Bách Luyện Thành Thần

Chương 3381: Tộc Tử Vân

Sau khi các chủng tộc Bỉ Ngạn lần lượt xuất hiện ở Tam Thập Nhị Trọng Thiên, La Chinh mới phát hiện hóa ra số lượng chủng tộc ở nơi này phong phú đến vậy. Dù sao những văn minh cấp chúa tể kia bình thường đều kiến tạo thần miếu của mình ở Tam Thập Nhị Trọng ThiênLúc trước văn minh Thanh Ngọc cũng đã xây dựng nền móng ở Tam Thập Nhị Trọng Thiên, nhưng chúng không chống lại được sự đuổi giết của tộc Vô Không. Chẳng còn cách nào khác, bọn chúng đành lui xuống những tầng không gian thấp hơn, trốn ở trong Ám Vực tại Thập Tam Trọng Thiên.

Thật ra tình trạng của Nhân tộc và văn minh Thanh Ngọc cũng gần giống nhau. Nguyên Thủy Thiên Tôn dẫn đầu Nhân tộc, nhưng không chống lại được tộc Nguyên Linh. Vì thế họ chỉ đành trốn vào Tam Thập Tam Trọng Thiên. Nhóm Nhân tộc khác thì trốn trong Khai Thiên thần miếu tại Thập Lục Trọng Thiên.

“Vèo vèo vèo…”

Từng khối lập phương màu đen bay từ phương xa tới giống như thảm bay, lao thẳng về phía bề mặt thanh đồng. Từng sinh linh giống như “cây gậy trúc” nhảy từ trên khối lập phương màu đen xuống. Chúng có thân hình cao lớn, da màu xanh tím, mặt thì như mặt ngựa, từng cử chỉ đều lộ ra vẻ cao ngạo.

Sau khi nhóm sinh linh bên dưới xếp thành một hàng, ba người khác mới nhảy từ khối lập phương màu đen xuống. Khí tức của ba người này đều bất phàm, đều là cường giả Bất Hủ cảnh!

“Đây là chủng tộc gì? Trong tộc này có tới ba cường giả Bất Hủ cảnh…” La Chinh nói.

“Đó là tộc Tử Vân, từng được thuộc một trong năm vị trí đứng đầu văn minh cấp chúa tể” Cam Cao Hàn hạ giọng nói: “Nhưng bây giờ chúng trung thành với tộc Nguyên Linh”

“Thuộc một trong năm vị trí đầu văn minh cấp chúa tể mà lại trung thành với tộc Nguyên Linh…” La Chinh nghe xong thì khẽ lắc đầu.

Thông qua Nguyên Thủy Thiên Tôn, hắn biết hiện tại ngoài một số chủng tộc nhỏ theo Đạo Chung Yên và vẫn ở thế trung lập giống tộc Tam Mục, tất cả các chủng tộc Bỉ Ngạn và văn minh cấp chúa tể còn lại đều đã gia nhập hai gia tộc khác. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy, La Chinh vẫn thở dài không thôi.

“Các tộc nhân của tộc Tử Vân đều là hạng người vong ân phụ nghĩa, dù có làm chó săn của tộc Nguyên Linh cũng không được trọng dụng. Nhiều năm rồi mà chúng vẫn chẳng tiến bộ chút nào” Giọng nói của Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ cất lên, trong giọng nói lộ rõ ý xem thường.

Nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn nói như vậy, La Chinh khẽ nhướng mày: “Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối, tộc Tử Vân này có khúc mắc gì với Nhân tộc sao?”

“Sau khi Nhân tộc của chúng ta tiến vào Tam Thập Nhị Trọng Thiên, dưới sự dẫn dắt của Nhân Tổ, chúng ta đã có địa vị ngang bằng với tộc Nguyên Linh. Khi đó không ít chủng tộc Bỉ Ngạn và văn minh nương nhờ chúng ta. Tộc Tử Vân là văn minh số sáu mươi hai, Nhân tộc chúng ta vẫn cổ xưa hơn. Đó cũng là một đồng minh thân mật nhất của Nhân tộc ta” Nguyên Thủy Thiên Tôn đang chìm đắm trong ký ức khi xưa.

Khi đó Bình Dịch Thiên không âm u tràn đầy tử khí như bây giờ. Rất nhiều văn minh cấp chúa tể nối tiếp nhau xuất hiện, hết văn minh này tới văn minh khác.

Lúc đó Nhân tộc là một trong những lá cờ đầu của Đạo Chung Yên. Dù hỗn độn số bảy mươi bảy có thất bại, nhưng Nhân tộc và những văn minh Bỉ Ngạn khác vẫn kiên định theo Đạo Chung Yên như trước…

Tại Bình Dịch Thiên, lúc Nhân tộc cường thịnh nhất, thậm chí còn mơ hồ vượt qua tộc Nguyên Linh. Vào giây phút quan trọng nhất thì bị một vài văn minh cấp chúa tể phản bội, tộc Tử Vân là một trong số đó.

Sau khi Nhân tộc thua, Đạo Chung Yên cũng dần dần bị lãng quên theo thời gian. Bây giờ, những thế lực ủng hộ Đạo Chung Yên đã biến mất hoặc lựa chọn gia nhập tộc Nguyên Linh và tộc Vô Không. Hoặc chỉ kéo dài hơi tàn, giữ thế trung lập giống như tộc Tam Mục, không có bất cứ hành động nào.

“Hóa ra tộc Tử Vân có khúc mắc như vậy với Nhân tộc ta” La Chinh khẽ thì thào.

Hàng nghìn kỷ nguyên Hỗn Độn trôi qua, trong dòng sông thời gian đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Lúc này, đám người của tộc Tử Vân đột nhiên chia ra hai bên rồi tiến lên, bao vây một khu vực đá Tam Thanh. Đồng thời, một cường giả Bất Hủ cảnh của tộc Tử Vân còn lớn tiếng nói: “Linh hồn và thân thể đang treo trong đá Tam Thanh ở khu vực này phải rút lui toàn bộ”

Trước khi tộc Tử Vân tới, có mấy tộc nhân Bỉ Ngạn, La Chinh, Lý Bôi Tuyết và mấy người tộc Tam Mục đã treo linh hồn và thân thể vào đá Tam Thanh. Cường giả Bất Hủ cảnh tộc Tử Vân đột nhiên yêu cầu như vậy khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Tộc trưởng Cửu Thiên thản nhiên liếc qua Bất Hủ cảnh của tộc Tử Vân, sau đó nói với giọng không vui: “Chỉ cần một viên đá Tam Thanh là có thể vào được bức tranh bất hủ, dùng tảng đá Tam Thanh nào cũng chẳng quan trọng, vì sao bọn ta phải rút lui?”

Bất Hủ cảnh của tộc Tử Vân chắp hai tay sau lưng, cười lạnh lùng: “Đúng là dùng tảng đá Tam Thanh nào tiến vào bức tranh bất hủ cũng không quan trọng. Nhưng cường giả Bất Hủ cảnh của tộc Tử Vân ta luôn tiến hành cố định ở xung quanh vùng này, đương nhiên người ngoài không được vào!”

Quả thực những “pho tượng” ngồi xung quanh những tảng đá Tam Thanh kia có thân hình dài thượt, chính là người tộc Tử Vân. Nhưng kể cả như vậy thì cách làm của tộc Tử Vân cũng quá vô lý. Ngay cả tộc Nguyên Linh, tộc Vô Không cũng chỉ tùy ý chọn một khối đá Tam Thanh mà thôi. Tộc Tử Vân lại ngang ngược bắt người ta rút linh hồn và thể xác đang treo trong đá Tam Thanh ra.

“Nếu bọn ta không rút lui thì sao?” Trong mắt tộc trưởng Cửu Thiên lộ ra vẻ giận dữ.

Cậu bé ba mắt Phi Dục và những tộc nhân khác của tộc Tam Mục cũng cực kỳ tức giận.

Một cường giả Bất Hủ cảnh khác của tộc Tử Vân đứng cách đó không xa cười ha ha, nói: “Ta nhớ rằng tộc Tam Mục không chịu được giày vò. Nếu các người không đồng ý rút lui thì có thể thử một chút”

Trong Bình Dịch Thiên, tộc Tam Mục có năng lực bảo vệ mình. Nhưng nếu tộc Tử Vân dốc sức công kích thì tộc Tam Mục cũng sẽ gặp khó khăn.

Nghe tộc Tử Vân uy hiếp một cách trần trụi như vậy, mặt của các tộc nhân tộc Tam Mục lộ rõ sự tức giận. Trái lại, Phi Dục vô cùng độ lượng khuyên: “Ông nội, rút lui thì rút lui thôi. Chúng ta đổi một tảng đá Tam Thanh tốt hơn, cũng chẳng mất miếng thịt nào”

Dưới sự thuyết phục của Phi Dục, tộc trưởng Cửu Thiên chỉ đành đồng ý. Sau đó, Phi Dục và hai người khác trở lại không gian dưới tranh, thu hồi thân thể cố định đang treo ở đó lại.

Tộc Tam Mục lựa chọn rút lui, mấy tộc nhỏ khác càng không thể trêu chọc tộc Tử Vân nên cũng ngoan ngoãn rút lui. Cuối cùng chỉ còn lại Nhân tộc là La Chinh và Lý Bôi Tuyết. Hai người bọn họ, một người thì treo linh hồn, người còn lại thì treo thân thể.

Sau khi quan sát đá Tam Thanh một lượt, cường giả Bất Hủ cảnh của tộc Tử Vân chú ý tới điểm này. Tên này quay người nhìn chằm chằm Cam Cao Hàn và ra lệnh: “Nhân tộc hèn mọn mà cũng muốn xem náo nhiệt? Còn không mau chóng rút lui đi”

Cam Cao Hàn, Ninh Hư Viễn đang suy nghĩ cách đối phó. Đông Hoàng không ở đây, bọn họ cũng không muốn đắc tội đám chủng tộc Bỉ Ngạn này. Nhưng La Chinh đã giành mở miệng trước: “Nếu không rút lui thì sao?”

Các tộc nhân của tộc Tử Vân vốn không nghĩ tới chuyện Nhân tộc yếu đuối sẽ từ chối. Đặc biệt là đám Nhân tộc trong vòng hỗn độn này, ngay cả thân thể còn chưa tiến được vào Bỉ Ngạn, chỉ treo linh hồn để kiếm chút ngon ngọt mà thôi. Họ vốn chỉ là nhân vật chẳng có chút trọng lượng nào.

Khi La chinh mở miệng, ánh mắt của đám người tộc Tử Vân lập tức tập trung trên người hắn. Sau khi phát hiện ra La Chinh có thân thể, mấy cường giả Bất Hủ cảnh này đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận