Bách Luyện Thành Thần

Chương 2143: Phối hợp

Dưới đòn tấn công phối hợp của hai kẻ thuộc tộc Hiên Viên là người trung niên và Vu Mã Mạc, Trừng Úy buộc phải lui về phía sau“Ầm!”

Người trung niên ỷ vào ánh sáng vàng quanh thân, nện một quyền lên người Trừng Úy.

“Rầm rầm rầm rầm…”

Trừng Úy liên tục lùi về sau tám bước, cứ mỗi một lần giẫm chân xuống là mặt đất lại xuất hiện một cái hố lớn, đồng hoang Vạn Cổ cũng rung chuyển theo.

Thân hình của hắn ta vừa mới ổn định thì Vu Mã Mạc đã lập tức đuổi kịp.

Cũng may Trừng Úy có hai đôi tay, trong đó một tay cầm kiếm trúc đột nhiên vung lên. Một đường ánh kiếm màu xanh từ trên cao chém xuống, chắn ngang trước người Vu Mã Mạc.

Vu Mã Mạc có phần kiêng kỵ ánh kiếm màu xanh biếc này, chỉ sợ nó là phương pháp duy nhất xuyên thấu qua hoang thể Hiên Viên, nên gã chỉ có thể tránh đi.

Nhưng vừa ép lui Vu Mã Mạc, người trung niên kia lại ép tới. Hai người luân phiên ra trận, Trừng Úy không còn sức đánh trả.

Thậm chí hắn ta còn không có thời gian quan tâm chiến cuộc bên La Chinh.

Ban nãy La Chinh sử dụng công kích linh hồn làm nhiễu loạn linh hồn của Lâu Cát, điều này làm trong lòng hắn ta dâng lên một chút hy vọng.

Đáng tiếc thực lực của những tên hoang thần khác quá kém, căn bản không cách nào phá được Hiên Viên Hoang Thể của Lâu Cát, một chút hy vọng vừa mới dâng lên đã lập tức tan biến.

Đợi khi Lâu Cát diệt sạch những hoang thần kia, ba người cùng tấn công một người, hôm nay hắn ta chắc chắn phải chết.

Nghĩ tới đây, trong lòng Trừng Úy dâng lên cảm giác bi thương.

Chết trên cánh đồng hoang Vạn Cổ này, hắn ta thực sự không cam tâm. Nếu có thể tranh thủ lấy được thêm vài miếng hoang cốt huyết thống nữa, hắn ta sẽ có tư cách trở thành người đứng đầu trong thế hệ thanh niên trẻ tuổi!

Trong lòng tuyệt vọng, ngay cả ý chí chiến đấu cũng đang dần dần tiêu tan…

Nhìn thấy người trung niên kia lại một lần nữa xông về phía mình, thậm chí hắn ta còn có nảy lên ý định từ bỏ chống cự.

Đúng lúc này, một luồng chân nguyên truyền âm vang lên bên tai hắn ta: “Trừng Úy! Ta làm nhiễu loạn tâm thần hai người này, ngươi tìm cơ hội giết bọn họ!”

“Cái gì!”

Hai mắt Trừng Úy chợt sáng bừng lên, ánh mắt chuyển động, thấy được La Chinh đang ở cách đó mấy trăm trượng.

La Chinh vẫn chưa phát động sức mạnh hoang thần, trông chỉ giống như một con ruồi nhỏ bay trên không trung. Tuy khó thấy là thế, nhưng trong mắt Trừng Úy lại nghiễm nhiên biến thành cọng rơm cứu mạng!

“Xoẹt!”

Một tay của Trừng Úy nắm chặt kiếm trúc. Đối mặt với đòn tấn công lôi đình của người trung niên, hắn ta ngã ngửa ra sau, đưa một cánh tay lên che trước ngực.

“Bịch!”

Người trung niên nện một quyền lên cánh tay hắn ta.

“Răng rắc!”

Cánh tay kia lập tức bị bẻ thành một góc chín mươi độ, bị người đàn ông trung niên đập gãy bằng một quyền.

Ưu thế lớn nhất của Xi Vưu Hoang Thể là có thể mọc ra ba đầu sáu tay, hơn nữa cơ thể cũng rắn chắc hơn hoang thần bình thường rất nhiều, sau khi bị thương cũng sẽ nhanh chóng lành lặn trở lại.

Ngược lại, Hiên Viên Hoang Thể lại có lực phòng ngự gần như biến thái.

Trừng Úy vừa hy sinh một cánh tay của mình liền chợt xoay người, kiếm trúc trong tay quét thành một đường vòng cung to lớn dài hơn một nghìn trượng.

Kiếm này của hắn ta nhắm thẳng đến Vũ Mã Mạc.

“Định liều mạng? Đáng tiếc mạng của ngươi đã không còn giá trị, không đổi được tính mạng của bất cứ kẻ nào” Người trung niên cười gằn, nói.

Nhát kiếm này của Trừng Úy chém về phía Vu Mã Mạc, bản thân thì để lộ ra rất nhiều sơ hở, người trung niên hoàn toàn có năng lực giết chết Trừng Úy trước lúc hắn ta chém trúng Vu Mã Mạc!

Trên mặt Vu Mã Mạc cũng hiện lên một nụ cười lạnh. Trừng Úy này buông xuôi thật rồi, chiêu kiếm vụng về như vậy căn bản không thể nào chém được gã…

Nhưng vào lúc này, người trung niên và Vu Mã Mạc lại đột nhiên cảm nhận được có một luồng ánh sáng lóe lên nơi khóe mắt.

Hai người nheo mắt nhìn lại, thấy được La Chinh nhỏ bé như ruồi muỗi.

Cả hai đều sửng sốt, không ai trong hai người bọn họ ngờ rằng La Chinh vẫn còn sống.

Sau khi Lâu Cát ra tay thì bọn họ cũng lười quan sát. Thân là người của Hiên Viên tộc, giải quyết bốn tên hoang thần chuyện quá đơn giản đối với Lâu Cát.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy La Chinh, bọn họ không nghĩ Lâu Cát đã chết mà kinh ngạc vì cho rằng La Chinh lại ó thể thoát khỏi tay gã ta.

Nhưng suy nghĩ này vừa mới nảy lên trong đầu thì họ lại đột nhiên nhìn thấy La Chinh dùng Thừa Ảnh kiếm quét ngang một cái.

“Vù!”

Ánh kiếm hai màu chợt lóe lên.

“Ầm ầm!”

Người trung niên và Vu Mã Mạc tức khắc cảm nhận được có một cây chùy lớn đập vào gáy mình.

Đặc biệt là Vu Mã Mạc, như một phản xạ có điều kiện, gã ôm lấy đầu mình rồi phát ra một tiếng hét điên cuồng.

“Răng rắc…”

Thanh kiếm của Trừng Úy đang trên đà chém về phía Vu Mã Mạc, nếu không phải bọn họ bị công kích linh hồn thì người trung niên có thể chặn lại nhát kiếm này một cách dễ dàng, còn Vu Mã Mạc có thể nhẹ nhàng tránh thoát.

Nhưng vì công kích linh hồn nên tình hình đã thay đổi hoàn toàn!

Kiếm trúc chém trúng vầng sáng vàng quanh thân Vu Mã Mạc khiến nó lập tức hóa thành mảnh vụn.

Kiếm thứ nhất chém nát vầng sáng, kiếm thứ hai của Trừng Úy tức khắc theo tới.

Kiếm này nhắm thẳng vào ngực Vu Mã Mạc. Sau một tiếng “phập”, kiếm trúc vừa mới đâm vào phân nửa, Trừng Úy liền cong người xuống rồi hất kiếm lên, chém đầu Vu Mã Mạc thành hai nửa!

Sau khi giải quyết xong Vu Mã Mạc, Trừng Úy lại vung kiếm trúc đâm về phía người trung niên.

Tuy ông ta đã bị La Chinh công kích linh hồn, nhưng tốc độ khôi phục ý thức lại cực nhanh, không quá nửa hơi thở mà hai mắt đã sáng trong tỉnh táo.

Thấy Vu Mã Mạc bị chém chết, ông ta hốt hoảng không thôi.

Trong thế giới này, rất ít hoang thần có thể sử dụng công kích linh hồn, đương nhiên là ngoại trừ các cường giả chân chính trong các gia tộc lớn, bởi vì những cường giả kia không được sinh ra tại thế giới này!

Thằng nhóc kia chỉ là một hoang thần mới chập chững vào đời, sức mạnh hoang thần trong cơ thể không nồng đậm, sao lại bộc phát ra công kích linh hồn mạnh mẽ như vậy?

Tuy người trung niên vừa kinh vừa sợ, nhưng suy nghĩ của ông ta cũng xoay chuyển cực nhanh.

Chỉ cần giải quyết tên nhóc này thì Trừng Úy không phải đối thủ của ông ta.

Chợt thấy ông ta bước sang phải một bước, thân thể khổng lồ lộn một vòng trên không trung rồi lao thẳng tới chỗ La Chinh.

“Cẩn thận!”

Thấy vậy, Trừng Úy cũng lên tiếng nhắc nhở.

La Chinh lơ lửng trên không trung, nhìn thân hình khổng lồ cao hơn một ngàn trượng của người trung niên đang lăn đến đây chẳng khác nào một ngọn núi đang lao tới.

Nhưng vẻ mặt hắn không có chút hoang mang nào, Thừa Ảnh kiếm trên tay lóe lên ánh kiếm đan lồng vào nhau, trên khuôn mặt hắn lại hiện lên nụ cười mỉm.

“Ầm!”

Người trung niên lại bị công kích linh hồn một lần nữa.

Thân thể đang lăn tròn của ông ta bỗng mất thăng bằng, nặng nề nện xuống đất.

Cơ hội hiện ra trước mắt, Trừng Úy đã trải qua hàng trăm cuộc chiến sao có thể bỏ qua?

Hắn ta phi thân lên, hai tay nắm lấy kiếm trúc của mình. Nhân lúc người trung niên còn chưa khôi phục ý thức, kiếm trúc trong tay hắn ta đâm từ trên xuống dưới, xuyên qua…

“Phập!”

Kiếm trúc đóng đinh đầu của người trung niên lên mặt đất.

Thân thể người trung niên giãy giụa một lúc theo phản xạ có điều kiện, cuối cùng không còn cựa quậy.

Trừng Úy cầm kiếm trúc thật chặt, sắc mặt vẫn còn chưa hết căng thẳng.

Sau khi người trung niên này chết đi, sức mạnh hoang thần trong cơ thể ông ta bắt đầu tiêu tán, thân hình như núi nhanh chóng thu nhỏ lại.

Lúc này Trừng Úy mới rút kiếm trúc ra, mặt mày mừng rỡ vì tìm được đường sống trong chỗ chết, hai mắt nhìn về phía La Chinh đang ở cách đó không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận