Bách Luyện Thành Thần

Chương 3819: Mở miệng nói tiếng người

La Niệm và con quái vật nhỏ kia châu đầu ghé tai trao đổi, coi như hiểu được đại khái thế cục bên trong Thâm KhôngThâm Không hôm nay đã không còn huy hoàng như năm đó, mặc dù những sinh linh mới sinh ra đã là sinh linh ngăn thứ năm, nhưng thực lực không thể so với Đan tộc và Dưỡng tộc khi trước. Hơn nữa phần lớn sinh linh đều giữ trạng thái cực kỳ nguyên thủy, điều này La Niệm đã nhận ra sau một vòng khảo nghiệm.

Nhưng chỉ cần cho văn minh thời gian, văn minh sẽ luôn có thể xây dựng lại từ một mảnh phế tích.

Trong năm tháng vô cùng vô tận, một vài chủng tộc từ từ có trí khôn, thành lập bộ tộc, bắt đầu mở rộng, con quái vật nhỏ kia đến từ một bộ tộc tên là “Hung” trong số đó.

Trong số các bộ tộc, Hung tộc không được coi là chủng tộc cường đại, thậm chí có thể coi là nhỏ yếu, trong những năm tháng đó thậm chí đã hai lần cận kề tuyệt diệt. Những chủng tộc nhỏ yếu giống Hung tộc nhiều không đếm xuể. Trong dòng chảy lịch sử, những chủng tộc nhỏ yếu này giống như những đợt sóng nhỏ, hơi không chú ý một chút đã bị diệt.

Ngay vào lúc Hung tộc nguy nan nhất, bọn họ gặp Nhân Linh, cũng chính là Tiết trưởng lão trong miệng La Niệm.

Mặc dù Tiết trưởng lão là trưởng lão của Đại Sai Tưởng viện, thực lực cũng xếp hạng đầu ở thế giới Huyền Lượng, nhưng ở trong Thâm Không lại không đáng chú ý, dù sao cũng không cùng một cấp bậc sức mạnh với trong Thâm Không.

Nhưng Tiết trưởng lão có trí khôn phi phàm, đây là thứ mà tộc nhân Hung tộc thiếu.

Ông lấy được tín nhiệm của tộc nhân Hung tộc, gia nhập Hung tộc trở thành một thành viên trong đó, tạm thời dẫn dắt Hung tộc thoát khỏi tộc địa lúc đầu, từ từ nghỉ ngơi lấy sức, đồng thời dạy bọn họ cách tiến vào thành Thiên Luân…

Mười năm như vậy, trăm năm như vậy, ngàn năm cũng như vậy. Hôm nay Hung tộc đã là một chủng tộc không thể coi thường ở bên trong Thâm Không.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao vừa mới bắt đầu con quái vật nhỏ kia đã sinh ra hứng thú với La Niệm, bởi vì nhìn ngoại hình bên ngoài, dáng vẻ của cậu và Tiết trưởng lão giống nhau như đúc.

“Nếu… Hung tộc các ngươi đã lớn mạnh như vậy, tại sao vẫn bị bắt vào đây?” La Niệm lại hỏi.

“Bị bắt vào đây?” Con quái vật nhỏ Hung tộc suy nghĩ một lát: “Ta… cố ý đi vào”

Trong lúc vô tình La Niệm bị bắt vào đây, còn cho rằng sinh linh có trí tuệ khác đều như mình, nhưng tình huống thực tế lại khác xa một trời một vực.

Con quái vật nhỏ chỉ con vượn đen cách đó không xa, nói: “Nó, cả ta nữa, đều là cố ý tiến vào…”

“Tại sao?” La Niệm hỏi?

“Thành Thiên Luân… có sức mạnh cường đại nhất, ai nắm giữ nó, kẻ đó có thể xưng bá… Thâm Không” Con quái vật nhỏ trả lời.

Hiện tại trong Thâm Không tổng cộng có sáu chủng tộc cường đại như Hung tộc, sáu chủng tộc này không ngừng sát phạt lẫn nhau, nhưng từ đầu tới cuối vẫn chưa phân thắng bại, vì vậy bọn họ mới nhắm đến thành Thiên Luân.

Tòa thành này là di sản do “Dưỡng tộc” cường đại nhất khi xưa lưu lại, bọn họ tin tưởng trong đó cất chứa sức mạnh để xây dựng lại Thâm Không.

Nhưng sau khi Dưỡng tộc bị tiêu diệt, thành Thiên Luân được giữ lại tương đối hoàn hảo đã mở ra một hình thức đặc biệt mới, tòa thành này sẽ đánh chết bất kỳ kẻ nào tự tiện xông vào, con đường tắt hợp pháp duy nhất để tiến vào thành Thiên Luân chính là bị “con nhện” bắt vào.

Sinh linh bị bắt vào thành Thiên Luân sẽ từng bước tiến hành từng vòng khảo sát trí khôn.

“Những cuộc khảo sát trí khôn này vô cùng vô tận… không có điểm cuối?” Giọng nói của La Niệm hơi run rẩy, Phạn ngữ nói càng không đúng tiêu chuẩn.

“Vẫn chưa có người nào tìm được điểm cuối…” Con quái vật nhỏ trả lời.

“Vậy bọn họ…”

“Phần lớn đều đã chết” Con quái vật nhỏ nói.

Trong đôi mắt màu đen của nó lóe lên vẻ kiên nghị.

“Phần lớn đều đã chết? Còn một số ít có thể sống? Tại sao?” La Niệm lại hỏi.

Dựa theo ý hiểu của La Niệm, thành Thiên Luân có lẽ là một cách sàng lọc, không thông qua khảo sát trí khôn thì nhất định sẽ chết, thông qua khảo sát trí khôn mới có thể sống sót, cho đến bây giờ vẫn chưa có người nào thông qua khảo sát cuối cùng, như vậy sinh linh tiến vào thành Thiên Luân hẳn phải chết không thể nghi ngờ mới đúng.

Con quái vật nhỏ lại lắc đầu nói: “Ngươi sẽ hiểu nhanh thôi…”

La Niệm gật đầu, chợt rơi vào im lặng.

Vừa mới tiến vào Thâm Không đã có thể thông qua một sinh linh dị tộc tìm hiểu được nhiều tin tức như vậy, thậm chí hỏi thăm được tung tích Tiết trưởng lão, đã là được thần may mắn chiếu cố rồi.

Điều chưa hoàn hảo duy nhất là cậu trực tiếp rơi vào trong một tuyệt cảnh!

“Ta phải sống!”

“Còn sống rời khỏi thành Thiên Luân!”

“Hoặc là trở về thế giới hỗn độn…”

Trong lòng cậu âm thầm nói, tâm trạng phập phồng bất định.

“Sàn sạt sàn sạt sàn sạt…”

Ba “con nhện” kiên nhẫn leo cầu thang. La Niệm đã sớm phát hiện những “con nhện” này đều không giống vật còn sống, mà là tồn tại như bù nhìn, chúng chỉ đơn thuần làm theo mệnh lệnh.

Sau khi leo trên những bậc cầu thang vô tận này hơn một canh giờ, phía trên cuối cùng cũng xuất hiện một cửa ra rộng rãi.

Lối ra là một quảng trường rộng rãi lõm xuống từng vòng, trung tâm quảng trường chính là một tòa kiến trúc hình ống khói vô cùng khổng lồ.

“Soạt soạt soạt!”

Răng trên lưng ba “con nhện” rụt lại, La Niệm, con quái vật nhỏ và con vượn đen cũng được tự do.

“Vèo!”

La Niệm xoay người một cái đã vững vàng đáp xuống đất, con quái vật nhỏ và con vượn đen theo sát phía sau.

Sau khi nhảy xuống, La Niệm mới phát hiện trên đất có một hình lập phương khổng lồ, hình lập phương này do đường cong của một cánh tay lớn màu đỏ phác họa thành.

La Niệm vừa định bước về phía trước, con vượn đen bên cạnh đã nở một nụ cười quái dị, mà con quái vật nhỏ lại bay thẳng tới níu La Niệm lại: “Đừng… Đừng đi…”

Nhìn vẻ sốt sắng của con quái vật nhỏ, La Niệm ngạc nhiên nói: “Sao thế?”

“Vượt qua… đường cong… trên đất, chết!”

Con quái vật nhỏ nói.

Lúc này La Niệm cách bên rìa khối lập phương màu đỏ chỉ có một bước chân, nghe thế lập tức bị dọa sợ hết hồn, không nhịn được lùi về sau mấy bước: “Nguy hiểm như vậy!”

“Chờ chút, đi theo ta” Con quái vật nhỏ nói.

Sau khi ba “con nhện” kia rút lui, khối lập phương trên đất bắt đầu lóe lên ánh sáng, bên cạnh của khối lập phương màu đỏ hiện ra hai đường cong màu xanh lá cây.

Con quái vật nhỏ ngoắc tay với La Niệm, đi về phía đường cong màu xanh lá cây, La Niệm thấy vậy cũng theo sát phía sau.

Còn con vượn đen kia lại đứng ngây ngốc tại chỗ một lúc, phía trên khối lập phương màu đỏ lục tục xuất hiện những đường cong màu xanh lá khác. Những đường cong màu xanh lá cây này hiển nhiên thông tới những phương hướng khác, con vượn đen chọn một con đường trong đó rồi tiến vào.

Bên trong quảng trường khổng lồ cũng phủ đầy những đường cong màu xanh lá cây, La Niệm đi theo con quái vật nhỏ lượn quanh đường cong một vòng, sau đó đi đến ranh giới bên trái quảng trường.

Ở chỗ này có một tòa kiến trúc hình bầu dục, mà ở cửa tòa kiến trúc này có ba tên tộc nhân Hung tộc trông giữ.

Ba tên tộc nhân Hung tộc kia có lẽ đã cố ý chờ con quái vật nhỏ. Khi chúng nó nhìn thấy La Niệm sau lưng con quái vật nhỏ, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ quái dị. Một tên tộc nhân Hung tộc trong số đó liến thoắng một hồi, hỏi thăm con quái vật nhỏ về thân phận của La Niệm.

Con quái vật nhỏ cũng kêu lên giải thích, ánh mắt ba tên tộc nhân Hung tộc nhìn La Niệm lại nghi ngờ không thôi, vì vậy bọn họ liền mở cửa của tòa kiến trúc hình bầu dục ra, đón La Niệm vào.

Bên trong tòa kiến trúc hình bầu dục có bảy tám tộc nhân Hung tộc khác. Sau khi La Niệm tiến vào, bên trong không gian của tòa kiến trúc không lớn trở nên cực kỳ ồn ào, bọn họ đều giao tiếp bằng ngôn ngữ của tộc mình. Sau khi trao đổi một lúc, những tộc nhân Hung tộc này mới đứng ở hai bên, chỉ để lại một tên tộc nhân ở chính giữa.

Tộc nhân Hung tộc kia nhìn La Niệm, mỉm cười mở miệng, lời nói rõ ràng ấm áp: “Nghe nói ngươi tìm ta?”

Ngôn ngữ người đó dùng không phải là ngôn ngữ của Hung tộc không cách nào trao đổi, không phải là Phạn ngữ khó vận dụng mà là ngôn ngữ của Nhân tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận