Bách Luyện Thành Thần

Chương 3532: Cưỡng chế kéo vào

Trên đỉnh Thâm Lam, La Chinh, Nữ Oa cùng Phục Hy gần như đồng thời mở hai mắt ra. Cả ba không ai nói gì, không khí tĩnh mịch băng giá đến lạ thườngNếu bọn họ tìm được một chỗ bí ẩn rời khỏi Bỉ Ngạn thì mới được xem là thật sự thoát khỏi nguy cơ. Còn bây giờ họ lại rời Bỉ Ngạn trước mắt bao người, e rằng mãi mãi họ cũng không thể nào trở về được. E rằng văn minh Nguyên Linh sẽ luôn canh giữ tại rừng Sí Phong cho đến khi sông cạn đá mòn.

Nhưng trong tình huống ban nãy, họ gần như không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lui ra ngoài trước rồi tính tiếp.

“Thắng Thiên Thử Vương còn ở trong sông Thần, hắn không thể nào rời khỏi Bỉ Ngạn” Nữ Oa trầm giọng nói.

“Đi xem một chút!” Phục Hy bỗng đứng dậy.

“Vèo vèo…”

Thấy hai người hóa thành tia sáng bay vụt đi, La Chinh cũng không do dự mà theo sát phía sau.

Lần này họ đến rừng Sí Phong đều do Thắng Thiên Thử Vương chỉ dẫn, không ngờ Thắng Thiên Thử Vương nhất thời sơ sẩy, lại chọc ra một mớ rắc rối lớn như thế!

Trên một ngọn núi khác, Địa Ngộ cùng với mấy vị Nhĩ Thử khác trong tộc Nhĩ Thử đang phòng thủ, Thắng Thiên Thử Vương thì vẫn đang duy trì tư thái vốn có, thoạt nhìn còn bình thường.

Địa Ngộ chắp tay với Phục Hy, nói: “Nhân Hoàng đại nhân, Thử Vương hiện đang bế quan tiến vào Bỉ Ngạn, xin hãy…”

“Ta biết” Phục Hy lắc đầu: “Vừa rồi bọn ta còn ở cùng nhau, bây giờ Thắng Thiên Thử Vương không thể trốn ra được”

Hắn ta vừa nói xong, Địa Ngộ và mấy Nhĩ Thử khác đều tái mặt.

Trong Tam Thanh Thiên nguy hiểm nhường nào, bọn họ cũng thường được nghe thấy. Bây giờ Phục Hy, Nữ Oa bị ép phải rời khỏi Bỉ Ngạn, vậy cảnh ngộ của Thắng Thiên Thử Vương có thể tốt đi đâu được?

“Thử Vương bị sao vậy?”

“Trong Thái Thanh Thiên có chuyện lớn gì ư?”

“Ngài không thể rời Bỉ Ngạn sao?”

Đám Nhĩ Thử vội vàng hỏi.

Nữ Oa đánh giá Thắng Thiên Thử Vương một chút, chợt nói: “Vấn đề không lớn, chắc hắn vẫn chưa bị bắt…”



“Soạt soạt…”

Thấy trên bờ có mấy tên dị tộc nhảy vào sông Thần, Thắng Thiên Thử Vương vội vàng thay đổi phương hướng, bơi nhanh về phía kia của sông Thần.

Bây giờ nó không thể nào rời khỏi Bỉ Ngạn, mà bơi về phía hai bên bờ sông Thần thì cũng chẳng có đường sống. Thế là nó định dùng cách giống với Đông Hoàng, trốn vào trong một dòng nước ngầm dưới sông Thần!

Còn về vấn đề phải làm thế nào thì bây giờ nó cũng chẳng có thời gian mà suy nghĩ.

Nhưng Thắng Thiên Thử Vương mới bơi được chừng trăm mét, trong mắt nó đã tràn ngập vẻ tuyệt vọng.

Ở hướng kia có mười mấy dị tộc đang bao vây về phía nó…

Văn minh Nguyên Linh không để lại nhiều người trong rừng Sí Phong đến vậy, hiển nhiên Khủng Hống đã thu mua những kẻ đó để bắt người cho mình.

Chỉ cần cái giá đủ cao, các dị tộc sống trong rừng Sí Phong lâu đều sẽ ra tay, huống chi bắt Thắng Thiên Thử Vương chỉ là việc tiện tay mà thôi!

Chẳng mấy chốc, Thắng Thiên Thử Vương đã bị kéo lên khoảnh đất trống.

Khủng Hống quan sát một lúc tại nơi mà ba người La Chinh, Phục Hy và Nữ Oa biến mất, sau đó quay người đi về phía Thắng Thiên Thử Vương. Nó vươn ngón tay tráng kiện của mình ra, nhấn lên đầu Thắng Thiên Thử Vương.

Một ngón tay của Khủng Hống còn lớn hơn cả đầu của Thắng Thiên Thử Vương.

“Chúng có quan tâm đến mạng ngươi không?” Khủng Hống hỏi.

“Không quan tâm” Thắng Thiên Thử Vương cắn răng nói.

“Vậy thì tốt, ngươi có thể đi chết rồi” Khủng Hống vừa nói vừa định nhấn mạnh ngón tay của mình xuống.

Thắng Thiên Thử Vương vội vàng nói: “Quan tâm, quan tâm…”

Rốt cuộc nó vẫn sợ hãi cái chết…

“Ngươi có thể đi truyền tin không?” Khủng Hống hỏi.

Hai mắt Thắng Thiên Thử Vương sáng lên, tưởng rằng Khủng Hống sẽ thả nó rời đi Bỉ Ngạn: “Đợi nước Tị Hồn mất tác dụng, đương nhiên ta sẽ có thể rời đi và truyền lời của đại nhân cho họ!”

“Ta không có ý đó” Khủng Hống lắc đầu: “Họ có ở cùng ngươi không, có nhìn thấy ngươi không?”

Thắng Thiên Thử Vương không biết Khủng Hống muốn làm gì, nó do dự một lúc rồi cuối cùng vẫn đáp: “Chắc là có thể…”

“Rất tốt” Trên mặt Khủng Hống nở nụ cười tươi, ngón tay to lớn kia nhẹ nhàng nhấc lên, để lộ ra móng tay sắc nhọn. Nó bắt đầu viết chữ lên người Thắng Thiên Thử Vương, thoắt sau trên bộ lông hoàn chỉnh của Thắng Thiên Thử Vương đã lưu lại từng vết máu sâu đến mức có thể thấy xương.

Cùng lúc đó…

Bên ngoài cơ thể của Thắng Thiên Thử Vương trong Lê Sơn cũng xuất hiện một vết máu. Vết máu không ngừng kéo dài, hóa thành một chữ và sau cùng là một câu nói đẫm máu: Chắc các ngươi nhìn thấy được.

Lúc thấy sáu chữ này, sắc mặt của La Chinh, Nữ Oa, Phục Hy cùng mấy người Địa Ngộ càng âm trầm hơn. Thắng Thiên Thử Vương đã rơi vào trong tay bọn họ.

“Quay về Bỉ Ngạn, đi theo ta đến gặp Mục Linh đại nhân, nó có thể đưa cho ngươi…”

Hàng chữ này thuận theo đầu Thắng Thiên Thử Vương, kéo dài một đường đến ngực rồi đến phía sau lưng.

Đầu của Thắng Thiên Thử Vương khá nhỏ, lại thêm ngón tay Khủng Hống quá to, những chữ viết đẫm máu này nhanh chóng chiếm hết cả người Thắng Thiên Thử Vương.

Sau khi không còn chỗ để viết nữa, Khủng Hống liền quẳng Thắng Thiên Thử Vương sang một bên như ném rác. Nó quay người lại, nhìn về nơi mà La Chinh, Phục Hy cùng Nữ Oa biến mất lần nữa và chờ đợi.

Mục Linh đại nhân hi vọng Khủng Hống có thể bắt La Chinh tới, nếu thực sự không thể nào bắt được thì có thể đánh giết, vì vậy bước đầu tiên Khủng Hống vẫn chọn cách thuyết phục.

Một nén nhang sau, La Chinh cũng chưa có dự định quay về Bỉ Ngạn. Khủng Hống khẽ híp mắt lại, sau đó rạch ra một tia máu ngay trên cánh tay mình. Cuối cùng nó dùng sức giật một cái, cứ thế giật cả cánh tay trái của mình xuống.

Mặc dù cánh tay trái đã rời khỏi cơ thể nó, thế nhưng cánh tay kia vẫn chịu sự điều khiển của nó.

Nhóm dị tộc đi theo Khủng Hống đều biết nó muốn làm gì bèn vội vàng lùi lại. Còn ba tên tộc nhân Hà Mông cách đó không xa thì thờ ơ lạnh nhạt.

“Ù…”

Trong lòng bàn tay của cánh tay trái đứt lìa đột nhiên lóe sáng, một vầng sáng màu cam bắt đầu tụ lại. Cùng lúc đó, Khủng Hống nắm lấy cánh tay trái của mình và đột nhiên kéo một cái về phía hư không.

Phục Hy đang trong Lê Sơn bỗng cảm giác trời đất quay cuồng, sau đó hắn ta phát hiện mình đã quay lại Bỉ Ngạn!

Lúc Phục Hy còn chưa kịp phản ứng, Khủng Hống đã túm Phục Hy đến bên cạnh.

“Soạt!”

Dị tộc bên cạnh đã chuẩn bị sẵn một xô nước Tị Hồn, Phục Hy lập tức bị giội cho ướt sũng.

Cùng lúc đó, từng mảnh lá phong bay vùn vụt tới, nhanh chóng dán lên cánh tay trái đã gãy của Khủng Hống.

“Ầm ầm ầm ầm ầm…”

Lá phong nổ tung, khiến cánh tay trái của Khủng Hống nổ thành bột phấn.

“Bắt nhầm à? Không sao, cứ bắt từng kẻ một” Trên gương mặt dữ tợn của Khủng Hống lại là nụ cười hào hoa phong nhã, trông khó chịu vô cùng.

Đầu vai nó hơi run lên, một cánh tay mới tinh lại mọc ra lần nữa.

Khủng Hống cũng thích cường hóa thân thể mình, chỉ có điều trong rừng Sí Phong chẳng thể làm việc theo ý mình được, thế nên nó đã đặc biệt chừa lại một cánh tay trái dùng để bắt người. Cánh tay trái mới mọc ra này cũng yếu hơn rất nhiều.

Trong Lê Sơn, La Chinh, Nữ Oa cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Phục Hy tự dưng lại mất đi ý thức và nằm xuống đất.

Mãi đến khi trên ngực Phục Hy bắt đầu xuất hiện chữ viết giống hệt với trên người Thắng Thiên Thử Vương, họ mới hiểu ra rằng Phục Hy đã bị kéo về Bỉ Ngạn!

“Ngươi trốn không thoát đâu, kẻ kế tiếp chính là ngươi…”

Nhìn thấy hàng chữ này, trên mặt Nữ Oa cùng La Chinh đều hiện lên vẻ kinh hoảng.

Quả thực họ chưa từng nghe nói ai lại có năng lực tầm cỡ này, có thể bắt người trong thế giới hỗn độn về lại Bỉ Ngạn, nhưng tình trạng của Phục Hy khiến họ không thể không tin!

Nhưng Nữ Oa chẳng hốt hoảng được bao lâu thì đã giống Phục Hy, hai mắt bỗng nhắm lại, nàng cũng đã bị bắt về Bỉ Ngạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận