Bách Luyện Thành Thần

Chương 3758: Động tĩnh của kiếm

“Đại sư huynh! Nhị sư huynh!”La Chinh thi lễ với hai người.

Tịnh Vô Huyễn vội vàng đáp lễ: “La Chinh huynh, đã lâu không gặp!”

Ngự Thần Phong thì không có chút cảm giác xa lạ nào với La Chinh. Hắn ta tiến sát lại gần La Chinh, đánh giá tỉ mỉ từ trên xuống dưới, thậm chí còn đưa đầu ra ngửi ngửi mùi: “Sư đệ, bây giờ đệ đang ở Bỉ Ngạn trọng thiên thứ mấy?”

“Trọng thiên thứ mấy…”

Vấn đề này đã làm khó La Chinh.

Mặc dù hắn tiến vào Tam Thập Tam Trọng Thiên rồi nhưng lại không dung hợp tín vật Bỉ Ngạn trong đó, mà cấp độ của tín vật Bỉ Ngạn hắn gánh cũng không cao gì.

Nói cho chính xác thì hắn là Bất Hủ cảnh…

“Ta ở Nhị Thập Trọng Thiên rồi! Mặc dù chưa lấy được tín vật Bỉ Ngạn! Mà chủ yếu là do tháp Thiên Địa Huyền Hoàng bị hủy rồi thôi” Ngự Thần Phong tự hỏi tự nói: “Chỉ có điều ta đã dung hợp một bộ giáp thánh ở Thập Cửu Trọng Thiên!”

Dứt lời, hắn ta lại gọi tín vật Bỉ Ngạn của mình ra.

Tín vật Bỉ Ngạn lóe ra ánh sáng xanh xuất hiện trên người Ngự Thần Phong, bộ giáp thánh này tỏa ra khí tức vô cùng đặc biệt, như thể có một loại sức mạnh thần bí nào đó chất chứa bên trong.

“Tín vật Bỉ Ngạn loại thần bí” La Chinh lập tức đưa ra nhận định.

“Chính xác!” Ngự Thần Phong vô cùng tự tin nói: “Có muốn thử chút không? Dù đệ có sức mạnh vô biên nhưng chưa chắc đã bắt được ta đâu!”

“Thần Phong, Chinh Nhi mới vừa về mà, không được vô lễ…” Cố Bắc thấy hơi cạn lời. Tên đồ đệ này có thiên phú kiệt xuất nhưng luôn hơi bị thiếu thông minh.

Tịnh Vô Huyễn cũng nhìn Ngự Thần Phong như đang nhìn một tên ngốc.

Nhưng tính cách của Ngự Thần Phong là vậy rồi, hắn ta đã dự tính ngày mà La Chinh trở về chắc chắn phải có một trận chiến. Mặc dù La Chinh thể hiện sức mạnh không tưởng nhưng Ngự Thần Phong vẫn không từ bỏ ý nghĩ ấy.

“Nếu nhị sư huynh khăng khăng muốn thỉnh giáo, vậy sư đệ không dám không theo” La Chinh mỉm cười, nói.

“Sư đệ, giáp thánh này của hắn kỳ lạ lắm, như bị nhốt lại ấy, ngay cả Thiên Mệnh huynh cũng không mở ra được. Dù là sức mạnh ghê gớm đến đâu cũng không làm được gì…” Tịnh Vô Huyễn bên cạnh nhắc nhở.

Tịnh Vô Huyễn biết Ngự Thần Phong không phải là đối thủ của La Chinh, nhưng y không mong La Chinh bị bộ giáp thánh kia khó xử.

Song, Ngự Thần Phong ở bên cạnh đã rục rịch muốn ra tay: “Sư đệ! Cẩn thận!”

Từng tia sáng phác họa trên bề mặt giáp thánh, hai tay Ngự Thần Phong cử động, hai không gian màu lam hình nửa vòng tròn đã bọc về phía La Chinh.

Tín vật Bỉ Ngạn trong tháp Thiên Địa Huyền Hoàng đều là do Thái Thượng Lão Quân tự mình tỉ mỉ chọn lựa, hầu như mỗi một tầng đều có một món tín vật Bỉ Ngạn đặc biệt, mà giáp thánh chính là một trong số đó. Nếu bị không gian màu lam này trói chặt thì sẽ rơi vào một quá trình không ngừng tuần hoàn. Trong quá trình rèn luyện của các cường giả Bỉ Ngạn cảnh, chưa ai có thể thoát ra được, ngay cả Hoa Thiên Mệnh cũng thế.

Nhưng bây giờ La Chinh có thể sử dụng sức mạnh Khởi Nguyên Thần Huyết tùy thích…

Hai không gian hình nửa vòng tròn vừa xuất hiện, La Chinh đã phân tích ra sức mạnh không gian được sử dụng ở đây là loại năng lực nào, đồng thời cũng đưa ra được phương pháp đối phó.

“Bụp!”

Không gian nửa vòng tròn khép lại, La Chinh bị nhốt kín bên trong.

“Sư đệ sẽ dùng cách nào để thoát ra?” Ngự Thần Phong khá đắc ý.

La Chinh vươn một ngón tay ra, từ trong đầu ngón tay của hắn có một xoắn ốc lực lượng trong suốt. Lúc đầu ngón tay hắn vẽ về phía không gian nửa vòng tròn kia, không gian này hệt như một trang giấy bị ngón tay của hắn rạch thủng…

Đối với La Chinh, không gian huyền ảo này dễ rách hệt như một tấm lụa mỏng.

“…”

Ngự Thần Phong câm nín nghẹn lời.

Mặc dù hắn ta đã nghĩ rằng La Chinh sẽ phá được sức mạnh của giáp thánh, nhưng ít nhiều gì cũng phải khó khăn chút chứ. Thế này cũng quá…

Sao hắn ta biết được, đừng nói chỉ là một Bỉ Ngạn Thập Cửu Trọng Thiên, cho dù Cổ Thần Hỗn Độn hay Thông Thiên giáo chủ thì sức mạnh của họ cũng vẫn bị La Chinh phá giải nhẹ nhàng!

Lúc này, Hoa Thiên Mệnh đứng ở cách đó không xa đã tiến lên. Ánh mắt giao nhau, Hoa Thiên Mệnh chắp tay chào: “La Chinh huynh!”

“Thiên Mệnh huynh!” La Chinh đáp lễ.

Hai người họ đều là thiên tài bước ra từ Đại Diễn Chi Vũ, cùng nhau trải qua kiếp nạn, cùng nhau trải qua tang thương. Duyên phận như này đủ để họ một mực quý trọng.

Lúc Hoa Thiên Mệnh lấy được Cô Kiếm, Lê Lạc Thủy đã từng đưa ra lời nhận xét này. Chí cường giả trong hỗn độn này có một vị trí dành cho hắn ta, dù có đối mặt với Binh Chủ cũng không kém là bao…

Nhưng lúc đó người mà Hoa Thiên Mệnh thầm nghĩ tới lại là La Chinh, nếu so với La Chinh thì sao?

Ngay cả Cố Bắc và La Tiêu cũng không có quá nhiều lòng tin đối với La Chinh, dù sao Bỉ Ngạn Tam Thập Tam Trọng Thiên cũng là một bậc thang quá khó. Theo lời của Viên Thừa Đạo và Lê Lạc Thủy thì trong thế giới mẹ đã chẳng thể đạt tới Bất Hủ cảnh nữa, Hoa Thiên Mệnh ắt hẳn là người đứng đầu sau thời kỳ Hoang Thần!

Nào ngờ không lâu sau La Chinh đã quay về, lại còn mang theo cả một thế giới!

“La Chinh huynh, sao huynh tìm được Quy Khư Mộ Địa vậy?” Hoa Thiên Mệnh hỏi ra một vấn đề mà mọi người đều muốn biết đáp án.

Cố Bắc, La Tiêu, Lê Lạc Thủy cũng đồng thời nhìn sang La Chinh.

“Mọi người không biết ư?” Chuyện này khiến La Chinh không nghĩ ra: “Ta từng sai người mang một con bướm con vào trong tháp Thiên Địa Huyền Hoàng, con bướm này phải do một người trong Quy Khư Mộ Địa gánh lấy, như vậy ta có thể cảm ứng được vị trí của con bướm con này mà tìm tới. Hình như mọi người không ai biết chuyện này?”

Lúc La Chinh nói những lời này, Cố Bắc, Cưu Thánh, Hoa Thiên Mệnh đều cùng nhìn về phía La Tiêu.

Bấy giờ La Tiêu mới sực hiểu ra: “Con bướm kia, hóa ra con bướm kia dẫn La Chinh con tới!”

Ngay lúc này, Cô Kiếm sau lưng Hoa Thiên Mệnh kêu u u, Thái Thượng Lão Quân cùng bốn đệ tử Độ Chân, Hạc Vân, Chân Hình, Huyền Đô lần lượt nổi lên.

“Độ Chân tiền bối!” La Chinh gặp lại Độ Chân, hai mắt hơi sáng lên. Sau đó ánh mắt hắn chuyển sang ông lão bên cạnh, lập tức đoán ra thân phận của người này. Hắn bèn vái chào hành lễ: “Vãn bối La Chinh, tham kiến Thái Thượng Lão Quân tiền bối!”

“Khụ khụ…” Thái Thượng Lão Quân ho khan một tiếng, lập tức giải thích: “Con bướm con kia là do La Tiêu phụ thân ngươi gánh, ta đã nói với hắn rồi…”

La Tiêu lặng lẽ trợn trắng mắt. Lão già này tích chữ như vàng, chỉ nói hy vọng nằm trên người La Tiêu thôi, có trời mới biết con bướm này có tác dụng như thế, có thể gọi con trai của ông đến?

“Hóa ra hai người quen biết nhau?” Hoa Thiên Mệnh kinh ngạc hỏi.

La Chinh mỉm cười: “Không chỉ quen biết thôi đâu, phải nói rằng mọi chuyện ta đã trải qua từ trong Đại Diễn Chi Vũ đến giờ đều có dính dáng đến Thái Thượng Lão Quân tiền bối!”

“Nói vậy là sao?” Cố Bắc nghi ngờ hỏi.

Thái Thượng Lão Quân là chủ nhân của Quy Khư Mộ Địa, là chủ nhân tháp Huyền Hoàng, thế nhưng ông có liên quan gì đến Thần Vực chứ.

“Pháp môn luyện khí mà sư tôn trao cho ta không phải ngẫu nhiên đoạt được, mà là do Thái Thượng Lão Quân tiền bối ban cho” La Chinh mỉm cười nói.

Lông mày Cố Bắc nhướng cao, dường như chuyện này rất khó tin.

“Trong đó còn liên quan đến toàn bộ thế giới hỗn độn, thậm chí là thế giới còn lớn hơn, trong phút chốc e là không nói hết được…” La Chinh nói.

Đúng lúc này, Hoa Thiên Mệnh bỗng cảm giác thấy Cô Kiếm truyền đến một cơn chấn động. Chấn động ấy cực kỳ nhỏ, lại còn ẩn chứa một loại tiết tấu nào đó. Hoa Thiên Mệnh không biết nguyên nhân, song lúc còn đang hoang mang thì Thái Thượng Lão Quân đã nói: “Mặt kia của Cô Kiếm có động tĩnh, La Chinh, La Niệm con trai ngươi đang truyền tin về!”

“Niệm Nhi?”

“Niệm Nhi ở mặt kia của Cô Kiếm? Đó là đâu?” Lê Lạc Thủy và Linh Thù vẫn luôn lắng nghe ở cách đó không xa lập tức phản ứng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận