Bách Luyện Thành Thần

Chương 3495: Chủ động đánh ra

Sau khi Nữ Oa giết chết một con rắn đen, thân hình nàng bỗng nhoáng cái dịch chuyển đến chỗ tiếp theoNgười ra tay không chỉ có mình Nữ Oa mà Phục Hy và cả các đại sơn chủ, đại môn chủ nghe được lời kêu gọi của nàng cũng bắt đầu tiêu diệt rắn đen khắp Lê Sơn từ trên xuống dưới.

Chỉ có điều, phạm vi bao phủ của thần thức của bọn họ hẹp hơn Nữ Oa nhiều, cho nên chỉ có thể diệt trừ rắn đen ở xung quanh vùng trung ương Lê Sơn, còn rắn đen ở xa hơn thì ngoài tầm với của họ.

Ba trăm con rắn đen không thể tìm ra bởi thần thức nên đương nhiên muốn tiêu diệt sẽ khá tốn công. Trừ khi đợi tộc nhân ở nơi nào đó chết đi, họ mới có thể chạy tới ra tay diệt trừ.

Ngọn lửa trong cơ thể rắn đen đương nhiên rất hung hãn, nhưng dù gì cũng đã bị Thông Thiên giáo chủ chia ra thành ba trăm phần nên cường giả Thánh Hồn cảnh cẩn thận một chút cũng có thể đối kháng.

Nhưng dù rắn đen đã bị đánh chết, song số tộc nhân chết và bị thương cũng rất nhiều.

Một nén nhang trôi qua, cả Lê Sơn từ trên xuống dưới đều luống cuống hết cả.

Nữ Oa làm một phép tính đại khái, sau đợt thả rắn này Lê Sơn bị tổn hao mất bảy trăm nghìn tộc nhân, trong đó còn có không ít quân tinh nhuệ…

Mặc dù số lượng tộc nhân của Lê Sơn không hề ít, nhưng những người chết đều là con dân của nàng, cảm xúc nàng lúc này ra sao không cần nói cũng biết.

Sự hỗn loạn của Lê Sơn nhanh chóng gây ra phản ứng dây chuyền đến chỗ La Yên.

Dù sao các đại sơn chủ, đại môn chủ cũng dâng lên đến gần một nửa năng lượng, bọn họ rời đi để bắt giữ rắn đen thì đương nhiên năng lượng mà trục năng lượng có khả năng chuyển hóa cũng bị dao động.

May mà La Yên đã vô cùng quen thuộc với trục năng lượng, nhờ điều hòa liên tục mà nàng vẫn miễn cưỡng có thể chặn lại mấy cây cột lam đang điên cuồng mọc lên kia.

Khi các đại sơn chủ, đại môn chủ quay trở về chỗ của mình, năng lượng cung ứng cho trục năng lượng mới ổn định trở lại.

Trên đỉnh Thâm Lam, La Chinh cũng chứng kiến trận hỗn loạn này, nhưng trước khi khai chiến Nữ Oa đã nói rồi, mọi việc đều phải nghe theo sự chỉ huy của nàng, cho nên La Chinh không tùy tiện ra tay.

Cả mấy người Phượng Nữ, Cam Cao Hàn cũng chỉ ở lại trên một ngọn núi chính khác và rót năng lượng vào chứ không trực tiếp tham gia vào trận chiến.

Khi quay về đài phỉ thúy, vẻ mặt Phục Hy vẫn như thường, còn Nữ Oa thì thoáng hiện vẻ sầu lo.

“Cứ hao tổn thế này thì e là Lê Sơn không chống đỡ nổi” Nữ Oa nói.

Phục Hy nhìn Nữ Oa một cái. Hắn ta biết Nữ Oa giàu lòng nhân ái, không muốn thấy tộc nhân của mình hi sinh. Nhưng trong trận chiến quy mô cỡ này thì việc hàng trăm hàng triệu sinh linh hy sinh là chuyện rất thường gặp.

“E là họ không xông vào đâu” Phục Hy cũng chìm trong suy tư.

Theo sự bố trí của Nữ Oa thì chỉ cần dụ được một cổ thần hỗn độn tiến vào Lê Sơn và hại chết thì kế hoạch sẽ được xem là thành công. Bây giờ xem ra chuyện này là bất khả thi.

Trong lúc Nữ Oa cùng Phục Hy đang vắt óc suy nghĩ đối sách thì Thông Thiên giáo chủ ở phía xa lại vung vẩy Lục Hồn Phiên và tạo ra thêm mấy trăm con rắn đen, sau đó chuyển chúng vào Lê Sơn lần nữa.

Một nén nhang sau, đám rắn đen kia đã bị Nữ Oa dẫn người đi tiêu diệt sạch, nhưng đệ tử Lê Sơn cũng bị thiệt hại hơn nghìn người!

Số lượng đệ tử nòng cốt luôn có hạn, sao chịu nổi kiểu tàn sát như này?

Trên gương mặt sầu lo của Nữ Oa bỗng hiện lên vẻ quyết liệt. Nàng quay người lại nhìn Phục Hy: “Chúng ta nhường thân xác cho bản tôn đi, làm vậy có thể giết ra ngoài.”

Sau khi tiến vào Lê Sơn, Nữ Oa đã từng nói chuyện với “bản tôn” của mình một lần. Không tốn bao nhiêu thời gian, nàng đã chấp nhận được thân phận của mình. Nàng có thể cảm nhận được tính cách và khí tức của “bản tôn”, đó quả thực là tồn tại giống nàng y đúc, chẳng qua vì sống lâu hơn chút nên tri thức uyên bác hơn thôi.

Nàng không ngại để bản tôn chiếm lấy thân thể mình, huống chi bản tôn thật sự hiện đang bị nhốt ở Tam Thập Tam Trọng Thiên, bản tôn bây giờ chỉ là khí hồn nên không thể thật sự điều khiển nàng được.

Tuy nhiên Phục Hy lại phản đối rất quyết liệt. Dù Nữ Oa đã ngầm tỏ ý nhờ vả nhưng hắn ta cũng nhất quyết không chịu thỏa hiệp.

Bây giờ con dân Lê Sơn bị Thông Thiên giáo chủ giết hại từng ít một trong khi bọn họ lại không tìm ra được cách nào để đối phó, nên chỉ có thể thay đổi sách lược lúc trước và chủ động đánh ra.

Biện pháp đảm bảo nhất chính là để bản tôn tạm thời chiếm lấy thể xác.

“Không cần.” Phục Hy lắc đầu.

“Hoàng Hy” Nữ Oa nhìn chằm chằm phu quân mình, trong mắt đong đầy cảm xúc xót thương.

Tính khí Phục Hy kiêu ngạo như nào, đương nhiên Nữ Oa biết rất rõ. Dù sao hắn ta cũng là người đứng đầu trong số những người bên dưới cổ thần hỗn độn, có thể nói là cường giả Bất Hủ cảnh mạnh nhất.

Với thực lực của Cơ Hiên Viên, dù có tộc Nguyên Linh đứng sau làm chỗ dựa thì Cơ Hiên Viên vẫn không phải là đối thủ của Phục Hy.

Bây giờ lại bảo là để người khác chiếm cứ thân thể của hắn ta… Mặc dù kẻ cá biệt ấy có là bản tôn của hắn ta thì hắn ta vẫn khó mà chấp nhận nổi.

Phục Hy bị Nữ Oa nhìn chằm chằm như thế một lúc, cuối cùng cảm thấy hơi bực bội, chỉ đành phẩy tay: “Cho hắn thời gian một canh giờ! Hết giờ là ta sẽ thu hồi lại thể xác”



Thông Thiên giáo chủ rất hài lòng với thủ đoạn tấn công của mình.

Nhiều lúc chỉ với một mánh nhỏ là đã có thể tạo nên hiệu quả không tệ.

Người trong Lê Sơn đều mang dáng vẻ có chết cũng ráng thủ, đương nhiên y sẽ không lỗ mãng xông vào.

Buộc từng người trong số họ phải đi ra, đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công mới là lựa chọn tối ưu.

Khi Thông Thiên giáo chủ tạo ra đợt rắn đen thứ năm, Lê Sơn ở phía xa rốt cuộc cũng có biến đổi. Tầng mây trắng vốn đang bao trùm trên Lê Sơn nhanh chóng tan đi, lộ ra rặng núi to lớn hùng vĩ với một màu xanh ngắt!

Lúc Vân Sơn Vụ Tráo Trận cởi bỏ lớp ngụy trang của mình, một thân hình khổng lồ cao tới mấy triệu mét bỗng đứng lên. Đây không phải “Trắc” cũng chẳng phải “Tịch”, mà là Phục Hy bản tôn đã kích hoạt thân thể hoang thần!

Khóe miệng hắn ta hơi cong lên, trên mặt là vẻ như được giải phóng.

“Lâu lắm rồi không chiến đấu…”

Hai tay Phục Hy bản tôn mở ra, dòng máu trong cơ thể sôi trào sùng sục.

So sánh với Phục Hy của hỗn độn vòng này, khả năng nắm giữ huyết mạch của bản tôn mạnh hơn nhiều!

“Bốp!”

Phục Hy bản tôn vỗ hai tay, trong lòng bàn tay khổng lồ chợt xuất hiện hai ấn bát quái.

“Các ngươi có thể ra tay rồi!”

Dứt lời, hai tay Phục Hy bỗng đập xuống đất.

“Ù!”

Dù Không và Khư đang ở Đạo Thiền Châu hay là Thông Thiên giáo chủ ở trong Tịch Thắng Châu, dưới chân họ đều hiện ra một bát quái thật lớn.

“Đây là…”

Thông Thiên giáo chủ nhìn bát quái khổng lồ hiển hiện trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm trọng hơn. Y cũng lập tức hóa thành người khổng lồ cao hàng triệu mét, vừa vung tay lên là chiếc Hắc Thuyền kia đã cuốn vào trong tay áo y, thân hình y bỗng nhiên dịch chuyển không gian rời đi.

“Ầm!”

Phía trên những bát quái này, chưởng ấn với uy ực mạnh mẽ đã nhanh chóng giáng xuống. Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố sâu không thấy đáy.

Thông Thiên giáo chủ chỉ cuốn đi một chiếc Hắc Thuyền, còn những chiếc Hắc Thuyền khác thì lập tức hóa thành hàng triệu mảnh vỡ bởi chưởng ấn ấy rồi.

Mặc dù những chiếc thuyền này có năng lực tự chữa trị, nhưng thuyền đã bị hủy đến mức này rồi, ngay cả thuyền trưởng cũng bị thương không nhẹ.

Thế công của Phục Hy bản tôn không hề dừng lại, đôi tay hắn ta đập liên tiếp hai, ba cái trên mặt đất. Cả Thông Thiên giáo chủ, Không và Khư đều chỉ đành tìm chỗ nấp không ngừng…

Lúc Thông Thiên giáo chủ né tránh, trên mặt tràn đầy vẻ do dự.

Trước đây khi y giao đấu với Phục Hy, hắn ta không hề thể hiện thực lực mạnh cỡ này. Bây giờ bỗng như biến thành người khác, thậm chí còn khiến Thông Thiên giáo chủ mơ hồ nhớ đến Phục Hy thời xưa. Đây không phải điềm tốt gì.

Lúc Không và Khư né tránh, Nữ Oa bản tôn, Đông Hoàng bản tôn cùng Tịch và Trắc đều cùng lúc phóng tới Tịch Thắng Châu.

Kế hoạch của Nữ Oa là cùng nhau tiến lên bắt giữ Thông Thiên giáo chủ trước, sau đó mới quay sang đối phó cổ thần hỗn độn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận