễ thế được” Khư lạnh nhạt nói.

“Rầm rầm rầm…”

Trong khu vực nơi mấy cây cột bị ngả nghiêng, lại có thêm mười mấy cây cột khác trồi lên.

Trong số sáu vị cổ thần hỗn độn, Khư là kẻ có tính tình lạnh nhạt nhất, nhưng một khi đã ra tay thì sẽ tính toán kỹ đủ biện pháp đối phó.

Lê Sơn muốn dùng năng lượng bá đạo để ngăn không cho lồng giam này hình thành, dưới cái nhìn của Khư thì chẳng qua chỉ là nỗ lực uổng công!

Giữa không trung trên đỉnh núi Lê Sơn, La Yên mới ra tay lần đầu tiên đã có thể đánh cho mớ cột màu lam kia nghiêng ngả, khóe miệng của nàng cũng hơi nhếch lên.

Hàng tỉ sinh linh của Lê Sơn đều ở đây, ca ca cũng ở đây, và cả Nữ Oa nương nương cùng Phục Hy đại nhân nữa… Nơi này chính là chốn nương thân cuối cùng của họ, nàng có phải liều mạng cũng muốn giữ vững!

“Lại mọc lên nữa?” La Yên nhìn mấy cây cột màu lam lại tiếp tục điên cuồng mọc lên kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ rét lạnh. Khóe mắt nàng cũng sắc bén hơn vài phần: “Vậy để xem tốc độ mọc của các ngươi nhanh hơn, hay là tốc độ chặt của ta nhanh hơn!”

Dứt lời, La Yên đã gảy ra mười ngón tay liên tiếp. Năng lượng trong “váy dài màu vàng” quanh người nàng nhanh chóng tập trung vào trong trục năng lượng, mà trục năng lượng thì nhanh chóng đánh ra từng tia sáng vàng sắc lẻm như đao dưới sự điều khiển của La Yên.

“Vèo vèo vèo vèo…”

Những tia sáng này bắn phá trên mấy cây cột màu lam, tạo ra từng vầng sáng vàng rực. Bất cứ cây cột nào chạm phải ánh đao màu vàng đều bị gãy đổ.

Cột bị nổ tung, nhưng Khư ở trong Đạo Thiền Châu chỉ dùng một ý nghĩ đã có thể gọi thêm nhiều cây cột màu lam hơn mọc lên, chi chít như nấm sau mưa!

“Rầm rầm rầm…”

Ngọn núi Lê Sơn to lớn cũng bị chấn động nhẹ, trên núi bỗng có vài viên đá vụn lăn xuống. Có lẽ một đỉnh núi nào đó đã sụp đổ.

Trong thời khắc sinh tử tồn vong ở Lê Sơn như này thì đây chẳng qua chỉ là chút việc nhỏ.

Nữ Oa đứng giữa không trung cách đó không xa, vẻ mặt nghiêm trang nhìn chăm chú vào tình hình ở biên giới Lê Sơn.

Trận đối đầu giữa Khư và La Yên chỉ có thể xem là một loại thăm dò.

La Yên thân là con át chủ bài của Lê Sơn, lẽ ra không nên đón đầu đánh trước. Thế nhưng Nữ Oa lại sắp xếp để La Yên là người ra tay đầu tiên, mục đích là muốn khiến tộc Vô Không và tộc Nguyên Linh khiếp sợ, ít ra cũng phải khiến họ sinh ra ảo giác rằng Lê Sơn tuyệt đối không phải thứ mà họ có thể tùy tiện nuốt chửng!

Trong suốt một canh giờ, đôi bên cứ giằng co mãi như thế!

Bản thân năng lượng chân lý của Khư vô cùng dồi dào, nó vốn không sợ liều mạng tiêu hao. Còn La Yên thì dựa vào hàng tỉ người trong Lê Sơn, bọn họ vừa phóng ra sức mạnh của bản thân vừa liên tục bổ sung Thần Tinh.

Trước khi khai chiến, Lê Sơn đã cấp phát toàn bộ số Thần Tinh được tích trữ suốt mấy năm qua xuống cho mọi người. Với số Thần Tinh hiện tại trong Lê Sơn thì có chống đỡ cả tháng cũng chẳng thành vấn đề.

Trận giằng co tới tới lui lui như này cứ thế kéo dài đến canh giờ thứ ba.

Đôi bên đều có vẻ rất kiên nhẫn, nhất là La Yên. Đây là lần đầu tiên nàng chiến đấu với cổ thần hỗn độn mạnh nhất trong thế giới hỗn độn, hai mắt nàng sáng ngời, có vẻ hết sức chăm chú!

Nhưng Không thì lại không kiên nhẫn được đến thế. Bản thân nó cảm thấy hành động Khư quá là thừa thãi, lồng giam đã không tạo được thì đâu cần lãng phí thời gian với nó nữa!

“Ù!”

Trong con mắt khổng lồ của Không hiện lên một tia sáng, trước người nó lập tức xuất hiện một quả cầu thật to. Xung quanh quả cầu không ngừng xuất hiện gai nhọn Không Lăng dài đến triệu mét, dồn ép vào bên trong quả cầu. Chỉ thoáng chốc, quả cầu khổng lồ ấy đã chứa đến hàng chục nghìn cây gai nhọn.

“Co lại!”

Không bật ra một chữ.

Quả cầu bắt đầu thu nhỏ thật nhanh, mà những cái gai nhọn Không Lăng dài triệu mét trong đó cũng bị nén lại!

Cuối cùng, quả cầu ấy co lại còn khoảng hơn trăm mét. Không vươn tay chạm nhẹ lên bề mặt quả cầu, một khung vuông màu xanh thẳm bao bọc quanh quả cầu ấy. Một giây sau, quả cầu ấy đã được đưa vào trong Lê Sơn mà không kèm theo bất cứ một dấu hiệu nào.

Thông qua Vân Sơn Vụ Tráo Trận, La Yên có thể cảm nhận được bất cứ thứ nào lẻn vào trong Lê Sơn.

Khi nàng phát hiện ra quả cầu chui từ ngoài vào này, ánh mắt nàng vội vàng liếc qua đó, đồng thời nhẹ nhàng bắn về phía nó.

“Ù!”

Một ánh đao màu vàng lập tức đánh lên quả cầu.

Quả cầu này đang chứa rất nhiều gai nhọn Không Lăng, áp lực bên trong nó vốn đã đạt đến cực hạn. Đừng nói đến việc nó bị ánh đao màu vàng do La Yên phóng ra đánh trúng, dù chỉ chịu một đòn toàn lực của Bỉ Ngạn cảnh cũng có thể khiến nó dễ dàng vỡ nát.

Nhưng ngay khoảnh khắc khi quả cầu này bị đánh nát, gai nhọn Không Lăng bị nén trong đó sẽ được giải phóng. Hàng chục nghìn cây gai nhọn ấy chính là từng thanh kiếm dài một triệu mét xâm nhập vào trong Vân Sơn Vụ Tráo Trận!

Những cây gai nhọn Không Lăng ấy khẽ quét qua, cả một ngọn núi đã bị chém đổ.

Nếu chúng đánh vào sơn môn nào đó trong Lê Sơn, cả sơn môn ấy sẽ bị hủy hoại trong phút chốc, mà toàn bộ người trong sơn môn cũng sẽ bị đè bẹp thành thịt vụn… Pháp trận bố trí quanh núi cũng bị gai nhọn phá hỏng.

Thấy đợt tấn công của mình có hiệu quả, Không lại tiếp tục thực hiện y như lần trước. Trước mặt nó hiện ra ba quả cầu, đồng thời có thêm nhiều gai nhọn Không Lăng bị nén vào hơn.

Ánh sáng màu xanh thẳm lóe lên, quả cầu lại bị đưa vào trong Lê Sơn!

Nhưng lúc này, trong Lê Sơn đã nhanh chóng phản ứng lại.

Trong nháy mắt, Trắc xuất hiện trước mặt một quả cầu. Trong tay nó có thêm một bình lưu ly, chính là bình lưu ly Thiên Bảo.

“Choang!”

Bình lưu ly trực tiếp hút quả cầu vào trong.

“Ầm!”

Khoảnh khắc khi quả cầu nổ tung, gai nhọn Không Lăng bắn ra bên trong đó bị bình lưu ly cản hết lại.

Trong khi đó, quả cầu kia thì bị Tịch kịp thời xuất hiện nuốt chửng trong một ngụm.

Có lẽ mấy gai nhọn kia sẽ gây ra thương tổn trong cơ thể Tịch, nhưng những vết thương bình thường thì lại chẳng nghĩa lý gì đối với Tịch cả.

Quả cầu cuối cùng do Nữ Oa xử lý.

Dù gì thực lực của Nữ Oa cũng không thể sánh với Tịch và Trắc. Khi nàng vừa xuất hiện, trong tay nàng đã xuất hiện một sợi thừng dài mảnh. Sợi thừng nhẹ nhàng phóng về phía quả cầu.

Khi quả cầu vừa bị sợi thừng chạm trúng, nó lập tức bị truyền vào bên trong Lê Sơn.

Trung tâm Lê Sơn rộng lớn cỡ nào chứ? Cho dù quả cầu nổ tung ở trong Lê Sơn, cho dù mớ gai nhọn kia đâm xuyên qua mấy triệu hay thậm chí hàng chục triệu mét thì cuối cùng vẫn phải vĩnh viễn khắc ở trong lòng Lê Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận