Bách Luyện Thành Thần

Chương 2661: Tiếng kêu thảm thiết

Đôi mắt pho tượng ngoài cùng bỗng lóe lên ánh sáng trắng, bắn thẳng về phía trướcHai chùm sáng trắng xuyên qua dương hồn của một người!

Người nọ hét lên một tiếng chói tai, là một cô gái.

Dương hồn cô gái kia không ngừng ngọ nguậy, vặn vẹo như cố sức thoát khỏi chùm sáng trắng xuyên qua mình, nhưng ánh sáng trắng như ẩn chứa ma lực nào đó, kiên quyết bám chặt lấy nàng ta!

Cuối cùng cô gái bị hai chùm sáng làm cho tan chảy…

Ánh sáng của pho tượng thứ hai cũng bắn từ mắt ra.

Những người này thấy tình hình không ổn bèn lao cả vào trong thần miếu, chùm sáng của pho tượng thứ hai không đâm trúng bất cứ kẻ nào.

Nhưng ngay sau đó, pho tượng thứ ba, thứ tư, thứ năm… Từng đường sáng trắng tạo thành một tấm lưới rối loạn mà chặt chẽ, không ngừng mở rộng bên trong thần miếu.

Khắp nơi trong thần miếu đều là tượng, hai mắt của mỗi một pho tượng đều nổi lên ánh sáng trắng. Nếu tất cả pho tượng đều phun ra ánh sáng thì gần như không còn không gian để tránh né!

Thấy bảy, tám người đang lao thẳng về phía này, tâm trạng Lăng Sương và La Chinh chợt chìm xuống.

“Lên!”

Không chút do dự, La Chinh lôi Lăng Sương leo cầu thang đi lên lầu trên.

Ba huynh đệ họ Địch và một nhóm người khác còn đang tranh đoạt Chức Thiên Triền Ti thấy trong pho tượng không ngừng bắn ra ánh sáng trắng đan cài vào nhau, ai nấy đều biến sắc.

Tín vật Bỉ Ngạn đương nhiên quan trọng, nhưng không quan trọng bằng tính mạng.

Bọn họ ngừng giằng co, thuận theo lầu thang đi lên lầu ba.

Trong thần miếu này tổng cộng chia làm hơn mười tầng, các tầng được nối liền với nhau nhờ cầu thang hình trôn ốc. Lúc La Chinh và Lăng Sương chạy tới lầu hai thì đằng sau chợt vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

Trong nhóm người tiến vào cuối cùng có ba người bị ánh sáng trắng “hút” vào. Ánh sáng trắng xuyên qua mấy lỗ lớn trên người bọn họ, họ chắc chắn không còn năng lực chạy thoát nữa.

Trong đó có một người vì cứu đồng đội của mình đã đưa tay muốn kéo người ra khỏi ánh sáng trắng, nhưng vừa chạm vào người đồng đội thì chợt phát hiện mình không dứt ra được nữa, bị dương hồn của đồng đội dính chặt rồi!

Lại có bốn người mất mạng!

“Sao bọn họ không thoát khỏi Bỉ Ngạn?” La Chinh vừa chạy vừa hỏi.

Lăng Sương cười khổ nói: “Vào thần miếu rồi thì không thể thoát ra, ta quên nói với ngươi…”

Trong Bỉ Ngạn có đủ các thần miếu lớn nhỏ và đều cần chìa khóa Bỉ Ngạn tương ứng để mở ra, trong thần miếu không chỉ có cơ duyên thu được tín vật Bỉ Ngạn cực kỳ hiếm thấy mà còn có thể tăng cường linh hồn của bản thân… Nhưng mỗi một thần miếu đều cực kỳ nguy hiểm!

Theo đạo lý, Lăng Sương cũng không vội đi vào thần miếu, Thái Ất cung đã có sắp xếp tốt hơn cho nàng. Nhưng Thiên Quỳ thần miếu chỉ nằm trong Nhất Trọng Thiên nên nàng cho rằng nơi này tương đối an toàn, hiện tại xem ra suy nghĩ của mình quá ngây thơ.

“Chuyện này…” La Chinh cũng khá bất đắc dĩ.

Thực ra trước lúc tiến vào thần miếu, La Chinh cũng đã suy nghĩ về phương pháp ứng phó khi gặp phải nguy hiểm. Một khi bị mắc kẹt trong thần miếu, hắn có thể quay lại và dùng thân thể qua biển, cho nên trước lúc tiến vào thần miếu hắn đã hỏi Lăng Sương về cách sử dụng chìa khóa Bỉ Ngạn, bởi đến lúc đó hắn phải dựa vào chìa khóa Bỉ Ngạn để vào đây bằng thân thể.

Hiện tại xem ra, mình suy nghĩ quá nhiều…

“Ầm…”

“Ầm…”

Tốc độ phóng ánh sáng trắng của những pho tượng này càng lúc càng nhanh, mặc dù tốc độ chạy trốn của đội ngũ cuối cùng cũng rất nhanh nhưng bọn họ vừa lên lầu hai thì ánh sáng trắng cũng đuổi kịp bọn họ.

Kèm theo một chuỗi kêu gào thảm thiết, những dương hồn này tan rã không còn một mảnh.

Lúc này La Chinh và Lăng Sương xông lên lầu ba, đám người Địch Thanh vừa lên lầu bốn… Tất cả mọi người đều là ốc không mang nổi mình ốc, một lòng một dạ chạy về phía trước, còn việc lầu trên có đường lui hay không thì họ không có tâm tư suy nghĩ.

Tầng bốn, tầng năm, tầng sáu…

Bọn họ xông thẳng lên tầng mười hai, bậc thang phía dưới dày đặc ánh sáng trắng, khí thế không chút suy giảm.

Lúc mọi người lao lên tầng mười ba, cuối cùng cũng tới đỉnh thần miếu, đây đã là điểm cuối rồi.

Ngay tại điểm cuối, có hai pho tượng đứng đối diện nhau trên đỉnh, hai đôi mắt đang dần sinh ra ánh sáng trắng.

“Ù ù ù…”

Trên đỉnh không có vật che chắn, một khi ánh sáng trắng phóng ra, tất cả mọi người đều sẽ chết.

“Bên kia!”

Lăng Sương chỉ sang bên kia bức tường, nơi đó có một vết lõm.

Thấy vết lõm này, mắt La Chinh bỗng sáng lên, hắn lôi Lăng Sương vào.

Hai người vừa vọt vào đã thấy ánh sáng trắng bên ngoài lóe lên.

“A a…”

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, không biết lại có bao nhiêu người bị ánh sáng trắng đánh tan.

Chỉ chốc lát sau, mọi tiếng kêu gào thảm thiết đều biến mất, chỉ thấy một đường sáng trắng xẹt ngang qua vết lõm.

La Chinh và Lăng Sương chen chúc trong vết lõm nhỏ hẹp, không hề nhúc nhích nhìn ánh sáng trắng trước mắt, trong lòng thầm cảm thấy may mắn.

Nếu chậm một hơi thôi, dương hồn của hai người cũng sẽ bị đánh tan.

“Đây là thứ gì?” La Chinh hỏi.

Lăng Sương nhìn chằm chằm ánh sáng trắng, vẻ mặt đầy sợ hãi: “Là Dung Hồn Nguyên Quang… không hiếm lạ gì trong các thần miếu lớn, nhưng thần miếu ở Nhất Trọng Thiên đều vô cùng hoang tàn, chưa bao giờ nghe nói có Dung Hồn Nguyên Quang xuất hiện ở đây…”

Dương hồn được tôi luyện hết lần này đến lần khác đôi khi còn kiên cố hơn cả thân thể, nhưng dù sao vẫn có vật khắc chế. Dung Hồn Nguyên Quang này chính là một trong số đó.

“Dung Hồn Nguyên Quang này cứ chiếu xuống như vậy mãi sao?” La Chinh hỏi.

Mặc kệ đây là ánh sáng gì, dù sao cũng phải tiêu hao năng lượng, không thể vây nhốt bọn họ cả đời được.

“Chắc là không…” Lăng Sương khẳng định.

La Chinh thoáng yên tâm.

Nhưng đúng lúc này, bên cạnh bỗng truyền tới âm thanh: “Địch Túc, Địch Cốc! Các ngươi không sao chứ?”

Người nói chuyện là Địch Thanh.

Lúc Lăng Sương phát hiện vết lõm thì nhóm Địch Thanh cũng phát hiện. Tất cả mọi người đều nắm lấy cơ hội sống cuối cùng, liều mạng xông vào mấy vết lõm này.

“Đại ca! Ta không sao!” Địch Túc đáp: “Địch Cốc… Địch Cốc bị ánh sáng trắng hòa tan rồi!”

Địch Túc và Địch Cốc cùng nhau lao vào vết lõm, nhưng Địch Cốc chậm một bước, bị ánh sáng trắng cắn nuốt.

Địch Thanh đau đớn gào lên một tiếng.

Ba huynh đệ bọn họ cùng nhau bước vào Bỉ Ngạn vốn là một khởi đầu hoàn mỹ, không ngờ chỉ sau vài canh giờ, tam đệ của mình đã bỏ mạng.

Lăng Sương và La Chinh cũng cảm nhận được nỗi đau trong lòng của Địch Thanh, khẽ lắc đầu một cái.

Bỉ Ngạn luôn là như vậy, có thể thu được sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ từ trong đó, nhưng cũng phải đối mặt với nguy hiểm cực kỳ to lớn.

Trên thế giới mẹ, rất nhiều người đã dàn xếp hậu sự trước lúc tu luyện, sợ sau khi vào Bỉ Ngạn rồi sẽ đi đời nhà ma, cuối cùng chỉ để lại một thân thể không có linh hồn.

Địch Thanh gào lên vài tiếng, sau đó yên tĩnh lại. Mọi người ở dưới vết lõm đều đang đợi ánh sáng trắng tiêu tan.

Trong quá trình chờ đợi, bọn họ chợt nghe một loạt âm thanh “soạt soạt soạt soạt” như có vật gì đó đang leo lên vách tường.

Ngay sau đó, La Chinh nghe thấy sát vách có người đột nhiên kêu lên.

“Đây là cái gì… Đừng tới đây… Đừng tới đây… A!”

Sau một tiếng hét thảm thiết chói tai, mọi âm thanh đột nhiên im bặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận