Bách Luyện Thành Thần

Chương 2015: Mười hai kiến giải chưa trọn vẹn về tâm pháp chân ý

Kiếm Lục chỉ về phía xa xaTrong mắt hai người Kiếm Tâm và Kiếm Cốt cũng lóe lên một tia sáng đặc biệt.

Con đường tuyệt sát trong thân cây kia, tức khắc thu hết vào đáy mắt hai người.

“Chân thần cấp thấp?”

Cho dù mục tiêu mà Kiếm Lục chỉ không rõ, nhưng Kiếm Tâm và Kiếm Cốt cũng phát hiện ngay ra La Chinh.

Dù sao, trong nhiều chân thần như vậy, chỉ có mình La Chinh là người có tu vi thấp nhất.

“Khà khà” Kiếm Lục mỉm cười, “Đương nhiên là thế rồi”

Kiếm Tâm va Kiếm Cốt nhìn chằm chằm La Chinh một lúc lâu.

Họ nhìn thấy thân hình La Chinh như gió, mỗi khi có bọ cánh cứng màu đen tới gần, ánh quyền lóe lên trước người hắn, tất cả bọ cánh cứng màu đen tựa như đạn pháo, bị hắn ung dung đánh bay ra ngoài.

“Thực lực của tiểu tử kia không tệ…” Kiếm Tâm tán dương.

“Hắn là người nổi bật trong đám chân thần cấp thấp, thuộc loại hình con em đạt trình độ cao nhất của nhà quyền quý” Kiếm Cốt tỏ bình tĩnh.

Nếu như gia tộc ở bên ngoài khác thấy một chân thần cấp thấp như vậy, e rằng sẽ rất kinh ngạc.

Nhưng bọn họ lại là Kiếm tộc, nhà quyền quý lớn thứ hai của đảo nổi, loại thiên tài nào chưa từng thấy chứ?

Nghe được lời nói chắc chắn như vậy, Kiếm Lục cười khà khà: “Con cháu có trình độ cao nhất của nhà quyền quý? Trong Kiếm tộc của chúng ta có chân thần cấp thấp nào có thể đánh với hắn một trận không?”

“Đám Hắc Nhược Phong, Hắc Hồi cũng chẳng yếu hơn hắn” Kiếm Cốt thản nhiên nói.

Kiếm Tâm quan sát trong chốc lát, lắc đầu nói: “Chưa chắc, rõ ràng tiểu tử này đang áp chế năng lực của mình, đám người Hắc Nhược Phong chưa chắc đã là đối thủ của hắn”

“Ha ha ha…”

Kiếm Lục xem chán chê, mới cười nói: “Các ngươi biết hắn là ai không?”

“Ai?” Kiếm Tâm nhìn dáng vẻ cố ý tỏ ra thần thần bí bí của Kiếm Lục, cũng rất tò mò.

“Nếu ta đoán không sai thì hài cốt của Kiếm Thị vẫn còn ở trong tay hắn” Nói tới đây, trên mặt Kiếm Lục mơ hồ toát ra một nét bi thương.

Bảy đại chấp kiếm trưởng lão bọn họ có địa vị gần với thánh nhân và á thánh trong Kiếm tộc, quan hệ giữa bọn họ cũng cực kỳ tốt. Đối với Kiếm tộc hay bọn họ, một người ngã xuống đều là tổn thất vô cùng to lớn.

Nghe được lời nói của Kiếm Lục, Kiếm Tâm và Kiếm Cốt đều suy tư trong chốc lát.

Kiếm Cốt phản ứng nhanh nhất, đôi mắt lão đột nhiên sáng lên, lão nói: “Hắn là La Chinh”

“Người dùng tên giả trong trường đấu chúng thần” mắt Kiếm Tâm cũng sáng ngời.

Kiếm Lục mỉm cười: “Các ngươi xem tiếp đi… tình huống còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của các ngươi”

“Phức tạp?”

Hai người đều cảm thấy hoang mang.

Mặc dù Kiếm tộc và La Chinh không có thù oán gì, nhưng vì Kiếm Thị chết, Kiếm tộc biết thông tin về La Chinh khá rõ ràng. Đây là điều tất yếu phải làm khi Kiếm tộc truy tra rõ chuyện này.

Bọn họ biết La Chinh có thực lực phi phàm, họ cũng biết hắn lấy được một khối ngọc tỷ từ cấm địa trong biển Thời Gian ra…

Chẳng qua họ không hiểu Kiếm Lục nói phức tạp là có ý gì thôi.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của ba vị chân thần đại viên mãn, La Chinh lâm vào vòng vây lần thứ hai.

Suy cho cùng, La Chinh không có cách nào bay lượn, độn thổ như những chân thần cấp cao khác.

Cho dù đập bay những con bọ cánh cứng màu đen này, những con côn trùng da dày thịt béo này cũng sẽ nhanh chóng vây lại lần thứ hai.

Sau khi bọ cánh cứng màu đen bị chọc tức, có thể nói chúng sẽ không chết không ngừng. Chẳng bao lâu sau, chúng kéo đông nghịt thành một mảng lớn, đuổi theo La Chinh suốt dọc đường.

Những vị chân thần cấp cao khác thấy cảnh này, ai cũng sợ tránh không kịp. Bọn họ cũng không hiểu sao một mình La Chinh lại có thể thu hút nhiều bọ cánh cứng màu đen đến thế.

“Nguy rồi, tiểu tử kia sắp bị vây chết rồi”

Lông mày của Kiếm Cốt hơi nhíu lại, nếu hài cốt của Kiếm Thị còn trong tay hắn, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn hắn chết được.

Nhưng nếu chết…

Chẳng phải ngọc tỷ kia sẽ rơi vào tay Kiếm tộc sao?

Kiếm tộc của bọn họ luôn khinh thường làm loại chuyện như vậy. Nhưng nếu như La Chinh chết do bản thân hắn bất cẩn, tình huống lại khác.

Dù sao, đối với Kiếm tộc, không thể bỏ qua một chí bảo tín ngưỡng như thế được.

“Hắn vẫn không muốn bóp nát kiếm lệnh” Kiếm Cốt nói, lão thấy thân hình của La Chinh nhẹ lay động, vẫn không có ý buông bỏ.

Trên mặt Kiếm Lục vẫn là vẻ bình tĩnh: “Các ngươi xem tiếp là sẽ biết ngay thôi”

Ông ta vừa nói dứt câu.

Thân thể La Chinh bắt đầu trở nên lơ lửng không cố định.

Từ trong cơ thể hắn tản mát ra một khí thế kỳ lạ.

Dưới sự ảnh hưởng của khí thế kia, thân thể La Chinh lắc một cái, dùng một tư thế quỷ dị chui ra khỏi đám côn trùng kia.

“Đây là?”

Kiếm Tâm và Kiếm Cốt trợn tròn mắt.

Bọn họ rõ ràng cảm nhận được một loại khí thế khác thường trên người La Chinh.

Mặc dù khí thế kia chỉ có một chút thôi, chân thần tầm thường không thể nào phân biệt được, nhưng đối với những đại viên mãn như bọn họ, đủ để nhìn ra sự khác thường trong đó.

“Khí thế mà tiểu tử kia tản ra… là một loại chân ý của đạo?” Kiếm Tâm không chắc chắn lắm hỏi.

Kiếm Lục gật đầu, vuốt vuốt chòm râu mép, nghiêm nghị nói: “Đúng, nếu ta không nhìn nhầm thì đó là chân ý của đạo pháp tự nhiên. Trong mười hai kiến giải chưa trọn vẹn về tâm pháp chân ý từng có đôi lời ghi lại, dựa theo phương pháp ghi lại trên đó, rất giống…”

“Mười hai kiến giải chưa trọn vẹn về tâm pháp chân ý” là do một vị lão tiền bối của Kiếm tộc biên soạn.

Chính là tập hợp thu hoạch trong Đạo Tranh bao nhiêu năm qua của Kiếm tộc, tổng hợp lại thành mười hai loại chân ý của đạo trong Thần vực.

Nhưng được cho là “chưa trọn vẹn” thì nó vốn không hoàn chỉnh. Đa số hàm ý trong đó cũng chỉ là phỏng đoán. Nhưng có thể rút ra mười hai loại chân ý của đạo, thực sự không hề dễ.

“Đạo pháp tự nhiên?” Kiếm Tâm thì thào nói: “Không biết hắn đã luyện đạo pháp này được mấy phần. Lần này hắn đột nhiên tới tham gia Đạo Tranh, lần Đạo Tranh này giống với lời mà đại ca nói sao?”

“Cũng gần giống” Kiếm Lục gật đầu: “Lần Đạo Tranh này, đúng là thời điểm vén màn rồi”

“Ai…” Kiếm Tam thở dài: “Đã nhiều năm như vậy, vô số chân thần trong Thần vực đã quen với cuộc sống an nhàn, ổn định này rồi. Có đôi khi, ta thực sự hy vọng cuộc sống này có thể kéo dài thêm nữa”

Kiếm Cốt cười lanh: “Nằm mơ à? Cho dù muốn cũng chẳng có cách nào, chiếc thuyền này sớm muộn gì cũng chìm, đến lúc đó thì tất cả mọi người cũng xong đời”

“Ta chỉ không cam lòng mà thôi. Nếu như lần sau núi Thánh Nhân phủ xuống, ta còn có cơ hội phong Thánh đấy” Trên mặt Kiếm Tâm toát ra vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.

“Nhiều á thánh nhìn chằm chằm như vậy, cho dù núi Thánh Nhân thực sự phủ xuống, e rằng cũng chẳng đến phần ngươi” Kiếm Cốt giễu cợt nói.

“Ta mà sợ những á thánh đó sao?” Kiếm Tâm không phục nói.

Trong khi mấy người đấu võ mồm, tầm nhìn vẫn đặt trên người La Chinh như trước.

Cứ như vậy, một lúc sau, La Chinh lại đi thêm được một đoạn khá xa trong vùng đất tuyệt sát, giờ đã qua giai đoạn thứ hai, tiến vào giai đoạn thứ ba.

Trong giai đoạn thứ nhất, có khoảng chừng 10% chân thần bóp nát kiếm lệnh, lựa chọn bỏ quyền thi đấu.

Đến giai đoạn thứ hai, số lượng chân thần bỏ quyền tăng lên đến một nửa. Trong đó, có khoảng chừng ba, bốn trăm chân thần cấp cao bỏ mạng trong vùng đất tuyệt sát, trở thành thức ăn cho đám bọ cánh cứng màu đen.

Vùng đất tuyệt sát này được chia làm năm giai đoạn mà thôi.

Bốn giai đoạn trước sẽ đào thải hết 90% chân thần.

Theo lệ thường, số người có thể thực sự thoát ra khỏi giai đoạn thứ năm chỉ có khoảng ba đến năm người mà thôi.

Ba vị đại viên mãn vẫn đang thảo luận với nhau, giả sử La Chinh không thể qua được lần sàng lọc này thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ, La Chinh đi một mạch lên phía trước. Sáu canh giờ sau, hắn đã đi ra khỏi vùng đất tuyệt sát.

(Hết tập 122)

*Waka là đơn vị duy nhất nắm giữ bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần tại Việt Nam. Các cá nhân, tổ chức có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận