Bách Luyện Thành Thần

Chương 3558: Thợ săn Bất Hủ

Lỗ tròn màu đen hút La Chinh vào trong, hai tay của hai Bất Hủ cảnh kia lập tức tách ta, lỗ tròn màu đen cũng biến mất theo. Hai cường giả Bất Hủ cảnh có diện mạo giống nhau như đúc này đột nhiên nở nụ cười đắc thắngNgay sau đó, một sợi tơ mảnh xuất hiện sau lưng hai vị cường giả Bất Hủ cảnh này. Sợi tơ này uốn lượn trên mặt đất không ngừng, gom lại và nhanh chóng hình thành một thân thể. Đương nhiên đó chính là tên cường giả Bất Hủ cảnh vừa rồi hóa thành sợi tơ quấn lấy La Chinh.

Đám người Phục Hy, Nữ Oa, Đông Hoàng vốn bị đụng thất điên bát đảo, vừa tỉnh táo lại thì lại thấy cảnh này đều biến sắc. La Chinh cứ thế biến mất cùng quả cầu đen kia sao?

“Các ngươi là ai?” Đông Hoàng trầm giọng hỏi.

Ba cường giả Bất Hủ cảnh nghe Đông Hoàng hỏi như vậy thì phá lên cười trào phúng.

“Không ngờ lại hỏi chúng ta là ai cơ đấy!”

“Ngay cả chúng ta là ai mà chúng cũng không nhận ra…”

“Có thể là vì chúng ta ở trên Thượng Thanh Thiên lâu quá không xuống nên đám rác rưởi ở Thái Thanh Thiên này mới quên. Ha ha ha, xem ra lần này chúng ta nên lập lại uy danh một lần nữa”

Ba tên Bất Hủ cảnh có vẻ vô cùng lão luyện, bọn chúng còn chẳng thèm để Thiên Nhãn Nham Đằng vào mắt. Đồng thời, ba tên này cũng chẳng coi năm cường giả Bất Hủ cảnh của Nhân tộc ra gì.

Mục tiêu duy nhất của cuộc tập kích vừa rồi chính là La Chinh. Bây giờ, bọn chúng đã giải quyết xong La Chinh, đối với bọn chúng thì những người khác chẳng có chút uy hiếp nào đáng nhắc tới.

“Khẩu khí lớn thật!” Lão Anh trầm giọng nói.

Đôi mắt lớn bằng hạt đậu nành của Thắng Thiên Thử Vương liên tục lóe lên. Một lúc sau nó đột nhiên nói: “Chít! Ta nhớ ra rồi bọn chúng là ba thợ săn Bất Hủ!”

Thắng Thiên Thử Vương nói như vậy khiến đám người Phục Hy, Nữ Oa đột nhiên nhớ tới thân phận của những người này. Thợ săn Bất Hủ là một đội ngũ được hình thành từ Bất Hủ cảnh. Trong Tam Thanh Thiên, trừ văn minh Nguyên Linh và tộc Vô Không có đất cắm dùi thì thợ săn Bất Hủ cũng được coi là có danh tiếng.

Những thợ săn Bất Hủ không hề có ranh giới cuối cùng và lập trường, họ cũng không gia nhập tộc Vô Không hay văn minh Nguyên Linh. Số lượng thợ săn Bất Hủ lúc trước có khoảng hai mươi mấy người, đều là những người nổi bật trong cấp bậc Bất Hủ cảnh, sức chiến đấu cực mạnh. Nghe nói, họ từng đánh nhau với tộc Vô Không. Mặc dù cuối cùng bị Thông Thiên giáo chủ đánh bại nhưng vẫn bình yên vô sự chạy thoát khỏi tay của tộc Vô Không. Nó đã cho thấy sức mạnh của bọn họ.

Vì thợ săn Bất Hủ không có lập trường và ranh giới cuối cùng, chỉ cần họ nhìn trúng thứ gì thì nhất định sẽ ra tay cướp đoạt bằng bất cứ thủ đoạn nào. Những năm gần đây, bọn họ phát triển rất mạnh.

Sau này, thợ săn Bất Hủ liên tục bị người của dị tộc truy kích và tiêu diệt. Một trận chiến lớn đã nổ ra tại núi Thanh Lan trong Thái Thanh Thiên, thợ săn Bất Hủ chịu tổn thất nặng nề, chỉ có ba người bọn họ chạy thoát được. Ba người này cũng là ba người mạnh nhất trong đám thợ săn Bất Hủ!

Đám dị tộc kia hận tới nghiến răng nghiến lợi nhưng lại chẳng làm gì được ba người này. Sau khi ba thợ săn Bất Hủ này tìm được cách mở con đường thông với Thượng Thanh Thiên, Thái Thanh Thiên mới bình yên hơn một chút. Lúc Nữ Oa, Phục Hy, Đông Hoàng trở thành Bất Hủ cảnh rồi tiến vào Thái Thanh Thiên thì ba thợ săn Bất Hủ đã vào Thượng Thanh Thiên. Bọn họ chưa từng nhìn thấy nhưng đã từng nghe nói về “thợ săn Bất Hủ”.

Thắng Thiên Thử Vương là vua của tộc Nhĩ Thử, dù ở nơi nào nó cũng thích thu thập và trao đổi các loại tình báo. Đương nhiên, nó hiểu rõ về mấy thợ săn Bất Hủ này nhất. Không ngờ hôm nay, bọn họ lại gặp phải mấy người này…

Thắng Thiên Thử Vương nghĩ một lúc, chắp tay cao giọng nói với ba tên Bất Hủ cảnh kia: “Ba vị đến từ Bình Dịch Thiên, lại cùng là Bất Hủ cảnh như chúng ta, cớ sao lại muốn ra tay với chúng ta? Chít!”

Thật ra giữa các Bất Hủ cảnh với nhau cũng có khác biệt không nhỏ. Lấy Bình Dịch Thiên làm ví dụ, trong đó từng có văn minh cấp chúa tể, cũng có dị tộc sinh ra trong Bỉ Ngạn. Huống chi trong đó còn được phân chia thành các đạo như Chung Yên, Thủ Tự, Vô Không. Bất Hủ cảnh chỉ là một cảnh giới chứ không phải một loại thân phận, vì thế sự đồng cảm giữa bọn họ cũng không lớn.

Nhưng đa số Bất Hủ cảnh đều khó tiến bước khi tới Tam Thanh Thiên. Chung quy họ cũng được coi là người đến từ cùng một nơi, dưới tình huống bình thường bọn họ sẽ hỗ trợ lẫn nhau, trừ khi hai bên đến từ hai thế lực đối địch. Ba tên thợ săn Bất Hủ không có thù oán gì với nhóm bọn họ, Thắng Thiên Thử Vương lập tức nghĩ cách muốn dùng tình cảm và lý lẽ để đả động ba người kia.

Tên Bất Hủ cảnh vừa rồi hóa thành sợi tơ bật cười the thé: “Các ngươi không có thù oán gì với chúng ta, nhưng các ngươi lại có thù với văn minh Nguyên Linh”

“Nói như vậy thì thợ săn Bất Hủ tiếng tăm lẫy lừng cũng gia nhập vào văn minh Nguyên Linh rồi?” Thắng Thiên Thử Vương nói tiếp.

Trên mặt hai tên Bất Hủ cảnh sinh đôi vốn là nụ cười hờ hững, khi nghe nói như vậy thì sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc. Một trong hai tên Bất Hủ cảnh đó nghiêm nghị nói: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy? Việc gì chúng ta phải dựa vào bọn chúng! Chỉ có điều văn minh Nguyên Linh đã treo thưởng ‘Toái Cốt Bí Hồn’ để bắt được các ngươi. Đó là thứ mà chúng ta nhất định phải lấy được nên đương nhiên phải bắt các ngươi rồi!”

Bất Hủ cảnh còn lại trong đôi song sinh này nói tiếp: “Ta khuyên các vị hãy ngoan ngoãn chịu trói đừng chống cự, như vậy có thể sẽ giảm bớt được nỗi đau da thịt. Có lẽ văn minh Nguyên Linh sẽ không lấy tính mạng của các ngươi đâu”

“Nói nhảm với bọn chúng làm gì? Những người này chính là mục tiêu bị đánh dấu, cứ giết là xong” Tên Bất Hủ cảnh ở sau lưng đôi song sinh không nhịn được nói.

Hai tay của tên này đã hạ xuống, hóa thành vô số sợi tơ tung bay theo gió. La Chinh bị những sợi tơ này quấn lấy nên mới không chống cự được mà bị hút vào lỗ đen. Đương nhiên, những sợi tơ này không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Trong mắt Phục Hy, Nữ Oa, Đông Hoàng, lão Anh đều lấp lóe ánh sáng nghiêm túc. Năng lượng trong cơ thể họ đang vận chuyển cực nhanh, đương nhiên họ sẽ không bó tay chịu chết.

Ngay cả Thiên Nhãn Nham Đằng ở dưới đất cũng đang kéo dài dây leo đầy gai. Tính mạng của nó đang nằm trên tay La Chinh, nó phải liều mạng với ba tên thợ săn Bất Hủ này vì chính bản thân nó.

Chỉ mình Thắng Thiên Thử Vương là không có ý ra tay và nói tiếp: “Ta biết các người chính là hai huynh đệ Huyết Nha và Huyết Sư của Khấu tộc. Năm xưa, toàn bộ Khấu tộc đều chết dưới tay văn minh Nguyên Linh, hai huynh đệ các ngươi có mối thù diệt tộc với văn minh Nguyên Linh. Vì sao bây giờ, các ngươi lại trợ Trụ vi ngược (*), giúp bọn chúng chèn ép chúng ta?”

(*) Trợ Trụ vi ngược: Nghĩa là giúp kẻ xấu làm việc ác.

Trong đôi song sinh này thì Huyết Nha là ca ca, đệ đệ là Huyết Sư. Tên Bất Hủ cảnh đứng sau lưng bọn họ tên là Huyết Lang. Những cái tên này đều được đặt sau khi bọn họ gia nhập thợ săn Bất Hủ. Trong mắt Huyết Nha và Huyết Sư đều dần dần lộ ra sự oán hận khi đề cập tới chuyện đau lòng kia.

Huyết Nha lại nói tiếp: “Chúng ta chỉ vì muốn nhận được Toái Cốt Bí Hồn mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ thanh toán món nợ kia với văn minh Nguyên Linh. Sao có thể nói là trợ Trụ vi ngược được chứ?”

Thắng Thiên Thử Vương đã chuẩn bị xong lý do giải thích từ lâu: “Năm xưa, Khấu tộc cũng là một văn minh cấp chúa tể làm chủ một phương, nghe nói vì muốn hoàn thành Chung Yên họ còn hy sinh hàng chục tỷ tộc nhân để huyết tế nhưng cuối cùng lại thất bại trong gang tấc. Chúng ta nghe nói vậy cũng vô cùng khâm phục. Không ngờ bây giờ, người của Khấu tộc lại tới mức độ này, giúp văn minh Nguyên Linh chèn ép hy vọng của Chung Yên. Đây chẳng phải trợ Trụ vi ngược thì là cái gì?”

“Đúng là nói nhảm quá nhiều!”

Hai tay Huyết Lang run lên, vô số sợi tơ bắn về phía đám người. Lúc này, Huyết Nha đột nhiên đưa tay chộp lấy bả vai Huyết Lang, cười như không cười hỏi: “Hy vọng hoàn thành Chung Yên? Chỉ dựa vào các ngươi ư?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận