Bách Luyện Thành Thần

Chương 219: Thiên Ma Mị Ảnh

Sau khi La Chinh không ngừng ngưng luyện, chân nguyên Thiên Ma hiện ra càng thêm đen. Màu tím kia đã dần dần tan đi, thậm chí phản xạ ra hào quang màu đen khi được ánh sáng chiếu vào, còn những ánh sao khảm nạm trong chân nguyên Thiên Ma hiện ra càng thêm chói mắtTừ trong cơ thể La Chinh có sáu luồng chân nguyên tản ra, bị ý niệm của La Chinh điều khiển, những chân nguyên kia hội tụ thành từng hình dáng. Chúng đều được khắc họa dựa theo cơ thể La Chinh, chỉ là kích thước nhỏ đi không ít, ước chừng chỉ cao bằng thân người La Chinh. Đây chính là hình thái của Thiên Ma Mị Ảnh.

La Chinh nhìn những Thiên Ma Mị Ảnh kia, đột ngột nhẹ nhàng vươn tay, trong miệng thốt ra một chữ “Lên!”

Sáu luồng Thiên Ma Mị Ảnh lập lức nhảy múa giữa căn phòng, bản thân Thiên Ma Mị Ảnh là do chân nguyên hóa thành nên dường như không có trọng lượng, vì vậy tốc độ bay cực nhanh, lại có tận sáu luồng, nếu dùng để đối địch thì có thể khiến người khác khó lòng phòng bị!

Có điều, với thực lực hiện tại của La Chinh thì chỉ có thể ngưng tụ ra sáu đường Thiên Ma Mị Ảnh. Dựa theo ghi chép trong Thiên Ma Thần Quyền, nếu tu luyện đến phần sau, lực tinh thần của chủ nhân càng mạnh mẽ, thậm chí có thể ngưng kết thành hàng trăm ngàn Thiên Ma Mị Ảnh!

Đáng sợ hơn là vì thuộc tính đặc thù của chân nguyên Thiên Ma, mỗi đường Thiên Ma Mị Ảnh có thể hấp thụ chân nguyên của đối phương, tự mình lớn mạnh. Nếu dùng chân nguyên nuôi dưỡng những Thiên Ma Mị Ảnh này đến cực hạn, uy lực sẽ kinh khủng cỡ nào?

“Vù vù vù vù…”

“Ầm…”

La Chinh không điều khiển được toàn bộ sáu đường Thiên Ma Mị Ảnh, một đường trong đó bị mất đi khống chế, trực tiếp va đập vào vách tường của mật thất tu luyện, đồng thời xuyên qua hai lớp tường bên ngoài, đánh sập nửa căn phòng.

Trong phòng của mỗi đệ tử nội môn đều xây một gian mật thất tu luyện. Sau khi tu vi đạt đến Tiên Thiên Cảnh, mỗi võ giả đều có bí mật và tuyệt chiêu của mình, cho nên rất nhiều đệ tử nội môn trong khi nghiên cứu tuyệt chiêu của bản thân đều vào trong mật thất tu luyện. Trong vách tường của những mật thất này đều có thêm canh kim(1), nên chúng không chỉ vô cùng kiên cố vững chắc, mà còn có thể ngăn cản kẻ khác dùng thần thức rình mò học mót.

La Chinh đương nhiên không ngờ uy lực của Thiên Ma Mị Ảnh lại lớn như vậy, mất đi khống chế liền trực tiếp đập vỡ mật thất vô cùng kiên cố này…

“Chuyện gì vậy?”

“Sao lại có phòng sập rồi?”

Căn phòng của các đệ tử nội môn không cách xa nhau lắm, phòng của La Chinh bên này bị sập mất một gian, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của các đệ tử nội môn khác.

La Chinh chui ra từ đống đổ vỡ, cười nhẹ: “Thật ngại quá, lúc tu luyện không chú ý”

Phòng bị sập cũng không phải là chuyện gì lớn, mời mấy thợ thủ công bình dân tới là có thể sửa lại, nhưng bọn họ nhìn thấy vách tường của mật thất bị phá thành cái lỗ lớn thì không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh. Vách tường của mật thất tu luyện là do canh kim và thiết sa(2) tạo thành, cho dù cao thủ Tiên Thiên có dùng toàn lực cũng khó có thể để lại một hố trên vách tường.

Nhưng La Chinh chỉ tùy ý đã có thể tạo ra một lỗ thủng lớn, hắn ta rốt cuộc đang luyện công pháp gì?

Thực lực của những đệ tử nội môn vây xem này cũng không tệ, có người đã là Tiên Thiên Ngũ Lục Trọng, nhưng tự ngẫm nếu muốn phá vỡ vách tường của mật thất tu luyện cũng vô cùng khó khăn, trừ phi cho họ một thanh vũ khí cao cấp.

“La Chinh huynh!” Đúng lúc này lại có người hét tên của La Chinh.

La Chinh nhìn theo tiếng gọi, thấy Lâm Canh ở cách đó không xa. Sau khi từ biệt ở thử luyện trảm yêu, La Chinh cũng không hề gặp lại Lâm Canh, hiện giờ lên nội môn Tiểu Vũ Phong, mỗi ngày hắn đều chìm trong bí cảnh tu luyện nên cũng không có nhiều thời gian.

“Lâm Canh huynh, đã lâu không gặp” La Chinh cười nhẹ chào hỏi.

“Tả Vân đại sư huynh mời huynh qua bên này một chuyến, bàn bạc về chuyện đại hội toàn phong” Lâm Canh đến chỉ là để thông báo. Từ khi trở về sau lần thử luyện trảm yêu trước, Lâm Canh cũng bị thực lực La Chinh phô ra kích thích sâu sắc. Vậy nên sau khi trở về hắn liền trực tiếp bế quan, mãi cách đây không lâu mới ra ngoài.

Trong khoảng thời gian này, thực lực của Lâm Canh lại tăng thêm một bậc, nhưng hắn nhìn thấy La Chinh trực tiếp từ Nửa Bước Tiên Thiên nhảy thẳng lên Tiên Thiên Nhị Trọng, trong lòng cũng không nhịn được mà cảm thán. La Chinh quả thực quá yêu nghiệt! Hơn nữa Lâm Canh là một kiếm khách – loại võ giả mẫn cảm nhất với “kiếm ý”, mặc dù La Chinh chỉ dùng ánh mắt bình thản nhìn mình, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được trên cơ thể La Chinh phát tán ra một loại khí tức sắc bén từ trong ra ngoài.

Lẽ nào hắn đã lĩnh hội được kiếm ý?

Không thể nào!

Lâm Canh từng nhìn qua cách thức chiến đấu của La Chinh, lúc trước hắn vẫn luôn dựa vào hai quyền của mình, ngoài ra còn có một thanh phi đao xuất quỷ nhập thần.

Từ khi nào hắn lại dùng kiếm?

Nếu chưa từng dùng kiếm, làm sao hắn có thể lĩnh hội kiếm ý?

Lâm Canh luyện kiếm, dãi dầm sương gió suốt mười năm cũng không lĩnh hội ra kiếm ý. Kiếm ý đối với kiếm khách là thứ chỉ có thể gặp mà không thể cầu, chỉ có người có ngộ tính cực cao với cơ duyên trùng hợp thì mới có thể lĩnh hội.

Nhưng mới bao lâu mà La Chinh đã lĩnh hội được?

Nhưng dù Lâm Canh có không tin cỡ nào, trên người La Chinh vẫn tản ra khí tức lợi hại lúc có lúc không kia, thể hiện rõ ràng đó chính là kiếm ý!

Trước mặt nhiều người như vậy, Lâm Canh cũng không nói ra, dù sao nếu La Chinh muốn tham gia đại hội toàn phong, gặp phải kình địch, chắc chắn sẽ thi triển kiếm ý, đến lúc đó có thể kiểm chứng rồi. Chỉ là Lâm Canh cảm thấy trong lòng mình cũng không thể chịu đựng đả kích nữa, kiếm ý đâu phải là bắp cải, tùy tiện múa vài đường kiếm là có thể lĩnh hội…

“Chuyện của đại hội toàn phong?” La Chinh gật đầu, đối với đại hội toàn phong sắp diễn ra, tìm hiểu thực lực của đối thủ vẫn là việc rất cần thiết.

Trên đỉnh Tiểu Vũ Phong, trong một tòa lầu thanh nhã ở một bên rìa núi, có sáu vị đệ tử mặc trường bào đen đã ngồi bên trong.

Họ là sáu người đứng từ thứ hai tới thứ bảy trong xếp hạng thực lực nội môn Tiểu Vũ Phong.

Vốn dĩ Tả Vân xếp thứ nhất, nhưng bởi điểm số trong khảo hạch của La Chinh vượt xa hắn, mà hắn lại không hề khiêu chiến La Chinh, nên hiện tại đã xếp thứ hai.

“Đại sư huynh, ta cảm thấy huynh chưa chắc không có sức đánh một trận với tên La Chinh kia, huynh mới là đệ nhất nội môn!”

“Đúng vậy, Tả Vân huynh, huynh là Tiên Thiên Đại Viên Mãn lại đứng sau một tên nhóc Tiên Thiên Nhị Trọng, cái này làm sao có thể nhịn được?”

“Bây giờ còn phải mời tên nhóc đó qua đây thương lượng chuyện đại hội toàn phong, một tên nhóc vừa thăng chức lên nội môn như hắn ta có tư cách gì để ngồi chung với chúng ta”

Mấy vị đệ tử nội môn căm giận bất bình nói.

Điểm số không thể nói rõ tất cả.

Theo quy tắc của nội môn, xếp hạng thực lực là tiến hành khảo hạch trong ảo trận, dựa theo điểm số đạt được mà tiến hành sắp xếp.

Đương nhiên, nếu không phục xếp hạng này thì còn có cách khác, ví dụ như phát động khiêu chiến.

Khiêu chiến trên lôi đài, phô ra thực lực thật sự, vì vậy xếp hạng cũng sẽ dựa theo thực lực khiêu chiến để sắp xếp.

Hiện nay điểm sát hạch của La Chinh xếp hạng đệ nhất toàn phong, năm vạn năm ngàn điểm, vượt xa điểm sát hạch của Tả Vân, nếu Tả Vân không phục thì có thể khiêu chiến với La Chinh, giành lại vị trí đệ nhất trong phong.

Tả Vân vươn tay, cầm chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cười nhạt: “Trong Thanh Vân Tông, thực lực chính là tư cách. Nếu La Chinh đã có thể đạt được điểm cao trong vòng khảo hạch thì đã chứng minh thực lực của hắn, đương nhiên có tư cách ngồi chung với chúng ta”

Tả Vân mới mười chín tuổi, chỉ lớn hơn La Chinh hai tuổi mà thôi. Tuổi trẻ như vậy đã có thể bước vào Tiên Thiên Đại Viên Mãn, cũng đủ để chứng minh thiên phú của hắn.

Thiên tài thường không e ngại khiêu chiến với thiên tài, so sánh với những người khác, khí phách của Tả Vân hiển nhiên lớn hơn nhiều.

“Nhưng điểm của tên nhóc này chắc chắn là có trò gì đó khuất tất. Thực lực Tiên Thiên Nhị trọng thì có thể mạnh đến đâu? Chắc là có thủ đoạn đặc biệt, giở trò trong ảo trận!” Một tên đệ tử mặc trường bào đen nói. Nếu không tận mắt chứng kiến lực chiến của La Chinh, quả thực là rất khó tin được thành tích này là do một tên nhóc Tiên Thiên Nhị Trọng tạo thành.

Tả Vân vẫn lắc đầu như trước, trên thực tế nếu không phải một vị đạo sư có quan hệ tốt với hắn trên Tiểu Vũ Phong nhắc nhở, hắn cũng định khiêu chiến với La Chinh.

Thế nhưng vị đạo sư đó trực tiếp đưa ghi chép trong bàn ảo trận cho Tả Vân xem một lần. Khi Tả Vân biết giữa vòng vây đánh của mười ảo ảnh Tiên Thiên Đại Viên Mãn, La Chinh vẫn còn dư sức để giết chúng, thì hắn liền hiểu bản thân không thể là đối thủ của La Chinh.

Tả Vân tự ngẫm lại, hắn cũng kiên trì khá lâu dưới sự tấn công của mười ảo ảnh Tiên Thiên Đại Viên Mãn, dù gì những ảo ảnh đó chỉ là cảnh giới Đại Viên Mãn cơ bản nhất, vẫn có sự chênh lệch nhất định với thực lực của hắn, nhưng trước mười ảo ảnh…

Tả Vân căn bản không thể tìm được cơ hội phản kích.

Khiêu chiến với La Chinh, chỉ có thể tự chuốc lấy nhục.

Tả Vân cũng hiểu, thân phận đệ nhất nội môn Tiểu Vũ Phong này không cần cũng được, hắn xem trọng đại hội toàn phong hơn.

“Được rồi, không cần nói nữa. Hiện tại chuyện quan trọng nhất là đại hội toàn phong, mọi người không cần nghĩ quá nhiều, thực lực của La Chinh xuất chúng là chuyện tốt đối với chúng ta. Nếu La Chinh có thể dẫn chúng ta nâng cao thứ hạng, Tiểu Vũ Phong chúng ta sẽ nhận được càng nhiều sự hỗ trợ từ Thanh Vân Tông. Nếu có thể dựng lên những ảo trận lớn ở Tiểu Vũ Phong, xây thêm mật địa tu luyện, thì đây cũng sẽ là chuyện tốt cầu cũng không được đối với các vị ngồi ở đây!” Tả Vân lạnh nhạt nói.

Nge thấy lời của Tả Vân, những nhân tài kia mới dừng tranh luận. Có lẽ họ không nên nhắm mũi nhọn vào La Chinh, dù gì La Chinh cũng là người của Tiểu Vũ Phong, là đệ tử cùng một phong với bọn họ!

Hiện tại xếp hạng của Tiểu Vũ Phong là đệ nhất đếm ngược từ dưới lên, có thể coi là phong yếu kém nhất, đến danh sách xuất chiến ở đại hội toàn phong cũng chỉ có bảy người, thời điểm này bọn họ càng nên đồng lòng.

Một lúc sau có người gõ cửa, một vị đệ tử trường bào đen hô: “Mời vào!”

Người mở cửa là Lâm Canh. Cửa vừa mở liền nghe Lâm Canh nói: “La Chinh huynh, nhóm người đại sư huynh Tả Vân đều ở bên trong, huynh vào trong là được”

Thực lực của Lâm Canh ở Tiểu Vũ Phong được coi là trên trung bình, nhưng lại không nằm trong tốp bảy, kiểu hội nghị liên quan đến đại hội toàn phong này hắn không có tư cách tham gia.

La Chinh cảm ơn Lâm Canh rồi bước vào bên trong.

Tả Vân nhìn qua La Chinh, cười nhẹ rồi lập tức đứng dậy: “La Chinh huynh phải không? Chúng ta lần đầu gặp mặt, ta là Tả Vân!”

“Tả Vân huynh, ngưỡng mộ đã lâu!” La Chinh chắp tay nói.

“Ngồi bên này” Tả Vân khẽ nghiêng người, chỉ vào vị trí bên cạnh, vị trí này xếp ở phía trên cùng, vốn dĩ thuộc về Tả Vân, nhưng hiện tại lại chắp tay nhường cho La Chinh.

La Chinh cũng không khiêm nhường, hắn cũng không nghĩ quá nhiều về vị trí ngồi của nội môn, bước qua ngồi xuống.

(1)canh kim: một loại quặng kim loại, tính chất cứng rắn;

(2)thiết sa: loại cát có chứa sắt, dùng trong xây dựng, thường dùng để đổ bê tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận