Bách Luyện Thành Thần

Chương 3561: Đi về hướng Bắc

“Hí hí hí hí hí…”Một đám người của tộc Tàng Mã ở phía sau hí lên, âm thanh nối tiếp nhau. Lúc bọn chúng hưng phấn sẽ di chuyển nhanh hơn, mỗi bước chân của chúng đều tạo ra một ảo ảnh vặn vẹo, dùng mắt thường rất khó phát hiện ra tốc độ di chuyển một khoảng cách của chúng. Đám người của tộc Tàng Mã này di chuyển một cách điên cuồng, nhìn qua chẳng khác nào một chùm sáng khiến người ta hoa mắt.

Nhưng sự hưng phấn của đám người tộc Tàng Mã này không duy trì được lâu. Huyết Lang nhẹ nhàng nhấc tay lên một cái, những sợi tơ kia bện thành một cái lưới lớn, nhốt đám người của tộc Tàng Mã trong đó. Đám người của tộc Tàng Mã đang di chuyển với vận tốc lớn, đột nhiên lại bị lưới tơ bao vây nên tốc độ giảm xuống cực nhanh. Chúng phát hiện thần thông của mình hoàn toàn mất tác dụng.

“Đến lượt các người rồi” Huyết Lang nói mà không quay đầu lại.

Tuy Huyết Lang vốn không tán đồng ý nghĩ ngây thơ của hai huynh đệ Huyết Nha, Huyết Sư nhưng ba tên thợ săn Bất Hủ lưu lạc chân trời góc bể với nhau lâu như vậy đã có tình cảm thân thiết như huynh đệ một nhà. Nếu Huyết Nha và Huyết Sư chấp nhất như vậy thì Huyết Lang cũng chỉ có thể theo.

Tay của Huyết Nha và Huyết Sư nắm lại với nhau, một mặt trời đen đột nhiên xuất hiện giữa hai bọn họ.

“Rào…”

Hắc Nhật kia nhanh chóng xoay tròn, phóng ra một lực hấp dẫn đáng sợ. Ngay cả La Chinh còn chẳng thể kháng cự nổi lực hấp dẫn này, nói gì tới đám người của tộc Tàng Mã.

“Đó là gì…”

“Đống tơ này quấn chặt lấy ta!”

“Vì sao sức mạnh huyết mạch của ta lại không thể sử dụng được…”

Người của tộc Tàng Mã hoang mang, rối loạn. Chúng sao có thể phản kháng được khi đối mặt với lực hút của Hắc Nhật. Từng người của tộc Tàng Mã bị hút vào trong Hắc Nhật mà chẳng thể khống chế được. Có người khá hung hãn, trước khi bị hút vào còn ném trường thương ra, nhưng sức mạnh đó lại chẳng có chút uy lực và sự chính xác nào.

Trong thời gian ba nhịp thở, người của tộc Tàng Mã đến với khí thế hùng hổ đã bị hút vào trong Hắc Nhật, không có người nào thoát nạn…

Đám người Phục Hy, Nữ Oa lặng lẽ liếc nhìn nhau. Quả nhiên thợ săn Bất Hủ danh bất hư truyền, năng lực rất mạnh.

Huyết Nha và Huyết Sư bỏ tay nhau ra, Hắc Nhật biến mất, cửa vào trong đó cũng đóng lại. Đám người của tộc Tàng Mã bị hút vào trong sẽ bị Hắc Nhật ăn mòn. Với thân thể không mấy mạnh mẽ của tộc Tàng Mã, thời gian này không quá lâu.

Sau đó, Huyết Nha quay sang phía La Chinh và chắp tay một cái: “Các ngươi bị văn minh Nguyên Linh đánh dấu, dị tộc của Thái Thanh Thiên đang chạy từ khắp nơi tới đây, mau tời khỏi nơi này đi”

La Chinh gật đầu: “Ngươi đi cùng với chúng ta chứ?”

“Đi cùng nhau?”

“Được!”

Huyết Nha và Huyết Sư không do dự quá lâu. Hai huynh đệ bọn họ gia nhập thợ săn Bất Hủ là bởi vì không còn nơi nào để về. Cho dù hai người trở thành thợ săn Bất Hủ sẽ nhận được nhiều lợi ích to lớn, nhưng cả hai vẫn cảm thấy con đường dài dằng dặc phía trước chẳng có chút ý nghĩa nào.

Chung Yên mang ý nghĩa quan trọng nhất trong mỗi văn minh cấp chúa tể. Nhưng nhiều kỷ nguyên Hỗn Độn qua đi, cho tới tay vẫn chẳng có người nào đáng để hai người phò trợ. Hiện nay, La Chinh quả thực là một người “đặc biệt” trong mắt hai huynh đệ họ. Nếu đã lựa chọn từ bỏ “Toái Cốt Bí Hồn” thì đương nhiên họ hy vọng có thể xem xem người này có đáng giá hay không.

“Thế thì đi thôi!” La Chinh nói.

“Vèo vèo!”

Huyết Nha và Huyết Sư nhảy lên một cái đã đứng trên người Thiên Nhãn Nham Đằng.

“Huyết Lang huynh…” Huyết Nha quay đầu lại nhìn thử.

Nếu Huyết Lang không bằng lòng đi theo bọn họ thì Huyết Nha cũng không miễn cưỡng. Mỗi người đều có chí riêng. Từ trước đến nay, nhóm thợ săn Bất Hủ đều là người tự do. Chỉ có điều, mấy năm qua bọn họ ở chung nên Huyết Lang cũng không đành lòng chia ra, gã cười khổ rồi nhảy theo lên Thiên Nhãn Nham Đằng.

“Trên Thiên Nhãn Nham Đằng này có treo đầy Tiễn Thốc Tinh Ma, không hề dễ đối phó. Vì sao nó lại giúp ngươi?” Huyết Nha hỏi.

Thợ săn Bất Hủ vẫn biết khá rõ về chuyện trong Thái Thanh Thiên và Thượng Thanh thiên. Tiễn Thốc Tinh Ma là uy hiếp khá lớn với dị tộc, dù có là đám thợ săn Bất Hủ năm đó cũng phải đi vòng. Bây giờ, Thiên Nhãn Nham Đằng lại giúp đám người La Chinh, bản thân ba vị thợ săn Bất Hủ cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

“Giết rồi. Chít! Bị hắn giết hết rồi” Thắng Thiên Thử Vương chỉ về phía La Chinh.

Hai huynh đệ Huyết Nha và Huyết Sư đều nhướng mày. La Chinh có thể chui từ trong Hắc Nhật ra đã khiến hai người bọn họ khiếp sợ bội phần rồi. Bây giờ, đôi song sinh này càng cảm thấy kinh ngạc hơn khi nghe nói một mình La Chinh đối phó được đám Tiễn Thốc Tinh Ma.

Huyết Lang thì bĩu môi, gã có tính cách đa nghi nên trừ khi nhìn tận mắt, bằng không gã sẽ tuyệt đối không tin…

“Ầm ầm ầm…”

Chẳng mấy chốc, Thiên Nhãn Nham Đằng đã chui vào trong lòng đất, đưa mọi người di chuyển rất nhanh.



A Hỏa, Lôi Sát và Giới Ngôn nhìn thấy cảnh này thông qua U Ảnh Chi Nhân cũng chẳng biết nói gì. Lúc thợ săn Bất Hủ mới xuất hiện, đám A Hỏa đã có chút vui mừng.

Mấy năm trước, A Hỏa từng đích thân theo dõi ba thợ săn Bất Hủ còn sót lại, cuối cùng nàng ta thất bại.

Thực lực của ba gã thợ săn Bất Hủ này rất mạnh, nếu xử lý không cẩn thận thì rất dễ trở thành mối đe dọa với đám người A Hỏa, Lôi Sát.

Lúc thợ săn Bất Hủ ra tay, A Hỏa còn nói với Giới Ngôn rằng nếu bọn họ có thể xử lý được đám người La Chinh thì sẽ đưa “Toái Cốt Bí Hồn” cho họ.

Tuy văn minh Nguyên Linh và thợ săn Bất Hủ có thù, nhưng cái nào ra cái đó, văn minh Nguyên Linh sẽ không nuốt lời. Ai ngờ còn chưa ra tay bao lâu, ba vị thợ săn Bất Hủ lại đột nhiên đứng chung một chỗ với đám La Chinh…

“Nhìn tình huống thế này thì có lẽ cách của ngươi không có tác dụng” A Hỏa liếc nhìn Giới Ngôn.

Văn minh Nguyên Linh trấn áp Đạo Chung Yên nhiều năm qua, trong đám Bất Hủ cảnh ở Bình Dịch Thiên vẫn có rất nhiều người hướng về Đạo Chung Yên. Nếu La Chinh thực sự trỗi dậy, khả năng cao là những Bất Hủ cảnh này sẽ chọn đi theo hắn. Đây không phải điều mà văn minh Nguyên Linh muốn thấy.

“Những thợ săn Bất Hủ này bằng lòng cùng bọn chúng đi vào con đường chết, thế thì tùy họ” Giới Ngôn vô cùng bình tĩnh.

Lôi Sát thì cười gượng hai tiếng rồi không nói gì.



Thiên Nhãn Nham Đằng liên tục di chuyển xuyên qua lòng đất, đi thẳng về hướng Bắc. Sau khi đi được khoảng hơn ba nghìn dặm, bọn họ đã đi vào một dải đất nhấp nhô đồi núi. Những đồi núi này cực kỳ vững chắc, có thể chịu được áp lực của một trăm nghìn thần quân lực. Thiên Nhãn Nham Đằng cũng khó mà chui vào lòng đất để di chuyển được, nó chỉ có thể bò sát theo địa hình đồi núi.

“Quác quác!”

Trên bầu trời truyền tới một tràng cười kỳ lạ. Bảy, tám con quái điểu xếp thành một hàng, đang bay vòng lao xuống bên dưới. Từng Oa Ảnh ửng đỏ giống như xúc tua bạch tuộc quật lên phía trên. Những Oa Ảnh này không đập thẳng vào chúng mà chỉ ép những con quái điểu này tập trung lại một chỗ. Sau đó, ấn Bát Quái xuất hiện trên người đám quái điểu.

“Đoàng!”

Kèm theo tiếng nổ vang như sấm là thi thể những con quái điểu bị nổ tung, chỉ còn lại từng mảng lông chim bay phất phơ giữa không trung. Phục Hy nắm trên tay rồi thổi phù một cái và thản nhiên nói: “Ngay cả những con quái điểu này mà cũng dám tới góp vui…”

Trên đường đi về hướng Bắc, một số sinh linh của dị tộc có tốc độ rất nhanh bị Phục Hy đánh chết. Phương pháp của Phục Hy vô cùng sắc bén, gần như đám dị tộc kia chưa có thời gian phản ứng thì đã bị hắn ta làm nổ tung mà chết.

Huyết Lang lặng lẽ quan sát Phục Hy. Mấy tên Bất Hủ cảnh này không yếu ớt như gã tưởng tượng. Chí ít, người tên Phục Hy này cũng đủ tư cách tham gia vào nhóm thợ săn Bất Hủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận