Bách Luyện Thành Thần

Chương 2759: Bị tấn công từ cả ba phía

Lúc này tảng đá dưới chân Từ Hữu Vi đã cách tảng đá của Tâm Lưu kiếm phái rất gần. Dù La Chinh đã đứng vào phù trận điều khiển nhưng trong mắt người ngoài, hắn vẫn không có cơ hội tránh thoátỞ độ cao này, La Chinh gần như chẳng thể thay đổi phương hướng, mà quan trọng nhất là trên tảng đá quá ít người. Dựa vào sức mạnh sáu người để kéo tảng đá lên đã cực kỳ quá sức, huống chi còn gánh chịu lực đánh từ một tảng đá khác.

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người ở đây, tảng đá của Tâm Lưu kiếm phái đột nhiên lắc thật mạnh. Sự linh hoạt nó vừa thể hiện ra đã vượt xa sức tưởng tượng của tất cả mọi người!

“Kít!”

La Chinh điều khiển tảng đá xoay vòng, gần như lướt sát qua tảng đá phía trên.

Hai tảng đá ma sát vào nhau làm phát ra âm thanh chói tai.

La Chinh điều khiển tảng đá tránh được một đòn của Từ Hữu Vi, nhưng hắn cũng không lựa chọn bỏ chạy mà xoáy vòng về phía tảng đá của y!

Cứ như vậy, tảng đá của La Chinh đã ép tảng đá của Từ Hữu Vi xuống dưới!

“Xuống dưới!”

Trong lúc điều khiển tảng đá, La Chinh cũng thúc đẩy Lực Thần Đồ Đằng. Sức mạnh Bỉ Ngạn bùng nổ ra, tảng đá dưới chân La Chinh đè thấp xuống.

Từ Hữu Vi vốn muốn đánh rơi tảng đá của La Chinh, cho nên y vẫn luôn duy trì trạng thái rơi xuống. Hành động này của La Chinh chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, làm y rơi xuống càng nhanh!

Thấy tảng đá của mình sắp chạm đất, Từ Hữu Vi vội vàng kêu lên: “Hoàng Vũ! Tăng tốc!”

Ngay khi tảng đá của y sắp rơi xuống đất thì lại đột nhiên lướt ngang một cái rồi bay ngược lên từ mặt đất, trong quá trình này cũng có bốn đệ tử núi Thái Hạo bị văng ra ngoài.

Suýt nữa bị La Chinh đá khỏi trò chơi, Từ Hữu Vi cũng toát mồ hôi lạnh.

“Đẹp lắm!”

Lăng Sương nhìn thấy cảnh này từ xa, vỗ tay đầy phấn khích. Nàng vốn cho rằng La Chinh sắp xong đời rồi, không ngờ lại có một cú lội ngược dòng ngoạn mục!

“Điện, điện hạ…”

Tống Phi Vũ đang chuyên tâm điều khiển tảng đá, thấy vẻ phấn khích của Lăng Sương bèn lên tiếng nhắc nhở.

Lăng Sương dù sao cũng là dòng chính núi Thái Ất, trên thực tế La Chinh hiện đang đứng ở vị trí cạnh tranh với núi Thái Ất, Lăng Sương quan tâm đối phương như vậy sẽ ảnh hưởng tới sĩ khí đội ta.

“La sư đệ linh hoạt thật, không khác gì Mạc sư đệ ba năm trước…”

Ban nãy Cao Khải Chính đã rơi vào tuyệt vọng, bây giờ lại bỗng chốc tràn ngập hy vọng. Sở dĩ hắn ta đánh tảng đá bay trở về cũng là ôm ý nghĩ chữa ngựa chết thành ngựa què, nhưng ngàn lần không ngờ biểu hiện của La Chinh lại linh hoạt đến thế.

Cao Khải Chính còn chưa đủ tin tưởng La Chinh, nếu sớm biết như vậy, đáng lẽ hắn ta nên nhường vị trí cho La Chinh ngay từ đầu.

Trong vết lõm trên đỉnh hang động, Thư Âm Hà nhàn nhã nhấp một ngụm trà, nở nụ cười thỏa mãn: “Ta nói rồi mà, thằng nhóc này chưa bao giờ khiến người ta thất vọng”

“Cho dù hắn đã tránh được một kiếp, nhưng sợ rằng vẫn cứ vô dụng. Tâm Lưu kiếm phái chỉ còn bảy người, không đủ lực lượng để điều khiển tảng đá sẽ vô cùng bất tiện. Lần trước Mạc Nhất Kiếm lãnh đạo Tâm Lưu kiếm phái giành được giải quán quân, nhưng khi đó trên tảng đá cũng có tới mười lăm người” Hà Trì nói.

Thất Sơn Tiểu Hội lần trước, Hà Trì cũng đứng ngoài quan sát, cho nên ký ức về biểu hiện của Mạc Nhất Kiếm khi đó vẫn còn khắc ghi trong lòng.

Nếu chỉ nhìn vào độ phù hợp trong chân ý của đạo thì La Chinh và Mạc Nhất Kiếm có cùng một cấp bậc, hơn nữa trong số những người đang đứng trên các tảng đá cũng không chỉ một mình La Chinh có thể nhất niệm ngộ đạo.

Giao đấu giữa các núi trong hang động càng ngày càng ác liệt. Sau khi núi Thái Minh bị loại đầu tiên, tảng đá của núi Thái Kim cũng rơi xuống đất, mà người ra tay chính là Phượng Ca. Sau đó, nhóm thứ ba bị đào thải chính là núi Thái Nhạc.

Các kiếm phái khác mặc dù không bị loại nhưng trong lúc va chạm cũng đã rơi rớt rất nhiều người.

Để lấy được phù văn trọng lực đầu tiên, tranh đấu giữa mọi người cũng càng ngày càng gay cấn. Các tảng đá không ngừng va chạm mãnh liệt xung quanh núi kim loại, thỉnh thoảng lại có người bị đá văng ra.

Không lâu sau, cuối cùng Phượng Ca dùng lực áp chế tuyệt đối chiếm được phù văn trọng lực tầng thứ nhất, núi Ất theo sát đằng sau.

Sau khi nhận được phù văn trọng lực, trọng lượng tảng đá dưới chân họ lập tức tăng lên gấp đôi. Để kéo tảng đá lên, mọi người cần phải bỏ ra càng nhiều sức lực, tốc độ bay cũng chậm hơn.

Nhưng sau khi lấy được phù văn trọng lực đầu tiên, bọn họ liền bay thẳng lên tầng thứ hai của ngọn núi. Chỉ cần lấy được phù văn trọng lực thứ hai là có thể trực tiếp lên tới đỉnh núi, giờ chỉ còn vài bước chân nữa là kên tới đỉnh rồi.

Tuy nhiên, bất kể là Phượng Ca hay Tống Phi Vũ của núi Thái Nhất đều sẽ không trơ mắt để đối phương nhanh hơn một bước, cùng nhau ngăn cản đối phương thu hoạch phù văn trọng lực ở tầng thứ hai.

Tuy Từ Hữu Vi và người của núi Thái Hạo suýt nữa bị đánh hạ, nhưng sau khi thoát khỏi nguy hiểm, y lại bám sát sau lưng La Chinh.

Hai tảng đá một trước một sau gần như bay một vòng quanh vách đá của hang động, Từ Hữu Vi vẫn một mực đuổi theo phía sau.

“Tăng tốc, thoát khỏi tên kia” La Chinh nói.

Chử Mạc không bị rơi xuống, sau khi nghe được mệnh lệnh của La Chinh thì lập tức phóng ra chân ý của đạo.

Lúc tảng đá của họ tăng tốc đi về phía trước, Thí kiếm phái và Tuyệt Trận kiếm phái lại xuất hiện ngay trước mặt.

Thí kiếm phái và Tuyệt Trận kiếm phái đã bắt tay hợp tác ngay từ đầu. Lúc tham gia Thất Sơn Tiểu Hội, hai đại kiếm phái bọn họ đã bí mật thỏa thuận, cho dù ai đạt được hạng nhất thì phần thưởng cũng phải chia đều.

Hai đại kiếm phái bọn họ không thể trêu vào Phượng Ca và núi Thái Ất, nhưng bọn họ cũng vô cùng chật vật ở tầng thứ hai, cho nên liên thủ giải quyết những kiếm phái khác mới là việc cấp bách.

“Tâm Lưu kiếm phái còn có thể kéo dài hơi tàn cơ đấy…” Tang La của Thí kiếm phái cười lạnh một tiếng rồi đưa tay ra hiệu.

Sau đó, tảng đá của hai đại kiếm phái lại vây tới. Cảnh tượng diễn ra trước đó lại tái hiện.

Tảng đá của Từ Hữu Vi đuổi theo đằng sau, Thí kiếm phái và Tuyệt Trận kiếm phái thì nghênh đón chính diện.

“La sư đệ, làm sao bây giờ?” Chử Mạc lo lắng hỏi.

Lần này không có Cao Khải Chính, lại phải đối mặt với thế giáp công của ba tảng đá nên Chử Mạc vô cùng hoảng loạn.

La Chinh khẽ nhíu mày, lập tức nói: “Chử Mạc, huynh tránh ra!”

Các tinh nhuệ Tâm Lưu kiếm phái đều rất ỷ lại Cao Khải Chính, Cao Khải Chính không có ở đây, mấy người còn lại cũng nghe lời La Chinh răm rắp. Chử Mạc lập tức ngoan ngoãn nhường sang một bên.

Một chân của La Chinh đang giẫm lên phù trận điều khiển, một chân khác thì giẫm lên phù trận tăng tốc.

Với tình hình hiện tại, chỉ dựa vào một mình hắn thì khó mà lật ngược tình thế. Song, lúc Cao Khải Chính nhắc tới chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng, La Chinh đã ý thức được một điểm.

Lĩnh ngộ đối với chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng càng cao thì càng có ưu thế trong việc điều khiển tảng đá, ví dụ như kết giới mà tảng đá của núi Thái Hạo bày ra dày hơn kết giới của Tâm Lưu kiếm phái một chút. Đó là bởi vì độ phù hợp trong chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng của Cung Hòa thuộc Tâm Lưu kiếm phái không bằng người ta.

Lại ví dụ như La Chinh có khả năng nhất niệm ngộ đạo, độ phù hợp gần như hoàn mỹ nên lúc điều khiển phù trận tựa như cá gặp nước, bởi vậy tảng đá của Tâm Lưu kiếm phái linh hoạt hơn những kiếm phái khác.

Nếu ba phù trận trên tảng đá cũng giống như ấn Ngự Kiếm, vậy chúng có thể hấp thu phần tiếp theo của chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng hay không?

Dù sao phần Phạn Văn kia cũng nối liền với phần trước đó, hơn nữa La Chinh hiện đang nắm giữ hơn trăm chữ, chẳng qua vì không thể khống chế vòng khí xoáy màu trắng kia nên hắn chưa từng thử dùng ấn Ngự Kiếm.

Nghĩ tới đây, La Chinh thầm niệm bản dịch phần sau của chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng trong lúc phóng ra khí tức chân ý.

Vòng khí xoáy màu trắng bắt đầu bốc lên cuồn cuộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận