Bách Luyện Thành Thần

Chương 2966: Kiến chúa

Cảm giác của La Chinh đương nhiên rất nhạy bén, hắn thấy Lam Tình và Sầu Tuẫn xuống thì hòn đá treo trong lòng cũng rơi xuốngVừa rồi hắn cũng thấy có mấy trăm kiến hung đuổi theo Lam Tình nên cũng rất lo cho an nguy của nàng. Song hắn lại không thể nào tới giúp được, dẫu sao hắn cũng đã hấp dẫn rất nhiều kiến hung tấn công mình, nếu hắn cũng đuổi theo họ thì đám kiến hung này cũng sẽ theo lên, tình huống càng tai hại hơn.

Có điều trong đám người bọn họ còn có nhân vật mạnh như Sầu Tuẫn, mà Sầu Tuẫn cũng không phụ kỳ vọng của La Chinh.

“Vèo vèo…”

La Chinh thu ánh mắt về, vẻ mặt càng thêm chuyên chú, lại có mấy đường kiếm lóe lên. Đám kiến hung còn lại đều bị ánh kiếm của hắn cắn nuốt, trong hang động này chỉ còn lại xác kiến đầy đất.

“Đám kiến hung đều bị La Chinh ca ca giết sạch gần hết rồi!” Lam Tình vỗ tay reo lên.

Trên mặt mấy tộc nhân tộc Sơn Lăng, Nguyệt Linh và Thiên Lang đều tràn đầy vui mừng. Nhất là tộc nhân tộc Sơn Lăng, gã không chỉ tránh được một kiếp mà theo tình hình trước mắt, có khi gã còn được chia Hồn Nguyên Chi Linh. Sau khi gã lấy được Hồn Nguyên Chi Linh rồi, cường giả trong mấy đại tộc kia lại đúng lúc chạy tới, kịch bản thế này thực sự quá hoàn hảo.

Không có đám kiến hung, thứ duy nhất còn lại chỉ là cây cột đá kia. Dưới sự hợp lực của mọi người, mất một ít thời gian là có thể đập vỡ nó.

Nhưng khi bọn họ định tới gần, La Chinh bỗng cảm nhận được một luồng khí tức mãnh liệt phát ra từ trong cột đá!

Từng con kiến hung toàn thân màu đỏ rực chui ra từ những cái lỗ nhỏ trong cột đá, chúng ẩn chứa khí tức năng lượng kinh khủng, chạy thẳng tới chỗ La Chinh.

“Còn nữa?”

“Những con kiến đỏ này tích chứa năng lượng kinh người!”

“Mau lùi về phía sau! Lùi về phía sau!”

Ba dị tộc kia mới vừa xuống đã vội vàng chạy ngược về lối đi dẫn lên phía trên.

Số lượng kiến đỏ không nhiều, chỉ có mười mấy con, song vẻ mặt La Chinh đầy thận trọng tựa như đang đối mặt với cao thủ kình địch!

Khi con kiến đỏ gần nhất cách La Chinh chỉ có mấy bước, màu đỏ tươi đẹp bên ngoài thân thể nó như sôi trào. Phản ứng năng lượng dữ dội được kích phát, cơ thể nó liền nổ tung trước mặt La Chinh!

“Oành!”

Sóng xung kích sau khi con kiến đỏ nổ tung đánh bay La Chinh ra ngoài. Ngay cả Sầu Tuẫn và Lam Tình cách khá xa cũng bị sóng xung kích liên lụy, hai người lại một lần nữa đâm sầm vào vách núi, mà đây chỉ là sức mạnh của một con kiến đỏ.

Hiển nhiên những con kiến đỏ khác không có ý định bỏ qua cho La Chinh, chúng kết thành đoàn đuổi theo hắn.

“Sơ xuất rồi…” La Chinh lẩm bẩm.

Nếu mấy chục con kiến đỏ này đồng loạt phát nổ trên người hắn thì e rằng có thể đánh nát thân thể hắn thành mảnh vụn.

Nhưng La Chinh chỉ cho chúng một cơ hội duy nhất. Khi thấy đám kiến đỏ lại xông lên, trong lòng hắn khẽ động, cánh tay, trên mặt và trên ngực hắn đều nhuộm lên một màu đen nhánh.

Sau khi chuẩn bị kỹ càng, La Chinh còn trở tay đâm ra một kiếm.

Khi đường kiếm chém đôi một con kiến đỏ đang trong trạng thái không ổn định, con kiến đó lập tức nổ tung.

Mặc dù sóng xung kích bùng ra vẫn rất mạnh, nhưng La Chinh chỉ nhẹ nhàng điều chỉnh thân hình, trôi đi một khoảng theo hướng lan tỏa của sóng xung kích rồi vững vàng rơi xuống đất, lại đâm một kiếm về phía con kiến đỏ theo sát phía sau.

Mỗi một kiếm của La Chinh đều có thể khiến một con kiến đỏ nổ tung. Thừa dịp con kiến đỏ kia phát nổ, La Chinh sẽ lại đổi hướng một lần nữa.

Hắn cứ vừa đánh vừa lùi như vậy, số lượng kiến đỏ bị hắn kích nổ càng ngày càng nhiều. Không bao lâu sau, con kiến màu đỏ cuối cùng cũng nổ tung, bên trong hang yên bình trở lại…

Đám kiến hung này quá tà môn, căn bản là đông vô cùng vô tận!

Nhưng lần này La Chinh không lỗ mãng đến gần cây cột đá kia nữa. Hắn đứng tại chỗ đợi một lúc, phía dưới cột đá bỗng hiện ra một cặp càng lớn màu trắng. Hai cái càng khẽ khuấy đảo và mở ra một lỗ thủng lớn ngay trên cột đá.

Thấy cảnh này, đám người La Chinh, Lam Tình, Sầu Tuẫn đều hơi sửng sốt.

Cây cột đá này vững chắc thế nào, hiển nhiên bọn họ đã được trải nghiệm rồi. Vì có Hồn Nguyên Chi Linh trốn trong đó nên dù họ dùng toàn lực công kích cũng không cách nào phá vỡ được.

Thế mà cặp càng lớn kia chỉ nhẹ nhàng khuấy đảo, cột đá đã vỡ ra?

“Làm sao có thể?”

“Đó là cái gì…” Lam Tình thốt lên, vẻ mặt đầy căng thẳng.

“Là kiến chúa, kiến chúa bò ra rồi!” Gương mặt Sầu Tuẫn lộ vẻ thận trọng.

“Kiến chúa có sức mạnh lớn như vậy?” Chân mày La Chinh nhíu lại.

Dù tất cả mọi người ở đây hợp lực lại cũng không có cách nào phá vỡ cột đá, chẳng lẽ sức mạnh của con kiến chúa này lên đến mấy chục nghìn thần quân lực?

Tập quán của loài kiến cơ bản khá giống nhau, đám kiến hung mang kịch độc lúc đầu chắc là kiến thợ bình thường, phụ trách kiếm ăn cho kiến chúa. Mà những con kiến màu đỏ tự phát nổ kia là kiến lính, phụ trách chiến đấu, dù hy sinh bản thân cũng phải đảm bảo an toàn cho kiến chúa.

Sau khi La Chinh đánh chết kiến thợ và kiến lính, kiến chúa sẽ tự mình bò ra ngoài.

Thân hình của kiến chúa màu trắng dài hơn một người bình thường, bụng rất lớn và nửa trong suốt. Sau khi nó đã hoàn toàn bò ra ngoài phần đáy cột đá, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên cái bụng lớn của nó.

Trong mắt tộc nhân tộc Thiên Lang, tộc Nguyệt Linh và tộc Sơn Lăng đều lóe lên ánh nhìn tham lam.

Từng viên tinh thể màu hổ phách hội tụ trong cái bụng nửa trong suốt của nó, đương nhiên là nhìn thấy rõ.

“Hồn Nguyên Chi Linh?”

“Nhiều Hồn Nguyên Chi Linh quá! Tất cả đều bị nó nuốt mất!”

“Khó trách nó có thể dễ dàng phá hỏng cây cột đá kia, bởi chính cây cột đá kia vốn đã không chịu nổi một kích!”

Tất cả Hồn Nguyên Chi Linh đều ở trong bụng con kiến chúa này, thứ kiên cố không phải cột đá mà là kiến chúa.

Sau khi xuất hiện, kiến chúa màu trắng cũng không tùy tiện hành động. Nó tha cái bụng căng phồng bò lổm ngổm trên đất, cặp càng màu trắng khẽ rung nhẹ, hai sợi râu trên đầu nhẹ nhàng đung đưa cảm nhận hoàn cảnh xung quanh, toàn thân tỏa ra khí tức vô cùng hung hãn.

“Trong bụng nó tích lũy nhiều Hồn Nguyên Chi Linh như vậy, cho dù không luyện hóa tái tạo chúng thì chỉ sợ nó cũng có thể so với cường giả Hồn Nguyên cảnh” Sầu Tuẫn cười khổ, lắc đầu nói: “La Chinh huynh, chúng ta vẫn nên tìm cách rời khỏi đây thôi, thứ này…”

Cường giả Hồn Nguyên cảnh mạnh cỡ nào, không ai biết rõ hơn Sầu Tuẫn. Thân là đệ tử ưu tú nhất Thiên Cung, hắn ta và Diệp Thương cùng với hơn mười người khác đã từng được đưa tới vùng đất Kiếm Đỗng một thời gian.

Ở vùng đất Kiếm Đỗng không phải ai ai cũng là cường giả, phần lớn đều là tồn tại vừa mới vào Hồn Nguyên cảnh không lâu, còn chưa đủ để một mình đảm đương một phía.

Diệp Thương từng so tài với những người mới vào Hồn Nguyên cảnh kia, nhưng dù đã toàn lực ứng phó mà ngay cả một đầu ngón tay của người ta, Diệp Thương cũng không làm tổn thương được. Mặc dù đó là trận khiêu chiến vượt cảnh giới, nhưng sự chênh lệch như mây với bùn đó vẫn lưu lại chấn động thật sâu trong tâm hồn Sầu Tuẫn, gieo một hạt giống vào trong lòng hắn ta rằng – không thể chiến thắng Hồn Nguyên cảnh, trừ khi hắn ta cũng hoàn thành Hồn Nguyên Tái Tạo!

Có điều, lần trước La Chinh đã phá vỡ thông lệ này, dựa vào Văn Minh Chi Khí dễ dàng nghiền ép Thuần Hiên của Thái Đích Cung. Song, dưới sự khống chế của Cầm Phi, chuyện này chỉ lan truyền trong một phần rất nhỏ ở Thái Đích Cung, phần lớn đệ tử Thiên Cung đều không biết.

“Nó cũng không phải Hồn Nguyên cảnh” La Chinh nhìn kiến chúa chằm chằm, nói: “Dù nó có là Hồn Nguyên cảnh thì cũng nhất định có cách đánh bại nó!”

Số lượng Hồn Nguyên Chi Linh trong bụng kiến chúa cũng không ít, sao La Chinh có thể bằng lòng rời đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận