Bách Luyện Thành Thần

Chương 2557: Quay giáo ra một đòn

Dù thế giới mẹ thoạt nhìn đã rất gần rồi, nhưng muốn tìm ra lối vào với tốc độ nhanh nhất thì cũng phải mất đến ba ngàyHai chiếc phi thuyền Lăng Tiêu cứ thế rượt đuổi nhau trong không gian, kẻ trước người sau.

Trên chiếc phi thuyền ở phía sau có mười hai người, đều là cường giả Bỉ Ngạn cảnh. Đứng ở đầu thuyền là một người trung niên với nét mặt cương nghị, đôi lông mày tựa như hai lưỡi đao sắc lẻm.

Ông ta mặc bộ giáp màu đen, trong những đường vân phức tạp khắc trên giáp có từng tia máu đang chảy. Bộ giáp ấy tỏa ra hơi thở khiến người ta cảm thấy ngột ngạt vô cùng.

“Trong phi thuyền Lăng Tiêu ở phía trước là nhân vật nào thuộc Hiên Viên Vệ ta? Mau chóng xưng tên ra!”

Người trung niên cầm một viên Hiên Viên Câu Ngọc, ý đồ kết nối với phi thuyền ở đằng trước, thế nhưng ông ta đã trao đổi mấy lần rồi mà vẫn chẳng ai đáp lại.

“Doanh Viễn đại nhân! Chiếc phi thuyền Lăng Tiêu kia kỳ lạ quá, sao vừa thấy chúng ta đã lập tức bỏ chạy?” Một thanh niên có thân hình thấp bé hỏi.

Những người có thể ngồi trên phi thuyền Lăng Tiêu đều có địa vị cao trong Hiên Viên Vệ. Nếu gặp nhau trong hỗn độn thì theo lệ thường, họ sẽ báo cho nhau biết tên họ và thông báo vài tin tức có ích cho đối phương.

Thế nhưng Doanh Viễn mới vừa ra lệnh cho thuộc hạ mình tụ họp với phi thuyền Lăng Tiêu kia thì nào ngờ, phi thuyền ấy lại đột ngột tăng tốc trốn đi!

Dù là ai cũng sẽ nhận ra điểm khác lạ.

Doanh Viễn không nói hai lời, tức tốc hạ lệnh đuổi theo, đồng thời dùng Hiên Viên Câu Ngọc liên hệ với phi thuyền Lăng Tiêu ở đằng trước. Thế nhưng từ đầu tới giờ đối phương vẫn không hề trả lời.

“Lẽ nào có kẻ uy hiếp Hiên Viên Vệ trên phi thuyền Lăng Tiêu kia?”

“Ai mà to gan thế?”

“…”

Trong lúc đám Hiên Viên Vệ cấp dưới bàn tán xôn xao, Doanh Viễn nhìn chằm chằm phi thuyền Lăng Tiêu đằng trước và nói: “Bất kể là ai, việc này vẫn phải điều tra cho rõ…” Lời này vừa nói được một nửa thì ông ta bỗng thấy mặt ngoài chiếc phi thuyền ở đằng trước chợt sáng lên rồi biến mất trước mặt bọn họ.

“Họ chui vào lối đi không gian rồi, chúng ta cũng đuổi theo!” Doanh Viễn cau mày ra lệnh.

Người điều khiển phi thuyền lập tức gật đầu rồi lái phi thuyền cho nó chui vào lối đi không gian theo chiếc đằng trước.

Hai chiếc phi thuyền Lăng Tiêu có tính năng tương tự nhau, xem ra chiếc phi thuyền phía trước khó mà cắt đuôi chiếc đằng sau được…

“Không cắt đuôi được, làm sao đây?”

Trì Nghĩa lại đặt thêm một viên Thần Tinh vào khay ngọc. Y đã tăng tốc độ cho phi thuyền lên đến cực hạn rồi, vậy mà chiếc phi thuyền đằng sau vẫn theo sát không thôi, thậm chí bây giờ đã chui luôn vào lối đi không gian.

“Nếu đối phương là Hiên Viên Vệ thì trong tay chắc chắn sẽ có Hiên Viên Câu Ngọc. Tuy bọn họ không thể đuổi kịp chúng ta, nhưng có thể dùng Hiên Viên Câu Ngọc để gọi những kẻ khác đến chặn đường” La Chinh vừa nói vừa quay đầu lại nhìn bóng dáng chiếc thuyền ở phía sau, lông mày nhíu chặt.

Minh Vi chớp mắt, trong mắt lóe lên sát ý. Nàng ta nói: “Nếu đã thế thì Trì Nghĩa, ngươi lái chậm lại đi”

“Chậm lại?” Trì Nghĩa kinh ngạc nhìn Minh Vi.

“La Chinh nói rất đúng, nếu đối phương báo cho các Hiên Viên Vệ khác thì e rằng chúng ta có mọc cánh cũng chẳng thoát được” Minh Vi nói: “Nếu đã vậy, chi bằng chúng ta quay giáo ra một đòn!”

Mặc dù quyết định này cực kỳ mạo hiểm, nhưng La Chinh vẫn gật đầu theo bản năng: “Đây là một biện pháp!”

Minh Vi lại quay sang nhìn La Yên, nói: “Một khi ra tay đánh nhau, chắc chắn sẽ cực kỳ nguy hiểm. La Yên, ngươi vẫn nên trốn vào trong thế giới trong cơ thể ta đi!”

La Yên cắn môi nhìn ca ca mình, La Chinh cũng khuyên nhủ: “Yên Nhi nghe lời đi, sau khi vượt qua kiếp nạn này, ca ca sẽ thả muội ra”

Ánh sáng trong mắt La Yên xoay tròn thật chậm, khi nhìn La Chinh dường như còn mang theo chút lưu luyến.

Mặc dù ca ca đã bảo đảm với nàng, nhưng trong lòng nàng lại có dự cảm mơ hồ rằng sau lần từ biệt này, nàng muốn gặp lại La Chinh chẳng phải chuyện dễ dàng.

Vì chút dự cảm ấy mà La Yên lưu luyến đến lạ kỳ. Nàng tiến đến trước mặt hắn, đặt một nụ hôn lên trán hắn rồi quay người lại, đi về phía Minh Vi.

Sau khi đưa La Yên vào thế giới trong cơ thể mình rồi, bấy giờ Minh Vi mới bảo Trì Nghĩa: “Mau giảm tốc! Chuẩn bị triển khai Đồ Tru Nguyệt Hoa!”

Đồ Tru Nguyệt Hoa là một vũ khí sát thương hạng nặng, Minh Vi từng luyện tập thử rất nhiều lần khi còn ở Thần vực.

Trì Nghĩa không do dự nhiều, lập tức đặt từng viên Thần Tinh vào trong khay ngọc.

Khi phát hiện ra một lượng lớn Thần Tinh dưới đáy Thần vực, La Chinh đã lấy đi cả một nửa trong số đó. Trước chuyến đi trở về thế giới mẹ, hắn đã đưa hai nghìn viên cho Trì Nghĩa. Suốt dọc đường đi họ mới sử dụng có sáu, bảy mươi viên mà thôi, nên bây giờ vẫn còn dư dả Thần Tinh để kích hoạt Đồ Tru Nguyệt Hoa.

Trên chiếc phi thuyền Lăng Tiêu ở phía sau…

“Doanh Viễn đại nhân, đối phương đang giảm tốc!” Một Hiên Viên Vệ báo cáo lại.

“Ta không mù” Doanh Viễn tức giận nói.

Phi thuyền Lăng Tiêu ở đằng trước đột nhiên giảm tốc liền khiến Doanh Viễn cảnh giác. Có điều ông ta vẫn chưa thể xem đối phương là kẻ địch, biết đâu Hiên Viên Vệ trên phi thuyền đó thực sự có việc gấp thì sao? Nhưng dù việc lớn gấp rút đến đâu thì cũng không thể nào bỏ lơ lời kêu gọi phát ra từ Hiên Viên Câu Ngọc được, đối phương chỉ cần dùng Hiên Viên Câu Ngọc giải thích hai câu là đủ rồi.

Dù nhìn từ khía cạnh nào thì việc này cũng quá đỗi kỳ lạ.

“Họ chậm lại rồi thì chúng ta cũng tiến sát lại đi. Các vị đồng sự hãy sẵn sàng, ta sợ đối phương là địch chứ không phải bạn” Doanh Viễn căn dặn.

Mấy cường giả Bỉ Ngạn cảnh kia liền nghe theo lời của Doanh Viễn, đồng loạt khởi động tín vật Bỉ Ngạn trong cơ thể mình, sẵn sàng ra trận.

Trong lối đi không gian, khoảng cách giữa hai chiếc phi thuyền nhanh chóng rút ngắn…

Ba nghìn dặm…

Năm trăm dặm…

Một trăm dặm…

Năm mươi dặm…

Vì không có bất kỳ chướng ngại vật nào ở xung quanh nên bây giờ Doanh Viễn đã có thể thấy rõ gương mặt của mấy kẻ đứng trên chiếc phi thuyền phía trước. Ông ta tập trung nhìn, lập tức trông thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Minh Vi.

“Là nữ?” Ánh mắt Doanh Viễn hơi lóe lên, trong đầu cũng nhanh chóng lục soát tin tức về người này.

Người có thể thống lĩnh một chiếc phi thuyền Lăng Tiêu thì ít nhất cũng phải là Hiên Viên Vệ Ngũ Tinh, nhưng trong số các Hiên Viên Vệ Ngũ Tinh lại chẳng có nhân vật nào như cô gái này.

Lẽ nào là người của Thiên Thủ Các?

Nghĩ đến đây, Doanh Viễn cũng nghiêm túc hơn. Nếu cô gái này xuất thân từ Thiên Thủ Các thì quả thực có tư cách bỏ lơ ông ta.

Chỉ có điều, xuất phát từ trách nhiệm và nghĩa vụ mà Doanh Viễn vẫn cần kiểm tra chiếc phi thuyền kia theo thông lệ.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Ô

Ba mươi dặm…

Hai mươi dặm…

Mười dặm…

Khoảng cách này đã khá gần rồi, đối với cường giả Bỉ Ngạn cảnh cũng chỉ tựa như một bước chân.

Đôi chân dài nhỏ của Minh Vi chụm lại, đứng thẳng tắp trên mạn thuyền, bộ y phục tô điểm bởi hoa văn hình cúc trắng khẽ phất phơ theo gió.

Doanh Viễn có thể thấy được nàng ta thì nàng ta cũng vậy, cũng có thể trông thấy Doanh Viễn.

Đôi bên đối diện nhau, Minh Vi bỗng nở một nụ cười quái lạ. Nàng ta lạnh lùng nói với Trì Nghĩa: “Triển khai đi…”

Trì Nghĩa xoay nhẹ khay ngọc trong tay, từng mảnh trăng non lập tức khuếch tán ra khắp bốn phương tám hướng, thoáng chốc Đồ Tru Nguyệt Hoa đã bao phủ phạm vi trăm dặm xung quanh!

Minh Vi nhẹ nhàng hất tay lên rồi cách không vỗ về phía phi thuyền Lăng Tiêu đằng sau, hành động thong thả mà ung dung.

Doanh Viễn vừa trông thấy mấy mảnh trăng non màu bạc trên đầu liền vô cùng kinh ngạc.

“Là Đồ Tru Nguyệt Hoa! Mau trốn đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận