Bách Luyện Thành Thần

Chương 3844: Con đường còn sót lại

Mọi người ở đây nghe được lời thuật lại của Hoa Thiên Mệnh thì đều hơi kinh ngạc. Thế giới Hỗn Độn là một thế giới khổng lồ, tồn tại to lớn như vậy đương nhiên phải cố định ở một nơi rồi, sao có thể không tìm thấy được?“Các ngươi thật sự không tìm ra đường về?”

“Đi nhầm đường à?”

“Hay thử tìm cẩn thận hơn xem…”

Mấy người La Chinh, Phục Hy lên tiếng hỏi, vẻ mặt hoang mang khó hiểu.

Nữ Oa thì ngắt lời họ: “Khương Tử Nha không phải kẻ ngốc, mà La Niệm cũng không đần, nếu chỉ đi nhầm đường thôi thì họ sẽ không trở lại Thánh Trụ để xin giúp đỡ. Tất nhiên tình hình sẽ phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng, nghe hắn nói đã!”

Mọi người trên đài Phỉ Thúy cũng cảm thấy lời Nữ Oa nói có lý, thế là bèn yên tĩnh lại, mấy cặp mắt to nhỏ đều tập trung nhìn Hoa Thiên Mệnh.

“Bọn ta bị đuổi giết, kẻ địch giết mãi không hết, mặc dù Niệm Nhi có thể chống cự được nhưng đã hao hết thể lực, không biết còn trụ được bao lâu” Hoa Thiên Mệnh tiếp tục truyền lại lời của Khương Tử Nha.

La Chinh vốn đang rất bình tĩnh lập tức kích động lên: “Đuổi giết? Kẻ nào đuổi giết?”

Lát sau, Hoa Thiên Mệnh trả lời: “Vài gã khổng lồ”

Vừa nhắc đến người khổng lồ trong Chủ Giới, trong đầu La Chinh nhanh chóng hiện ra hình bóng của “Ba Phàm”. Nếu quả thật là tộc nhân Bàng Hạo giết mãi không hết thì đối với La Niệm và Khương Tử Nha, đây thật sự là một mối nguy rất lớn!

“Làm sao đây!”

La Chinh đi qua đi lại tại chỗ.

Thiên Hoàn Trượng ở ngoài kia, Khương Tử Nha ở ngoài kia, La Niệm cũng ở ngoài kia, La Chinh giờ đây lo lắng sốt ruột hệt như kiến bò trên chảo nóng.

Sau khi bước ra vài bước, La Chinh bỗng nhìn sang Nữ Oa: “Bức tranh bất hủ! Thông qua bức tranh bất hủ để đến Vĩnh Hằng thần đình! Đó là con đường tắt nhanh nhất!”

La Chinh la hét muốn tiến vào bức tranh bất hủ, nhưng trên đài Phỉ Thúy không ai đáp lại hắn cả. Cuối cùng, người lên tiếng lại là Nguyên Thủy Thiên Tôn. Phân hồn còn sót lại của ông chui ra khỏi Văn Minh Chi Khí rồi than nhẹ: “La Chinh, bức tranh bất hủ chưa đến lúc mở là sẽ không mở, chúng ta không thể chủ động mở nó ra được. Huống chi, ngươi đã quên rồi sao, Bình Dịch Thiên cũng bị Hàng Cách Giả phá hủy rồi”

Bình Dịch Thiên bị hủy, bức tranh bất hủ không thể nào tồn tại độc lập được nên cũng sẽ tan biến theo.

Phục Hy nghiêng đầu tỏ vẻ không có cách gì, còn Nữ Oa thì mím môi không lên tiếng.

Trước đây không lâu La Niệm mới hoàn thành một nhiệm vụ như kỳ tích, nào ngờ vào giây phút cuối cùng lại sa chân, tình hình cứ thế đi thẳng về phương hướng tệ hại nhất, mà quan trọng nhất là lại không thể giải quyết… Bọn họ không thể đi đến không gian Tắc San, lại càng không đến được thế giới Huyền Lượng.

“Có người có thể đưa ta đến không gian Tắc San!” Trong lúc lo lắng, La Chinh bỗng nhiên nhớ ra.

“Tà Thần à?” Nữ Oa cũng đồng thời nghĩ đến người này, nàng nói với vẻ hơi chán nản: “Chưa chắc hắn đã chịu giúp ngươi, với lại ngươi đừng quên, không gian Tắc San bị Khương Tử Nha đóng kín lại rồi. Nơi đó dù không bị đóng cũng đã không thể vào được, dù Tà Thần nắm giữ chân lý không gian thì hắn vẫn không thể đưa người vào trong không gian Tắc San…”

Không gian Tắc San đã bị Khương Tử Nha nắm chặt trong tay, ngay cả cổ thần hỗn độn cũng không có quyền can thiệp.

“Hít…” La Chinh hít sâu một hơi, gân xanh trên trán lộ rõ.

Lúc này Khổ Thụ bỗng lên tiếng: “Vẫn còn một con đường có thể đi được”

“Đường nào!”

La Chinh xuất hiện trước mặt Khổ Thụ gần như chỉ trong chớp mắt.

“Thật ra đường hành lang của Đại Sai Tưởng viện có hai con đường, một trong số đó chính là đường dẫn bọn họ về nhà” Khổ Thụ đáp.

Ông vừa nói xong, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng sang, tất cả đều mang vẻ “sao không nói sớm”.

Khổ Thụ lại có suy tính của riêng mình: “Vấn đề là đưa ai qua đó. Văn Địa Chi cùng với nhóm Nhân Linh của Đại Sai Tưởng viện, thậm chí ngay cả ta nữa, không ai có thể quay về Chủ Giới được, một khi tiến vào Chủ Giới là sẽ chết chắc. Còn các ngươi, mặc dù có thể đi vào Chủ Giới nhưng lại rất khó hoạt động trong đó…”

Khổ Thụ biết mọi người ở đây chưa ai trải qua Xích Ngọc Tế nên căn bản không thể hiểu được hoàn cảnh của Chủ Giới.

“Ta đi” La Chinh bình tĩnh nói: “Có lẽ tính mạng của Niệm Nhi không quan trọng, tính mạng của Khương Tử Nha tiền bối cũng không quan trọng, nhưng còn Thiên Hoàn Trượng thì kiểu gì cũng phải mang về. Hiện giờ chỉ có ta là cầm được!”

Khương Tử Nha cũng đã nhắc đến việc La Niệm hao hết thể lực rồi… Nếu Thiên Hoàn Trượng có cùng hiệu quả giống như thanh kiếm kia thì đương nhiên sẽ có nhu cầu tiêu hao năng lượng rất lớn. Trước mắt, chỉ có Khởi Nguyên Thần Huyết là có thể thỏa mãn được nó.

“Ngươi mà đi thì sẽ là được ăn cả ngã về không” Khổ Thụ nói.

“Chúng ta vẫn luôn như thế mà” La Chinh trả lời.

Đương nhiên Khổ Thụ hiểu rõ ý La Chinh là gì, bởi vì trên suốt cả con đường đi đến bây giờ, bọn họ chưa bao giờ được quyền lựa chọn, chỉ có thể cắn răng xông về phía trước.

“Vậy ngươi mau vào Bỉ Ngạn trước…” Khổ Thụ nói.

La Chinh vốn định lẩm nhẩm chân ý của đạo để vào Bỉ Ngạn thì bỗng ngẩng đầu nhìn lên, nói: “Khổ Thụ đại nhân, xin hãy đợi một chút…”

“Vèo…”

Sau đó thân hình La Chinh biến mất, một giây sau hắn đã xuất hiện trước Văn Minh Chi Khí của văn minh Thiên Chấp.

Sau khi Ngọc Thắng Thiên bị hủy, trung tâm Thiên Chấp cũng bị hủy diệt, mà trung tâm Thiên Chấp chính là vật mấu chốt của văn minh Thiên Chấp, sau khi bị hủy, Văn Minh Chi Khí này đã không cần thiết phải gánh chịu nữa. Tuy nhiên La Chinh vẫn không bỏ Văn Minh Chi Khí này đi, phép tính toán đặc hữu của văn minh Thiên Chấp mà bị thất truyền thì thật quá đáng tiếc.

Thế là hắn nhờ Khởi Nguyên Thần Huyết trợ giúp văn minh Thiên Chấp biến trung tâm Thiên Chấp trở lại trạng thái cũ.

Ở bên cạnh Văn Minh Chi Khí đã xuất hiện một cá thể hình khối lập phương khổng lồ, đây là vật mà Khởi Nguyên Thần Huyết dùng năng lực của góc vuông sáng tạo để tạo dựng ra, giờ phút này còn có ba vầng sáng với màu sắc khác nhau đang không ngừng phác họa ở mặt ngoài khối lập phương.

Năng lực của Khởi Nguyên Thần Huyết mạnh hơn văn minh Thiên Chấp nhiều, nhờ có sự trợ giúp của nó cùng với tốc độ nhanh lạ thường của Lý Niệm Hoàn Nguyện của văn minh Thiên Chấp mà văn minh Thiên Chấp chắc chắn sẽ dựng lên được một trung tâm Thiên Chấp mạnh hơn.

Văn minh Thiên Chấp phát hiện La Chinh tới bèn nhanh chóng hiện ra một bóng người màu xanh lục.

“Hoàn thành đến đâu rồi?” La Chinh hỏi.

“Một nửa rồi” Bóng người màu xanh lục đáp.

“Dùng được không?” La Chinh lại hỏi.

Bóng người màu xanh lục cũng không biết La Chinh muốn làm gì nhưng vẫn nói: “Dùng thì dùng được, có điều chỉ mới được một nửa khả năng tính toán thôi, hiệu suất rất thấp…”

“Bây giờ ta phải đến Chủ Giới! Sau khi vào đó, mọi chuyện nhờ ngươi!”

“Hả?”

Bóng người màu xanh lục còn chưa kịp phản ứng, La Chinh đã đột ngột biến mất…

Sau khi quay lại đài Phỉ Thúy, La Chinh đã ngồi xấp bằng và gật đầu với Khổ Thụ: “Chúng ta vào Bỉ Ngạn thôi!”

Dứt lời, hắn tiến vào Bỉ Ngạn, xuất hiện trong đường hành lang lần nữa.

Văn Địa Chi nhìn thấy Khổ Thụ cùng La Chinh đồng thời vào Bỉ Ngạn thì thấy hơi lạ, Khổ Thụ bèn nói: “Hắn muốn đi Chủ Giới…”

“Đi Chủ Giới?” Trong lòng Văn Địa Chi hơi kinh hãi: “Xảy ra chuyện gì?”

Khổ Thụ kể lại một lần về tình huống bất ngờ xảy ra trong Chủ Giới, Văn Địa Chi trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: “Đúng là phía cuối đường hành lang có thể dẫn tới Chủ Giới, nhưng còn phải xuyên qua lối đi của bức tranh. Trước khi tiến vào Chủ Giới, ngươi phải đối mặt với Chấp Bút Giả”

Lúc nhắc đến ba chữ “Chấp Bút Giả”, lông mày La Chinh hơi cau lại.

Từ khi La Chinh hiểu rõ về bố cục của Xà Linh Vương Nghiệt cùng với chân tướng của kim tự tháp, hắn đã biết rằng vị Chấp Bút Giả có ý tốt chỉ điểm cho mình cũng chẳng phải người lương thiện gì. Nó ân cần dùng điểm tốt để dụ dỗ là để La Chinh tiến vào kim tự tháp và lấy thanh kiếm kia ra! Chỉ từ động cơ này thôi là đã có thể đoán ra, ắt hẳn Chấp Bút Giả đứng bên phe của Hàng Cách Giả.

Lúc trước La Chinh có thể thuận lợi đi lại trong lối đi của bức tranh bất hủ, bây giờ thì chưa chắc đã được. Tất nhiên Chấp Bút Giả kia sẽ ra tay phá rối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận