Bách Luyện Thành Thần

Chương 2252: Đố kỵ

La Chinh bay xẹt qua những căn nhà thấp bé, cuối cùng trông thấy một ngọn đồi nhỏ ngay trước mắtNhững mộ bia đen cao sáu mét đang tọa lạc trên ngọn đồi đó.

Sau khi bay vọt qua đám mộ bia ấy, hắn lại thấy một mộ bia cao to ở phía sau.

Trong lúc La Chinh đang thắc mắc ai được chôn dưới mộ bia ấy, Phục Hy đã tiện tay ném La Chinh xuống phía dưới.

Lúc chỉ còn cách mặt đất khoảng một thước, La Chinh nhẹ điểm đầu ngón chân rồi đứng vững dưới mộ bia cao to.

Ngay sau đó, bóng dáng của Phục Hy lóe lên rồi cũng đứng cùng chỗ với hắn.

La Chinh quan sát mộ bia tối tăm, phát hiện trên bia không có khắc chữ cũng như khắc dấu, cũng không biết ai được mai táng trong đây.

“Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?” La Chinh hỏi.

Biểu cảm trên mặt Phục Hy trông bình tĩnh như thể một con người bình thường, không có điểm gì thần kỳ vậy.

Ai mà nghĩ đến chuyện người này vung tay một cái là có thể giết chết cường giả Bỉ Ngạn cảnh, hơn nữa là cường giả cấp cao như Diêm Lai.

Hắn ta không trả lời La Chinh mà chỉ thuận tay đập nhẹ lên mộ bia.

Những sợi vàng chậm rãi lan ra từ dưới đáy mộ bia, chúng bất mãn leo lên phía trên rồi phân tán khắp mộ bia chỉ trong một thời gian ngắn.

La Chinh quan sát một lát nhưng vẫn không nhìn ra điều huyền diệu của đám sợi vàng ấy.

“Ta đã ở đây rất rất lâu rồi, cũng khoảng ba chục tỷ năm” Phục Hy thản nhiên nói trong khi nhìn chăm chú vào những sợi vàng: “Ngay cả với ta thì ba chục tỷ năm cũng không ngắn, tất cả thời gian ấy đều lãng phí tại đây…”

Nghe thế, La Chinh cảm thấy khó hiểu: “Ngươi đâu có bị nhốt ở đây, chẳng phải là ngươi có thể tự do rời đi sao?”

La Chinh chỉ biết người tên “Phục Hy” này rất lợi hại, đồng thời là ca ca của Nữ Oa nên chắc hẳn ngục giam này không thể giam giữ hắn ta.

Hắn ta tự nguyện lãng phí thời gian ở đây mà giờ lại nói như vậy, tất nhiên sẽ làm La Chinh thấy khó hiểu.

“Rời đi?”

Đôi mắt Phục Hy lóe ánh sáng vàng, một tay khoác lên vai của La Chinh.

“Răng rắc!”

Một sức mạnh không tài nào kháng cự tác dụng lên vai của La Chinh, thoáng chốc đã làm xương bả vai của hắn bể thành bột phấn.

Cơn đau còn chưa kịp chạy lên não La Chinh thì Phục Hy đã làm xương bả vai vỡ vụn của hắn khôi phục như lúc ban đầu bằng ánh sáng vàng chợt lóe trong tay.

“Ngươi biết ý nghĩa của việc ta rời khỏi đây không?” Phục Hy lạnh lùng hỏi.

La Chinh bĩu môi: “Không biết”

“Ngươi không tò mò à?” Phục Hy lại hỏi.

“Không tò mò” La Chinh trả lời.

Phục Hy: “…”

Ý nghĩ ngay lúc này của La Chinh là cắt đứt dây xích nguyền rủa để rời khỏi ngục giam này.

Chuyện Phục Hy tự nguyện ở lại đây có liên quan gì đến hắn đâu?

Phục Hy nhìn chằm chằm vào La Chinh hồi lâu mới tức giận nói: “Xem ra ngươi không biết gì cả… Điều này hoàn toàn vô lý! Tại sao Không lại lựa chọn ngươi? Tại sao lại là ngươi?!”

Nghe vậy, La Chinh không nhịn được trợn trắng mắt, hóa ra nãy giờ tên này vẫn còn rối rắm về vấn đề đó.

Đến giờ La Chinh vẫn không quá để ý đến huyết thống của cổ thần Hỗn Độn.

Không chỉ thần thông Chân Lý quá sức phức tạp mà uy lực cũng không lớn nữa. Nơi duy nhất có thể thể hiện tác dụng của thần đạo Chân Lý là sau khi Chúng Sinh Bình Đẳng giáng xuống.

Vấn đề là bây giờ La Chinh phải về Thần vực. Bộ tộc Trưởng Giám Ngục đâu thể giáng Chúng Sinh Bình Đẳng xuống Thần vực rồi bắt hắn phải sử dụng thần thông Chân Lý để ngăn địch, đúng không?

Sau khi cân nhắc mọi chuyện, La Chinh cảm thấy giai đoạn hiện tại của thần thông Chân Lý vẫn còn yếu!

“Ta cũng không biết” La Chinh nhún vai với Phục Hy đang kích động: “Ta có thể đi chưa?”

“Đương nhiên là không!” Phục Hy vỗ bộp lên mộ bia, sợi vàng trên đó cũng bắt đầu chấn động như điên.

Phục Hy tiện tay bóp một cái là cơ thể La Chinh đã nát rồi, sức mạnh khi hắn ta ra sức vỗ lên mộ bia lại làm La Chinh thầm khiếp sợ.

Thế nhưng không biết mộ bia này được xây dựng bằng chất liệu gì mà vẫn lù lù ra đó dù đã trúng một bàn tay của Phục Hy.

“Ta đã cược với Khư” Phục Hy cắn răng, nhìn chằm chằm vào mộ bia: “Nếu ta không thể khám phá ra điều huyền bí trên mộ bia này thì vĩnh viễn không được rời khỏi đây! Ta muốn để Khư chấp nhận và truyền huyết thống cho mình, đó là hy vọng duy nhất của ta!”

Mục đích Phục Hy ở lại đây là lấy thần thông Chân Lý của cổ thần Hỗn Độn.

Theo Phục Hy thấy, con đường duy nhất đạt được thần thông Chân Lý không phải là lĩnh ngộ mà là tích hợp được huyết thống cổ thần Hỗn Độn.

Khư cho hắn ta hy vọng nhưng hắn ta không tài nào phá giải nó… Còn “Không” thì hoàn toàn không để ý đến hắn ta.

Thứ mà người như Phục Hy phải đau khổ theo đuổi lại bị tên La Chinh trước mắt lấy được một cách tùy tiện như vậy.

Thử hỏi hắn ta không cam lòng như thế nào, đố kỵ với La Chinh ra sao?

“Điều huyền bí trên mộ bia này cần quy kết cho việc lĩnh ngộ năng lượng Dung Đạo Đại Nhất Thống, ta muốn mượn dùng Chân Lý Phương Tinh đẩy ngược lại. Ngươi không được rời đi trước khi ta ngộ ra nó, bây giờ thì sử dụng Chân Lý Phương Tinh kia đi…” Phục Hy bổ sung thêm.

Với tư chất của Phục Hy, rất ít thứ trong thế giới mẹ có thể làm khó hắn ta.

Nguyên nhân hắn ta không thể khám phá ra điều huyền bí trong mộ bia là vì giới hạn của Dung Đạo Đại Nhất Thống. Hắn ta suy đoán Chân Lý Phương Tinh của La Chinh có thể giải quyết vấn đề này, bởi Chân Lý Phương Tinh của hắn cũng được Cổ Thần Hỗn Độn lĩnh ngộ từ Dung Đạo Đại Nhất Thống.

La Chinh thầm khiếp sợ trước lời nói của Phục Hy.

Tên này ở đây tìm hiểu mấy chục tỷ năm mà vẫn không tìm ra điều huyền bí trên mộ bia. Lẽ nào mình sẽ phải ở đây suốt nếu hắn ta mãi mãi không thể tìm ra nó ư?

“Nếu ngươi vẫn không thể tìm ra thì sao?” La Chinh hỏi.

“Vậy ngươi ở lại với ta thôi” Phục Hy đáp ngay tắp lự.

Đoán trúng…

La Chinh phiền muộn.

Thế nhưng La Chinh không thể nào phản kháng tồn tại mạnh mẽ và vô lý này, hắn không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn nghe theo.

Nhưng đúng lúc này, ý thức của 9527 tại mảnh xương trong ngực La Chinh bỗng nhiên lan ra: “Phục Hy, ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, ngươi đã được định sẵn là không thể trở thành người đại diện cho bọn ta rồi”

9527 không trao đổi với người khác kể từ khi lẻn vào trong cơ thể của La Chinh, nhưng lần này nó lại nói chuyện trực tiếp với Phục Hy.

Phục Hy cảm nhận được ý thức của lời nói kia bèn run người, đồng thời nhìn chằm chằm vào ngực của La Chinh: “Ngươi là… Không!”

“Ta không phải Bản chủ” 9527 phủ nhận: “Ta chỉ là một luồng phân hồn mà thôi”

“Một luồng phân hồn…” Ánh mắt Phục Hy lấp lóe.

9527 tiếp tục nói: “Đừng cố gắng nữa, ta khuyên ngươi đừng làm khó La Chinh, dù sao hắn cũng là người Bản chủ lựa chọn. Nếu ngươi cố ý giữ hắn ở lại đây thì Bản chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi sau khi ngài tỉnh dậy”
Bạn cần đăng nhập để bình luận