Bách Luyện Thành Thần

Chương 1964: Đánh lén

“Cái gì!”“Vương xà Thiên Luân chết rồi?”

“Trời ạ…”

Cho dù là người dân Ưng tộc, Bàng tộc, hay là Én tộc thì đều vô cùng khiếp sợ khi nghe thấy lời La Chinh nói.

Con rắn lớn chết tiệt kia là ác mộng của ba tộc này!

Sở dĩ ba tộc này mâu thuẫn sâu sắc, nguyên nhân sâu xa vẫn là bởi vì Vương xà Thiên Luân.

Lúc đầu, cho dù là Én tộc, Bàng tộc hay Ưng tộc thì không có mâu thuẫn quá lớn.

Nhưng cách mỗi một khoảng thời gian phải cung phụng con cái của bọn họ cho Vương xà Thiên Luân, dù đặt ở bất kỳ chủng tộc nào, bất cứ ai cũng đều không thể chấp nhận được.

Cho nên, những chủng tộc này bắt đầu cướp bé trai bé gái của nhau để hiến tế cho Vương xà Thiên Luân. Dần dần, giữa ba tộc bọn họ sinh ra mâu thuẫn gay gắt, biến thành thù hận không thể hòa giải.

Nếu như Vương xà Thiên Luân thật sự đã chết, tuy sự thù hận này sẽ không biến mất ngay, nhưng sẽ từ từ tan biến theo thời gian.

Có thể nói, Vương xà Thiên Luân là căn nguyên của sự thù hận giữa ba tộc bọn họ.

“Ngươi nói thật sao?” Đại Tù trưởng hỏi.

Đây chỉ là những lời nói một bên từ phía La Chinh, Đại Tù trưởng có phần khó mà tin nổi.

La Chinh mỉm cười, nắm lấy ấn ngọc trong tay, rót một ý nghĩ vào trong đó, đồng thời chỉ vào nơi cách đó không xa nói: “Ngươi nhìn bên kia…”

Đại Tù trưởng và những người khác đều nhìn qua với ánh mắt khó hiểu.

Nơi La Chinh chỉ ngoài một vùng sa mạc ra, gần như không có gì cả.

Khi bọn họ đang khó hiểu thì đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng “soàn soạt soàn soạt soàn soạt” truyền đến từ trong lòng đất. Trong vùng sa mạc kia gồ lên một cồn cát nhỏ, dường như có vật gì đó muốn chui ra khỏi mặt đất.

“Có gì đó muốn chui ra!”

“Có phải là sâu Thiên Luân không?”

“Không thể nào, sâu trong sa mạc sẽ không đi ra vào ban ngày…”

Những người đó nhìn chằm chằm vào cồn cát nhỏ kia.

“Hừm…”

“Chiếp chiếp…”

“U…”

Nhưng đám chim én, đại bàng và chim ưng kia lại lộ vẻ vô cùng cảnh giác, nhìn về phía cồn cát nhỏ kia.

Với sự nhạy bén của động vật lông vũ, chúng gần như chắc chắn là có sâu Thiên Luân chui ra.

“Rầm…”

Quả nhiên như chúng nó suy đoán. Trong nháy mắt, hơn trăm con sâu Thiên Luân chui ra từ trong sa mạc.

Nhưng những con sâu Thiên Luân này không hề phát động tấn công. Sau khi nhô một phần cơ thể lên khỏi gò cát, chúng lại không hề nhúc nhích chút nào nữa.

Đại Tù trưởng trợn to hai mắt nhìn chằm chằm những con sâu Thiên Luân kia, đột nhiên hỏi: “Ý của ngươi là, ngươi điều khiển được những con sâu kia!”

“Ừ, sâu Thiên Luân trong sa mạc, trong biển sâu đều nghe theo sự điều khiển của ta” La Chinh nói xong, hơi ép về phía những con sâu Thiên Luân kia. Sâu Thiên Luân nhô ra từ trong cồn cát nhỏ kia liền lùi về trong lòng sa mạc. La Chinh lập tức nói: “Sau này, không cần các ngươi cung phụng nữa. Muốn cung phục thì cung phụng ta thôi, ha ha”

Đại Tù trưởng và tất cả mọi người đều tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi. Một hồi lâu sau, vẻ mặt kia mới chuyển thành vẻ vui mừng khôn xiết, sau đó há to miệng hét: “Ha ha!”

“Ha ha!”

“Ha ha!”

“Ha ha!”

Phía trước đàn tế, mọi người đều phát ra tiếng gào thét.

Bọn họ đã chịu đựng sự uất ức bất đắc dĩ này quá lâu rồi. Cứ cách một khoảng thời gian lại phải nộp con cháu của mình cho Vương xà Thiên Luân ăn. Đối với tất cả người trong tộc, đây hoàn toàn là một sự tra tấn, một cơn ác mộng. Bây giờ, bỗng nhiên được thoát khỏi cơn ác mộng, làm sao bọn họ không kích động cho được?

Hầu như trên mặt mỗi người trong tộc, đều đầy vẻ kích động. Cảm xúc này lây sang đám đại bàng, chim ưng và phần đông chim én, khiến chúng nó cũng kêu lên theo.

Mục Ngưng ôm bé trai, nhìn chằm chằm La Chinh.

Trước khi đến thần điện Thiên Luân, nàng đã từng hỏi La Chinh, làm sao mới có thể cứu những đứa nhỏ này.

Khi đó La Chinh chỉ nói với nàng tới đâu hay tới đó. Không ngờ trong lúc vô tình, hắn có thể giải quyết được mấy vấn đề này…

Đúng lúc này, một bóng người từ từ đi tới từ trong đám đông.

Nhịp bước của người kia rất kỳ lạ, cho dù là đi sát người, song lại không thu hút sự chú ý của mọi người, giống như một âm hồn lang thang.

Người kia liên tục xuyên qua phía sau mọi người, nhanh chóng đến gần La Chinh!

“Vèo!”

Trong nháy mắt đến gần La Chinh, tốc độ của người kia nhanh chóng tới cực hạn.

Trong khoảnh khác nằm rạp xuống, một giới đao trong suốt đã xuất hiện trong bàn tay người kia.

Trong thân giới đao trong suốt này, có từng tia sấm sét màu tím không ngừng di chuyển. Thanh giới đao này đến từ “Hách Nguyệt Thiên Công”. Trong số các chí bảo hồng mông hạng nhất trong Thần Vực, thứ hạng của nó cũng cực kỳ cao!

Mặc dù người kia không thể sử dụng thần đạo, nhưng vào giờ phút này hắn đã phát huy ra hết uy lực của thanh giới đao này, phối hợp với thực lực của bản thân, chém về phía cổ tay La chinh với tốc độ chính xác và nhanh chóng. Cú đánh toàn lực này gần như không thể ngăn cản!

Cho dù là La Chinh cũng không thể phản ứng kịp, thậm chí hắn còn không kịp sử dụng quần áo đồng tâm.

Đến khi La Chinh phát hiện ra, giới đao kia đã chặt đứt cánh tay La Chinh!

“Phập!”

Trong nháy mắt, cánh tay La Chinh bay ra cùng với ấn ngọc kia.

“A!”

Mục Ngưng chỉ kịp thét một tiếng chói tai, lúc này mới thấy rõ người tới. Đó là thần đại viên mãn của Hàm gia Hàm Thiên Tiếu!

Không phải tất cả thần đại viên mãn đều có thể tìm đúng đường sau khi tiến vào thế giới này.

Một số đại viên mãn đã phát hiện ra thần điện Thiên Luân trước. Ví dụ như đại viên mãn của Kiếm tộc đã trực tiếp bỏ mạng trong sa mạc.

Hàm Thiên Tiếu cũng đã tìm kiếm trong vùng thời không này rất lâu. Sau khi hỏi thăm một hồi, mới tìm được Bàng tộc, sau đó mới tìm được manh mối về thần điện Thiên Luân.

Nhưng khi ông ta đuổi tới đây, các đại viên mãn đã vào trong thần điện Thiên Luân.

Rơi vào đường cùng, Hàm Thiên Tiếu chỉ có thể ẩn nấp ở đây.

Ông ta tuyệt đối không ngờ, cuối cùng La Chinh lại là người lấy được ấn ngọc kia từ trong thần điện Thiên Luân.

Thêm nữa…

Cô nhóc Mục gia kia lại còn ôm thằng nhãi này, đã xảy ra chuyện gì…

Hàm Thiên Tiếu nhìn mà thấy bối rối, ông ta quyết định ra tay.

Cho tới bây giờ, Hàm Thiên Tiếu chưa từng xem La Chinh là người Hàm gia. Tên nhóc này chỉ là một kẻ ngoại tộc đến từ chi thứ Hàm gia. Cho dù hắn không phải là con của La Tiêu, Hàm Thiên Tiếu cũng không thể chấp nhận hắn.

Ngay khoảnh khắc La Chinh buông lỏng nhất, rốt cuộc Hàm Thiên Tiếu đã ra tay, hơn nữa còn là một kích đã thành công!

Trong nháy mắt bị chặt đứt cánh tay, La Chinh cũng cực kỳ bình tĩnh. Hắn hơi ngả người ra sau, rồi lập tức bổ nhào tới trước với tốc độ cực nhanh.

Trong nháy mắt bắt được ấn ngọc kia, ý nghĩ của La Chinh lại truyền vào ấn ngọc một lần nữa!

Các con sâu lớn nằm trên vô số tia sáng lại bắt đầu hành động… Lần thứ hai cắn nuốt một nhịp thở.

Ngay sau đó, bóng dáng La Chinh lóe lên một cách vô cùng bất thường.

Cánh tay vốn chặt đứt lại lành lặn như cũ…

“Cái gì!” Trong nháy mắt, con ngươi Hàm Thiên Tiếu giãn to, sững sờ nhìn cảnh tượng này.

Một tay La Chinh cầm ấn ngọc, một tay lại kéo Mục Ngưng lao thẳng lên trời. Hắn lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống Hàm Thiên Tiếu phía dưới, mặt đầy vẻ uy nghiêm đáng sợ.

Hắn không ngờ sẽ bị đại viên mãn đánh lén, hơn nữa còn là Hàm Thiên Tiếu!

La Chinh hoàn toàn không có quá nhiều thời gian để nghiên cứu ấn ngọc này, cũng không biết có thể nhận chủ hay không.

Nếu như thật sự bị người này cướp lấy ấn ngọc, sợ rằng hắn sẽ mất hết tất cả.

Hàm Thiên Tiếu cũng không ngờ La Chinh phản ứng nhanh như vậy, có năng lực kỳ lạ như thế. Sắc mặt ông ta thay đổi mấy lần, lúc này mới mở miệng nói: “La Thiên Hành! Ngươi là người của Hàm gia ta, lấy được ấn ngọc này thì đương nhiên nên nộp cho Hàm gia ta!”

Nghe vậy, La Chinh nở nụ cười lạnh, nhìn chằm chằm Hàm Thiên Tiếu lạnh lùng nói: “Nếu ngươi cảm thấy ta sẽ ngoan ngoãn giao ra thì đã không đánh lén ta rồi, cần gì phải nói nhảm như vậy?”

Hàm Thiên Tiếu híp mắt, đột nhiên lại nói: “Ngươi giao ấn ngọc cho ta, ta đảm bảo Mục gia không dám động vào ngươi…”

Nhưng hắn mới nói được một nửa, Mục Ngưng đã cười làm mặt quỷ với Hàm Thiên Tiếu: “Bản thân ngươi ngu ngốc thì đừng tưởng rằng người khác cũng ngu ngốc như ngươi. Bịa lý do ngu ngốc như vậy mà ngươi cũng có thể nói ra được!”

La Chinh và Mục Ngưng mỗi người chẹn họng Hàm Thiên Tiếu một câu, quả thật làm Hàm Thiên Tiếu nghẹn họng không nói được lời nào, cơ mắt không ngừng giật giật, trong lòng cũng thầm nói đáng tiếc. Vừa rồi là cơ hội tuyệt vời, nhưng ông ta lại không thể nắm chắc được…

Sau khi Hàm Thiên Tiếu suy nghĩ một chút, còn muốn mở miệng, La Chinh đã kéo Mục Ngưng chạy như bay.

Hắn mới lười dây dưa với những đại viên mãn này. Suy cho cùng, lấy được ấn ngọc cũng chưa thể thả lỏng, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận