Bách Luyện Thành Thần

Chương 2992: Câm miệng

Tà Thần thong thả bước ra khỏi lối đi, trên mặt vẫn là nụ cười như có như không, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người La ChinhLa Chinh đứng yên tại chỗ cũ, cũng dùng ánh mắt hờ hững nhìn lại hắn ta.

Tà Thần là một sinh linh trong thế giới trong cơ thể hắn nên hắn hiểu rất rõ về Tà Thần, tất cả mọi chi tiết từ lúc sinh ra và quá trình trưởng thành… Chỉ với một ý nghĩ thôi, toàn bộ tin tức về Tà Thần sẽ hiện ra trong đầu hắn.

“Ngươi làm sai một việc” Giọng La Chinh nghe uy nghiêm mà đáng sợ.

Tà Thần vẫn rất dửng dưng nhìn La Chinh. Hắn ta cười mỉm, biết rõ mà còn hỏi: “Việc gì?”

“Đừng mang Lăng Sương ra khiêu khích ta!” La Chinh trầm giọng nói.

Lăng Sương nghe được câu này thì khẽ mím môi, nàng từng đánh với Tà Thần một lần rồi nên biết rõ sự đáng sợ của hắn ta. Vào khoảnh khắc cuối cùng, khi hắn ta tha mạng cho nàng, nàng liền biết mục đích của hắn ta chỉ là để chọc giận La Chinh.

Lăng Sương không mong muốn La Chinh vì nàng mà ra tay với Tà Thần, mặc dù nàng tin vào thực lực của La Chinh nhưng qua biểu hiện lúc này thì hiển nhiên Tà Thần vẫn hơn một bậc.

Trước mặt Tà Thần, kết quả duy nhất của thất bại chính là cái chết.

Nàng lo lắng cho La Chinh nên khi La Chinh cứu nàng ra rồi, nàng cũng không có biểu hiện kích động gì cả, thậm chí còn hơi lạnh nhạt…

Nhưng trong câu trả lời của La Chinh lại mang theo ý kiên quyết rất rõ, xem phản ứng của hắn thì hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tà Thần.

Trong lòng Lăng Sương thoáng qua chút ngọt ngào, nhưng nhiều hơn cả vẫn là lo lắng.

“Chậc chậc chậc…” Tà Thần cười lắc đầu: “Xem ra ngươi thật sự rất nôn nóng muốn diệt trừ ta”

“Ngươi vốn đã không nên tồn tại” La Chinh nghiêm nghị nói.

Tà Thần là một kẻ khác loài. Mãi đến lúc này La Chinh vẫn vô cùng hoang mang, không biết tại sao thế giới trong cơ thể hắn lại sinh ra một nhân vật như vậy, trong khi thế giới trong cơ thể người khác thì lại không? Lẽ nào là vì địa điểm thiết lập?

Nghe La Chinh nói, Tà Thần bật cười thật to: “Ta tồn tại hay không, không phải ngươi nói là được, thậm chí cả hỗn độn này cũng không làm gì được. Ta đã được định trước là vượt ra khỏi mọi thứ ở đây rồi, còn ngươi…”

Tà Thần ngưng cười, đôi mắt tràn đầy tà khí nhìn chằm chằm La Chinh, nói: “Đã được định sẵn là bàn đạp ban đầu cho ta thôi”

Lời này khiến các dị tộc ở đây đều phải nhíu mày.

Tên này càng lúc càng ngông cuồng… Ngay cả Hắc Thuyền cũng không có tư cách nói ra câu như thế. Rốt cuộc sau lưng hắn ta có bàn chống như nào?

“Câm miệng!” La Yên bỗng quát một tiếng lạnh lùng.

Lúc nàng vừa quát lên, một tia sáng tựa như tiểu tinh linh chợt lóe, dùng tốc độ không cách nào tránh né lướt sát qua người Tà Thần.

Đó chính là ngôn linh mà La Yên bồi dưỡng!

Chân y Thánh Ngôn Thuật Diệt là một môn chân ý của đạo hết sức đặc biệt, ngay cả trong thế giới mẹ cũng không có mấy người thích hợp tu luyện môn chân ý này. Còn La Yên lại là người xuất sắc trong số đó, thiên phú của nàng trong môn chân ý này không hề yếu hơn La Chinh.

Sau khi chân ý Thánh Ngôn Thuật Diệt tu đến viên mãn là có thể kết thành ngôn linh cho mình.

Thông qua quá trình nuôi dưỡng, ngôn linh có thể không ngừng mạnh lên!

Trong Lê Sơn, La Yên rất được Nữ Oa sủng ái, sau này lại có thêm một Phục Hy nữa. Nhờ hai người họ liên tục chỉ dạy cho mà ngôn linh của nàng đã mạnh đến mức khiến người ta phải ghen ghét, chẳng qua nàng không sử dụng nhiều thôi.

Ngôn linh hùng mạnh có thể giết người chỉ bằng một lời nói, hay thậm chí diệt tâm. Nghe nói kẻ nào mạnh hơn nữa còn có thể biến một câu ngôn linh thành châm ngôn, đây không phải là tiên đoán mà là cải biến cả tiến trình trong tương lai!

Tà Thần không ngờ La Yên dám tùy tiện ra tay, chỉ một câu “Câm miệng” của nàng mà hắn ta đã bị ngôn linh xâm nhập, trong thoáng chốc không thể nào mở miệng nói gì được nữa.

“Ngươi chẳng qua chỉ là một sinh linh thứ cấp tại thế giới trong cơ thể ca ca ta thôi. Sinh linh thứ cấp thì nên có dáng vẻ của sinh linh thứ cấp, ngươi thật sự tưởng rằng dựa vào mấy kẻ Hắc Thuyền kia là ngươi có thể đánh đâu thắng đó à? Thế giới này không phải thứ mà một sinh linh thứ cấp như ngươi có thể tưởng tượng…”

Thừa dịp Tà Thần không cách nào nói chuyện, La Yên lập tức nói thao thao bất tuyệt, đả kích Tà Thần.

Tà Thần há miệng nhưng lại chẳng thể phát ra âm thanh gì.

Tính cách hắn ta rất kiêu ngạo bất khuất, chưa bao giờ đặt ai vào trong mắt, ngay cả mấy người thuộc Hắc Thuyền như Thần Đồ cũng vậy. Kẻ nào dám đứng trước mặt hắn ta nói ra mấy câu như này, hắn ta chỉ cần trở tay diệt luôn là được.

Bị La Yên mỉa mai, trên gương mặt bất cần đời của Tà Thần rốt cuộc cũng hiện lên vẻ tức giận. Một luồng sát ý hội tụ lại, hắn ta thật sự định ra tay!

Nhưng khi sát ý của hắn ta vừa tỏa ra, từng tia sáng màu đỏ yêu dị trên đầu chợt lóe.

La Yên là ứng cử viên được Hồn Nguyên Chi Linh coi trọng, mà lúc này con mắt khổng lồ cũng đang thầm đánh giá thực lực của Tà Thần nên đương nhiên không cho phép hắn ta giết người lung tung ở đây.

Tà Thần bỗng nhiên bị một nỗi sợ khủng khiếp bao trùm lấy…

Trong lòng mỗi người đều có sơ hở và nhược điểm, dù sơ hở của Tà Thần rất nhỏ nhưng vẫn cứ tồn tại.

Khi nỗi sợ này phát ra, thân hình hắn ta bỗng khựng lại, động tác vô cùng chậm chạp, trên mặt cũng hiện vẻ đau đớn.

Nhưng lực linh hồn của Tà Thần mạnh hơn hẳn những người cùng cấp, dù đang đau đớn cực kỳ nhưng hắn ta vẫn mơ hồ có tư cách chống chọi lại được.

“Yên Nhi, lui lại” La Chinh tiến tới một bước, ngăn trước người La Yên.

“Ca, ta không sợ hắn” La Yên nghiêm mặt nói.

Nàng muốn chứng tỏ với La Chinh rằng mình đã có thể tự gánh vác được một phương rồi.

Tà Thần khom người, yên lặng thừa nhận nỗi sợ kia. Bắp thịt trên mặt hắn ta nhăn nhúm hết lại khiến gương mặt trông lại càng dữ tợn.

Hắn ta đang dùng lực linh hồn để chống đỡ!

Người của tộc Ly Uyên, tộc Hữu Hùng, Thần Nông Thị thấy cảnh này cũng phải kinh sợ. Trước đó bọn họ từng chịu thua thiệt bởi con Tâm Cụ Nhãn Ma này nên biết rất rõ sức mạnh sợ hãi này kinh khủng nhường nào.

Mặc dù sức mạnh sợ hãi không khiến người ta bị thương nhưng có thể gây nên áp lực rất lớn cho tâm thần!

La Chinh yên lặng nhìn Tà Thần chăm chú, hắn cũng khá là kinh ngạc.

Vừa rồi, khi hơn trăm pho tượng trong khắp hang động lóe lên tia sáng đỏ, sức mạnh sợ hãi thoáng chốc đã được kích hoạt đến mức cao nhất, hắn dùng “Tâm Lưu” cũng khó đối kháng lại được. Hơn nữa, lúc ấy còn có cả nhóm mấy người thuộc bốn tộc phe Hữu Hùng cùng với Lê Sơn, Thiên Cung cùng chịu đựng với hắn.

Bây giờ tất nhiên chỉ có vài chục pho tượng phóng ra sức mạnh sợ hãi, nhưng chỉ có một mình Tà Thần phải gánh tất cả. Vậy mà hắn ta vẫn có thể kiên cường chống đỡ, chứng tỏ linh hồn hắn ta quả thực đã mạnh đến mức khó mà tưởng tượng nổi!

Loại người này nhất quyết không thể thả rông bên ngoài…

Cảnh tượng lúc này khiến La Chinh càng quyết tâm phải bắt lại Tà Thần.

Không chỉ có những người trong hang động kinh ngạc mà ngay cả con mắt khổng lồ trên đỉnh núi cũng đang truyền ra sự “Ngạc nhiên” trong ý thức của mình: “Thú vị, thú vị… Lại có thêm một thiên tài không tưởng! Có thể đối kháng lại sức mạnh sợ hãi của ta!”

Mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh nghi ngờ nói: “Đối kháng sức mạnh sợ hãi của ngươi? Nếu ngươi không làm gì được hắn thì chẳng phải sẽ rất rắc rối sao?”

Trong suốt mười năm qua, dưới sự sắp xếp của mẫu thể, Hồn Nguyên Chi Linh cắn nuốt lẫn nhau nên đã trở nên rất mạnh. Tuy nhiên, chỗ dựa lớn nhất của chúng vẫn là con mắt khổng lồ này. Kẻ mà ngay đến con mắt cũng không áp chế nổi vẫn khiến mẫu thể khá kiêng dè.

“Hừ” Con mắt truyền lại ý thức khinh thường, tia sáng đỏ lập tức lan tràn trong mắt.

Trong hang động bên dưới càng có nhiều pho tượng phóng ra sức mạnh sợ hãi hơn. Không những thế, toàn bộ sức mạnh sợ hãi này đều đặt mục tiêu thẳng hướng Tà Thần, ngay đến người chỉ đứng cách Tà Thần chừng ba, năm chục mét cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận