Bách Luyện Thành Thần

Chương 3865: Thế giới va chạm

Sau khi thế giới mẹ vỡ nát đã có vô số mảnh vỡ bắn ra. Mảnh vỡ lớn dài tới hàng tỷ dặm, mảnh vỡ nhỏ cũng dài tới mấy nghìn dặm. Chúng hình thành nên một dải mảnh vỡ dập dờn lên lên xuống xuốngSau khi “kim” đập thế giới mẹ nát bấy, nó lại bắn ngược ra phía sau theo quán tính. Nhưng lực bắn ngược dần dần nhỏ đi, cuối cùng trở về nguyên vị thành cây “kim” thẳng tắp kia.

Các cư dân bản địa như Phục Hy, Nữ Oa, lão Anh, Đông Hoàng Thái Nhất nhìn thế giới mẹ vỡ vụn, trong lòng đều có cảm giác âu sầu. Dù sao đó cũng là thế giới thai nghén của bọn họ, cuối cùng lại không tránh được thảm trạng bị Chung Yên hủy diệt.

Nhưng họ không có thời gian đắm chìm trong đau buồn. Sau khi cây “kim” kia khôi phục lại trạng thái thẳng tắp thì bắt đầu kéo dài, mục tiêu chính là vùng đất sơ khai. Vùng đất Tuyệt Táng cũng nhanh chóng đuổi theo, duy trì vị trí song song với vùng đất sơ khai.

Sau nửa nén hương, “kim” càng lúc càng tiếp cận vùng đất sơ khai.

Lúc nó sắp đâm thẳng vào vùng đất sơ khai, một cái động Vãng Phản nữa lại được hình thành. Vùng đất sơ khai đã rời khỏi vùng không gian hỗn loạn kia.

La Chinh thả ra một động Vãng Phản một cách dễ dàng. “Kim” chui vào động đen rồi lại chui ra động trắng.

Phương hướng mà động trắng phun “kim” ra chính là vùng đất Tuyệt Táng bay song song với vùng đất sơ khai. Cây kim kia vừa tới gần vùng đất Tuyệt Táng thì trường hợp tương tự lại xuất hiện, động Vãng Phản lại đưa “kim” tới vùng đất sơ khai ở bên này.

Dường như thế cục lại khôi phục lại trạng thái lúc trước, chỉ có điều thế giới mẹ đã bị loại, ba kịch đấu biến thành hai đánh cờ. Quan trọng là hai bên đều đang di chuyển, như vậy có thể tránh khỏi tình trạng quá nhiều động Vãng Phản dẫn tới không gian sụp đổ.

Dưới tình trạng năng lượng vô hạn, chỉ cần song phương bằng lòng, bọn họ có thể triệu hồi ra vô số động Vãng Phản, khiến “kim” chuyển hướng vô số lần.

“Rào…”

“Vù…”

Cây “kim” cực lớn di chuyển đi đi về về theo hình zic zắc, vừa đi vừa về trong không gian tạo thành âm thanh sóng vỗ vào bờ. Vì vùng đất Tuyệt Táng bị phá hủy một góc nên âm thanh truyền vào bên trong rất rõ ràng.

Đối mặt với thế cục giằng co, Hàng Cách Giả vẫn rất kiên nhẫn, gã thả ra động Vãng Phản một cách máy móc để tương tác với La Chinh.

Trái lại, Xà Linh Vương có chút không kìm nén được: “Ngài cứ định tiếp tục như vậy sao?”

“Đương nhiên là không rồi” Hàng Cách Giả thản nhiên đáp.

“Vậy ngài có tính toán gì không?” Xà Linh Vương hỏi.

“Cần ngươi ra trận” Hàng Cách Giả đáp.

“Ta? Ra trận như thế nào?” Xà Linh Vương không hiểu lắm.

Nếu như hai thế giới va chạm với nhau, Xà Linh Vương nhất định sẽ dẫn đầu xông lên. Nhưng bây giờ là tranh đấu cấp độ hai thế giới, nên Xà Linh Vương chỉ có thể làm một nhân vật quần chúng.

“Cái này”

Hàng Cách Giả dùng ngón tay chỉ một cái, một cái vòng màu trắng bao phủ trên cổ Xà Linh Vương. Đây là hình thức ban đầu của động trắng. Xà Linh Vương cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc vòng màu trắng, không hiểu hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, ngươi hãy đưa nó qua đó” Hàng Cách Giả đáp.

“Ta… Đưa?” Trong mắt Xà Linh Vương lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Đương nhiên” Hàng Cách Giả lạnh lùng nói, hiển nhiên không có chỗ thương lượng, Xà Linh Vương chỉ có thể chấp nhận.

Sau đó, bóng dáng của Xà Linh Vương càng lúc càng mờ nhạt giống như nước trong, hoàn toàn dung nhập vào cảnh vật xung quanh. Hàng Cách Giả giúp Xà Linh Vương hoàn toàn ẩn nấp, sau đó mới đưa vào trong thế giới hỗn độn.

Đợi khi cây kim kia tới gần vùng đất Tuyệt Táng, Xà Linh Vương lặng lẽ leo lên trên cây kim.

Hình thể của Xà Linh Vương tất nhiên vô cùng to lớn, nhưng so với “kim” vẫn nhỏ bé không đáng kể, cộng thêm Hàng Cách Giả ra tay giúp ẩn nấp nên khó mà phát giác được.

“Vù…”

Một cái động Vãng Phản mới được sinh ra. “Kim” lại thay đổi phương hướng một lần nữa, kéo dài về phía vùng đất sơ khai.

La Chinh không phát hiện ra sự tồn tại của Xà Linh Vương, hắn vẫn làm từng bước thả ra động Vãng Phản như cũ, chuẩn bị đưa “kim” quay về. Nhưng lúc này, bóng của một con rắn nhỏ bé tách ra khỏi “kim”.

Vào giây phút Xà Linh Vương rời khỏi “kim” thì thả vòng màu trắng trên cổ ra. Trong nháy mắt, vòng màu trắng mở rộng thành một động trắng cực lớn. Vùng đất Tuyệt Táng chui từ bên trong động trắng ra, vọt thẳng vào vùng đất sơ khai. Xà Linh Vương ở vị trí trung tâm của động trắng đâm vào vùng đất sơ khai.

“Rầm rầm…” Vùng đất sơ khai chấn động, Lê Sơn chấn động, đài Phỉ Thúy cũng lay động kịch liệt.

Bất luận La Chinh hay đám người Khổ Thụ, Nữ Oa đều không nghĩ tới xảy ra biến cố như vậy. Bọn họ sững sờ nhìn bầu trời màu máu bị xé rách, góc nhọn của vùng đất Tuyệt Táng đâm vào, đồng thời nhìn thấy một con rắn lớn lăn vài vòng rồi khôi phục hình dáng, đó chính là Nghiệt – Xà Linh Vương.

Tuy Xà Linh Vương bị đụng thất điên bát đảo nhưng khi phát hiện bản thân tiến vào vùng đất sơ khai thì lại vô cùng vui mừng. Thế giới mẹ đã bị hủy, nơi này chính là nơi ẩn núp cuối cùng.

“Chúng ta vào rồi, Hàng Cách Giả đại nhân” Xà Linh Vương nói.

Hàng Cách Giả không trả lời nó. Góc nhọn kia của vùng đất Tuyệt Táng hiện lên từng cánh cổng không gian màu xanh thẳm, từng bầy sinh linh hỗn loạn màu đen nhánh vọt ra. Số lượng của chúng rất nhiều. Lúc bọn chúng bay ra chẳng khác nào châu chấu bay rợp trời, nhìn xa xa giống như từng luồng khói đen.

“Vù…” Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở đối diện Xà Linh Vương, đó chính là một hóa thân trong cơ thể của La Chinh.

“Lại gặp mặt rồi” Xà Linh Vương lên tiếng.

“Hôm nay, ta muốn rửa sạch nỗi nhục…” Nó vừa dứt lời thì một luồng sức mạnh cường đại khóa trên thân rắn cao lớn.

La Chinh nói: “Đây là địa bàn của ta. Ở nơi này, ngươi không được coi là đối thủ của ta…”

Sau đó, hắn duỗi ngón tay ra khẽ bóp một cái, ánh sáng Phá Diệt đã bao phủ trên người Xà Linh Vương, đồng thời cường độ sức mạnh khóa trên người nó cũng tăng lên một cách điên cuồng.

Mặc dù Xà Linh Vương có thân thể Quỷ Quyệt cực kỳ mạnh, nhưng vẫn bị luồng sức mạnh kia ép vỡ nát từng tấc một rồi tiêu tán…

Xà Linh Vương từng nhờ một năng lực “Toàn Tri” chiếm hết ưu thế trong Ngọc Thanh Thiên, huống chi bây giờ La Chinh có được năng lực toàn trí toàn năng.

“Grào…”

“Sột soạt, sột soạt!”

“…” Sinh linh hỗn loạn đang liên tục chui ra từ cánh cửa không gian, số lượng của chúng đã đạt tới mấy trăm nghìn.

Nhóm sinh linh hỗn loạn ở phía trước nhất đã phát hiện ra La Chinh, bọn chúng vừa gầm thét vừa vọt về phía La Chinh.

“Các ngươi càng không có tư cách…” La Chinh hơi nghiêng đầu, vươn tay chém về phía chúng.

Sức mạnh hóa thành từng lưỡi đao vô hình bắn loạn xạ về phía sinh linh hỗn loạn.

“Vèo vèo vèo vèo vèo vèo…” Lưỡi đao vô hình cực kỳ sắc bén, những sinh linh hỗn loạn này còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy bên tai truyền tới tiếng gió vun vút, sau đó bản thân chúng biến thành những mảnh vỡ to nhỏ khác nhau…

Cơn mưa máu đen và tàn chi quay cuồng, bắn tung tóe trên không trung… Mấy trăm nghìn sinh linh hỗn loạn được giải quyết chỉ trong khoảnh khắc.

Nhưng những cánh cửa không gian kia vẫn mở như trước, sinh linh hỗn loạn vẫn kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiếp tục chui ra ngoài.

La Chinh đồ sát những sinh linh hỗn loạn nhưng trong lòng cũng hơi nghi ngờ. Rõ ràng Hàng Cách Giả biết đưa đám pháo hôi này tới chẳng có nghĩa lý gì, vậy vì sao gã lại làm như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận