Bách Luyện Thành Thần

Chương 3612: Về cứu viện

Tại biên giới Hàn Nguyên, nơi hơn mười trượng dưới lòng đất, hai con ếch băng giống như tinh thể đang ngủ sayLoại Ếch Băng Hàn Nguyên này vô cùng hiếm thấy, chỉ cần không làm chúng thức tỉnh thì chúng có thể ngủ tới ngàn năm, được xem là tín vật Bỉ Ngạn được ưa chuộng nhất trong Thượng Thanh Thiên.

“Rắc, rắc…”

Một luồng sức mạnh từ trên cao ập xuống, gây chấn động trên diện rộng khiến hai con Ếch Băng Hàn Nguyên bừng tỉnh.

“Vù…”

Sương trắng dày đặc từ trong cơ thể nó phóng ra, làn sương trắng nhiệt độ cực thấp này không chỉ hình thành một lớp băng cứng bảo vệ chúng nó mà còn có thể đóng băng những kẻ địch xung quanh.

Nhưng người đang đào bên trên cũng không e ngại làn sương lạnh buốt này, đó là Hỏa Linh của tộc Nguyên Linh.

Lúc sương trắng trào lên, Hỏa Linh chỉ cười lạnh một tiếng, ngọn lửa nóng cháy lập tức xua tan toàn bộ sương trắng.

“Vù vù…”

Ngọn lửa bên trên như một con rắn độc chui vào trong hầm, chẳng mấy chốc cả Ếch Băng Hàn Nguyên và lớp băng cứng bên ngoài chúng đều tan thành một vũng nước.

“Nơi này cũng không có, ta tiếp tục đào về phía Tây…” Hỏa Linh nói.

Lớp tuyết đọng chồng chất tại biên giới phía Đông của Hàn Nguyên vô số năm nay cũng biến mất sạch sẽ, để lộ lớp đất lạnh đen tuyền bên dưới, thậm chí ngay cả lớp đất lạnh cũng bị đào lên…

Đám người tộc Nguyên Linh thực sự đào ba thước đất.

A Hỏa bay trên không trung, lẳng lặng nhìn xuống mặt đất đen tuyền: “Cả một khu vực rộng lớn như vậy cũng tìm không được?”

Áo giáp Thánh Dực lơ lửng bên cạnh A Hỏa đã chịu khống chế của “A Từ”, A Từ nhìn lướt qua ranh giới tuyết đã không còn tồn tại, nói: “Có khi nào bọn họ đã tiến vào hoang nguyên Bất Quy rồi không?”

Đôi mắt xinh đẹp của A Hỏa ánh lên vẻ thận trọng.

Lúc nàng ta vừa tới đây ranh giới tuyết đã bị phá hỏng, có vẻ giấu đầu lòi đuôi, cũng có thể là như vậy.

Nhưng hoang nguyên Bất Quy là nơi vĩnh viễn không thể quay đầu lại, bọn họ không sợ chết hay sao?

“Có lẽ bọn họ tìm được một con đường đặc biệt nào đó, mà con đường này nằm ngay trên hoang nguyên Bất Quy” A Từ nói: “Ta có thể thử một chút…”

Nói xong, A Từ nhẹ nhàng nhấc tay, trên cánh tay của áo giáp Thánh Dực xuất hiện một lối ra được hình thành từ ánh sáng xanh: “Vù vù vù vù vù vù vù vù…”

Vô số Hỏa Linh lớn bằng nắm đấm bị A Từ phóng ra.

Những Hỏa Linh này đều là thể ấu niên. Chúng cũng được tính là một thành viên của tộc Nguyên Linh, nhưng hiện tại trí tuệ của chúng không đủ cao, chỉ biết làm việc theo mệnh lệnh.

Thấy A Từ đưa nhóm Tiểu Hỏa Linh vào hoang nguyên Bất Quy, A Hỏa cáu giận nói: “Cần hy sinh nhiều Hỏa Linh như vậy?”

“Dù sao thứ này cũng phân tách một cách dễ dàng, cùng lắm thì ngươi về áo giáp Thánh Dực sinh ra thêm trăm vạn đứa” A Từ nhún vai, áo giáp Thánh Dực lập tức phát ra tiếng kim loại va chạm.

“Cái tên này…” Sắc mặt A Hỏa trầm xuống, nàng ta bắt đầu hối hận vì đã giúp A Từ tranh thủ được áo giáp Thánh Dực.

Đúng là A Hỏa có thể tạo ra mấy trăm vạn Hỏa Linh, nhưng trong mắt nàng ta, có nhỏ yếu đi nữa thì cũng là thành viên của tộc Nguyên Linh.

Nhưng A Từ thì khác, trong mắt nó, những Hỏa Linh này chẳng qua chỉ là mấy ngọn lửa không biết suy nghĩ mà thôi…

Đám Hỏa Linh nhỏ nhoi này chen chúc với nhau, phát ra âm thanh “lách tách” như những đứa trẻ đang nhảy nhót, quấn quýt vào nhau tạo thành một ngọn lửa lớn.

Ngọn lửa lớn này đi tới ranh giới tuyết, sau đó lao vào trong hoang nguyên Bất Quy.

“Vù…”

“Lách tách…”

Con Tiểu Hỏa Linh đầu tiên vừa nhảy vào hoang nguyên Bất Quy đã bất chấp tất cả lao về phía trước.

A Từ đã hạ lệnh cho đám Tiểu Hỏa Linh này, nếu tìm được đường thì tự động quay đầu lại, không tìm được thì đi chết đi.

Nhưng đám Tiểu Hỏa Linh này vẫn một mực tiến về phía trước, hiển nhiên là không thể quay đầu lại. Nó hao hết toàn bộ năng lượng trong hoang nguyên Bất Quy, cuối cùng hóa thành một ngọn lửa bình thường rồi dần dần vụt tắt.

Liên tục có Hỏa Linh tiến ra khỏi ngọn lửa lớn kia, sau đó nhảy vào hoang nguyên Bất Quy.

Từ xa nhìn lên, trên hoang nguyên Bất Quy có một con đường lửa nghiêng nghiêng lan dài về phía trước, trông vô cùng chấn động thị giác.

“Đám nhân loại đó phá hủy ranh giới tuyết, nếu bọn họ tiến vào từ một nơi nào đó trên ranh giới tuyết thì nhất định có thể tìm được con đường đó theo cách này” A Từ nói với vẻ tràn đầy tự tin.

Đương nhiên A Hỏa cũng biết phương pháp này hữu hiệu, chỉ là nhìn những Tiểu Hỏa Linh đi “chịu chết”, trong lòng nàng ta vô cùng khó chịu.

“Soạt…”

Từng con Tiểu Hỏa Linh nhảy vào hoang nguyên Bất Quy, cách con đường trong hoang nguyên Bất Quy càng lúc càng gần!

Mười dặm…

Năm dặm…

Ba dặm…

Ngay khi chỉ còn cách con đường kia một dặm đường thì toàn bộ Tiểu Hỏa Linh đều đã nhảy vào hoang nguyên Bất Quy.

“Số lượng Tiểu Hỏa Linh không đủ, bổ sung một ít” Nói xong, A Từ lại nhấc tay lên, một đám Lôi Linh màu xanh chui ra từ ánh sáng xanh trên tay hắn ta. Những Tiểu Lôi Linh này không ngừng phát ra âm thanh đùng đoàng, bắt đầu tập trung vào một chỗ.

Dù sao những thành viên tộc Nguyên Linh khác trong áo giáp Thánh Dực đều đã bị thả ra, không ai quản được A Từ, tất cả mọi thứ bên trong áo giáp Thánh Dực đều do A Từ chi phối.

Ngay khi A Từ đang chuẩn bị tuyên bố mệnh lệnh thì trong đầu hắn và A Hỏa chợt vang lên một giọng nói.

“A Hỏa, Giới Ngôn, trở về” Đó là lời kêu gọi của Mục Linh.

Nghe Mục Linh gọi về, sắc mặt A Hỏa và A Từ đều trở nên vô cùng nghiêm túc.

Nếu không phải tình huống đặc biệt thì không đời nào có chuyện Mục Linh triệu hồi khẩn cấp.

“Mục Linh đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?” A Hỏa hỏi.

“Tộc Vô Không tấn công đài Bảo Bình” Mục Linh nói.

Ánh mắt A Hỏa tràn đầy vẻ khó tin: “Bọn họ… dám?”

Từ ngoài nhìn vào, cục diện Bỉ Ngạn là văn minh Nguyên Linh và tộc Vô Không đấu đá lẫn nhau, trên thực tế lại là hai thế lực còn lớn mạnh hơn nữa.

Từ trước đến nay đài Bảo Bình vẫn luôn là tâm điểm bảo vệ của văn minh Nguyên Linh, nơi đó không chỉ có văn minh Nguyên Linh mà còn có Quỷ Quyệt cường đại bảo vệ, tộc Vô Không dám ra tay vào lúc này, bọn họ điên rồi hay sao?

“Về cứu viện” Mục Linh chỉ để lại ba chữ ngắn gọn, nhưng đối với A Hỏa và A Từ thì đây là mệnh lệnh không thể làm trái.

A Từ nhẹ nhàng khoát tay, Lôi Linh bị phóng ra ngoài đều trở lại áo giáp Thánh Dực.

A Hỏa cũng thông báo cho các thành viên tộc Nguyên Linh đang tìm kiếm trên Hàn Nguyên, sau khi những người này chui vào áo giáp Thánh Dực, một âm thanh không có tình cảm vang lên: “A Từ, giao quyền khống chế áo giáp Thánh Dực ra đây”

Ban nãy tình huống đặc thù, các trưởng lão tộc Nguyên Linh đều rời khỏi áo giáp Thánh Dực nên mới giao cho A Từ bảo quản.

Hiện tại tất cả thành viên tộc Nguyên Linh đều đã trở về, chúng hợp lại một chỗ thì chính là “Giới Ngôn”, đương nhiên phải yêu cầu A Từ giao lại quyền khống chế.

“Tình huống khẩn cấp, hiện tại áo giáp Thánh Dực do ta khống chế” A Từ đáp.

Vất vả lắm mới lấy được quyền khống chế áo giáp Thánh Dực, sao hắn ta có thể tùy tiện giao trả.

“Càng là tình huống khẩn cấp thì càng phải tuân thủ quy tắc, A Hỏa ngươi nói có đúng hay không…” Giới Ngôn tiếp tục nói.

A Từ chỉ hừ lạnh một tiếng, giọng nói của “Giới Ngôn” đã im bặt.

Thế giới bên trong áo giáp Thánh Dực do A Từ khống chế, đương nhiên có thể ngăn chặn âm thanh của chúng một cách dễ dàng.

“Chúng ta đi!”

“Vù…”

A Từ giang rộng đôi cánh của áo giáp Thánh Dực, bay thẳng về phía trước.

A Hỏa đứng yên giữa không trung, nhìn theo bóng dáng của áo giáp Thánh Dực, hai mắt khẽ nheo lại, sau đó mới bay vút về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận