Bách Luyện Thành Thần

Chương 2371: Mục đích

Trần Hoàng Dịch Kiếm sợ đại ác ma, nhưng hắn ta cũng quan tâm được nhiều thứ đến thế trong thời khắc mấu chốt nàyThông qua những gì La Chinh nói, hắn ta đã biết mục đích của bọn Đông Phương Thuần Quân.

Hắn ta không ngâm mình trong vực sâu Ma Vực nhiều năm trời vì tham sống sợ chết!

Trần Hoàng Dịch Kiếm sẽ không chần chừ dù có phải đối mặt với sự đe dọa của các thánh nhân và đại ác ma đi nữa.

“Vèo…”

Đoạn đường này vô cùng trót lọt.

Dẫu sao hung vật khắp vực sâu Ma Vực cũng đều bị giết sạch, bọn chúng sẽ quay về sào huyệt của bản thân để tái sinh sau khi phóng sức mạnh tín ngưỡng dư thừa ra.

Không lâu sau, Trần Hoàng Dịch Kiếm trông thấy một “lỗ thủng” khổng lồ.

Hắn ta hít sâu một hơi khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Vụ nổ phải mạnh đến cỡ nào mới có thể tạo ra dấu vết lớn đến vậy?

Dĩ nhiên Trần Hoàng Dịch Kiếm khó mà tưởng tượng ra cảnh ba đại ác ma tự hủy.

Sau khi quan sát một lượt, Trần Hoàng Dịch Kiếm bay vào tầng thứ bảy thông qua lỗ thủng rồi nhanh chóng nhìn thấy đại điện ác ma đổ nát cùng một đám ác ma đông đúc!

“Những ác ma này…”

Trái tim Trần Hoàng Dịch Kiếm chợt đập mạnh khi nhìn thấy đám ác ma, kế đó nảy ra ý định ẩn nấp như phản xạ có điều kiện.

Chẳng qua hắn ta xem kỹ mới phát hiện đám ác ma ấy rất nhỏ, tất cả đều chỉ cao hơn trăm mét mà thôi.

Hắn ta ở vực sâu Ma Vực nhiều năm nên cũng biết ác ma càng mạnh, thu nạp càng nhiều sức mạnh tín ngưỡng thì cơ thể càng được tăng cường và trở nên cao to không gì bằng. Đại ác ma phải cao đến sáu, bảy nghìn mét kia kìa!

Đám ác ma ấy cũng trợn to mắt khi nhìn thấy Trần Hoàng Dịch Kiếm.

Bọn chúng đợi đến khi liên minh các gia tộc quyền thế vào cung điện băng mới dám tụ tập lại đây.

Bộ tộc Ác Ma vẫn luôn rất không cam tâm vì chuyện bị ép phóng sức mạnh tín ngưỡng của mình ra, thế nhưng do cô gái kia lạm dụng uy quyền nên bọn chúng cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

Có điều đám ác ma không bỏ chạy.

Dù sao bọn chúng cũng mất sức mạnh tín ngưỡng rồi, dù lần này có bị giết thì cũng sẽ sống lại trong trạng thái như thế này nên cũng không có gì phải tiếc.

“Vút!”

Sau khi nhận rõ tình hình, Trần Hoàng Dịch Kiếm không sợ hãi mà lướt đến cửa cung điện băng, đồng thời hỏi một ác ma: “Các thánh nhân đâu rồi?”

“Ngươi không biết nhìn hả? Còn không phải là bị người phụ nữ chết bầm kia dẫn vào trong à!” Ác ma đó trả lời với giọng điệu không vui.

Tâm trạng của bộ tộc Ác Ma rất phức tạp, bọn chúng không muốn khuất phục trước người phụ nữ đó, nhưng nếu như nàng thật sự thành công thì bọn chúng sẽ có cơ hội rời khỏi vực sâu Ma Vực!

“Người phụ nữ? Dẫn vào trong?”

Trần Hoàng Dịch Kiếm hơi nghi hoặc.

Hắn ta đã cảm thấy kỳ lạ trước khi hạ xuống cửa cung điện băng này rồi.

Hắn ta bỏ mặc đám ác ma để đi thẳng đến cửa cung điện, đồng thời rút một thanh kiếm dài ra.

Thanh kiếm này chính là thanh mà La Chinh cắm vào biển minh tưởng. Bởi vì La Chinh và kiếm đã tạo lập một mối liên hệ vi diệu nên Trần Hoàng Dịch Kiếm đang cố gắng xác định tình trạng sống chết và phương hướng của La Chinh thông qua nó.

Hắn ta không cảm ứng được sự tồn tại của La Chinh trong biển minh tưởng nhưng giờ lại có chút phản ứng!

“La Chinh ở trong cung điện băng ư? Hắn rời khỏi biển minh tưởng bằng cách nào vậy?”

Đôi mắt Trần Hoàng Dịch Kiếm sáng lên, lập tức đẩy cửa cung điện băng ra và đón nhận luồng khí lạnh ập đến.

***

“Rầm ầm ầm…”

La Chinh đập bể mấy chục tầng trần nhà trong suốt bằng một đấm, sau đó chui xuống dưới thông qua lỗ hổng mình vừa tạo ra.

Cung điện băng này không phải là ảo trận, những bức tường và trần nhà bị La Chinh đập vỡ cũng không thể tự phục hồi.

Cho dù cung điện này có lớn đến đâu thì cũng phải có cuối, La Chinh chọn một hướng rồi không ngừng đi tới với niềm tin mình sẽ rời khỏi nơi này thành công.

“Vèo!”

Ảnh ảo cũng đi theo sau lưng La Chinh.

“Ngươi không cần phí sức nữa, ta thấy ngươi ngoan ngoãn chờ chủ nhân đến thì tốt hơn đó” Ảnh ảo nói.

La Chinh không thèm để ý đến hắn ta mà tiếp tục đi xuống dưới!

“Rầm!”

“Ào ào ào…”

Vô số bông tuyết văng tung tóe như tiên nữ rải hoa vậy.

Lúc ảnh ảo sắp tiếp cận, La Chinh xoay người nhảy lên rồi đấm về phía hắn ta.

“Bụp!”

Ảnh ảo chặn cú đấm rồi bay về sau khoảng mấy nghìn mét.

Nếu không sử dụng sức mạnh hoang thần thì hai người không chênh lệch nhau quá nhiều, do đó cú đấm của La Chinh không thể tổn thương ảnh ảo.

Thế nhưng mục đích của La Chinh không phải là giết hắn ta, đơn giản là vì La Chinh muốn kéo giãn khoảng cách với hắn ta mà thôi!

La Chinh tiếp tục hướng xuống dưới, cũng không biết đã xuyên qua bao nhiêu tầng…

Bên dưới vẫn là những tầng cung điện băng trong suốt như không có điểm kết thúc vậy.

“Đã bảo đừng lãng phí sức lực rồi mà” Ảnh ảo lại đi theo sau và mỉm cười với La Chinh.

La Chinh cau mày, nhìn chằm chằm vào ảnh ảo: “Vậy ngươi nói cho ta biết đi, rốt cuộc chủ nhân của ngươi là ai?”

“Chính là ta nè…”

Một giọng nói truyền đến từ bên trên.

La Chinh vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp với nước da trắng nõn đang ngồi ở sát mép lỗ thủng trên trần nhà.

La Chinh chính là tác giả của lỗ thủng đó.

“Ngươi là ai?” La Chinh lạnh lùng nhìn chăm chăm vào cô gái.

Cô gái nở nụ cười nhẹ rồi thả mình xuống dưới.

“Cộc!”

Cặp chân thon dài của nàng khẽ cong lên, thoáng chốc đã đứng vững bên cạnh ảnh ảo.

“Ta chính là ta thôi…”

Nàng vừa đáp vừa ôm ảnh ảo La Chinh.

Ảnh ảo vươn tay vuốt ve gương mặt trắng trẻo mềm mại của cô gái như thể đã hoàn toàn phục tùng nàng vậy.

Thành thật mà nói, La Chinh cảm thấy kỳ quái khi chứng kiến một kẻ y đúc mình thân thiết với một cô gái không rõ lai lịch.

Hắn nhân đó hỏi tiếp: “Tại sao lại nhốt ta ở đây?”

Cô gái nâng cổ như đang hưởng thụ những cái vuốt ve từ ảnh ảo La Chinh, kế đó híp mắt và trả lời với vẻ thản nhiên: “Bởi vì ngươi là người của tộc Cửu Lê duy nhất trong từng đấy năm qua! Không ngờ ta lại có thể gặp ngươi trong Hắc Thủy Vực, đúng là quá may mắn!”

Quả nhiên là vì huyết thống của mình.

Phỏng đoán trong lòng La Chinh cũng giống như Trần Hoàng Dịch Kiếm.

Bằng không tại sao Trần Hoàng Dịch Kiếm, người đã ở đây nhiều năm trời, luôn sống yên ổn với vật không thể xác định mà La Chinh vừa đến thì lại có sự thay đổi bất ngờ chứ?

Sợ rằng chỉ có thể giải thích theo phương diện huyết thống thôi…

“Ta là người của tộc Cửu Lê, vậy mục đích ngươi nhốt ta ở đây là gì?” La Chinh tiếp tục hỏi.

Cô gái rời khỏi vòng tay của ảnh ảo và từ từ bước về phía La Chinh.

Nàng khó có thể che giấu sự hưng phấn trong mắt. Sau khi đến gần La Chinh, nàng vươn tay vuốt nhẹ lên ngực của hắn và rũ mắt hỏi: “Đợi ta có cơ thể thực, rời khỏi vực sâu Ma Vực và quét sạch cả Thần vực này xong là có thể kéo dài huyết thống tộc Cửu Lê với ngươi, ngươi cảm thấy mục đích của ta sao hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận