Bách Luyện Thành Thần

Chương 1636: Thánh Lôi Động Huyền

Lần này La Chinh đập xuống ầm ầm, tạo ra một hố lớn tới hàng trăm trượng trên mặt đất, cả Ám Ảnh Thiên Tôn cũng bị ngã đến mức đầu óc mê muộiTrọng kiếm Đại Thiên cắm thẳng vào trong đất.

Quảng trường rộng lớn xung quanh đài phong Vương được xây dựng từ một loại đá xanh kiên cố, nhưng trước trọng kiếm Đại Thiên, những viên đá này thậm chí còn mềm hơn đậu hũ. Thanh trọng kiếm Đại Thiên này còn không phát ra tiếng vang nào, cứ thế xuyên thẳng qua một tầng đất, rơi vào tầng đất dưới đáy.

Đất đai của Tê Hà giới lại càng không chịu được trọng lượng của trọng kiếm Đại Thiên. Thanh trọng kiếm Đại Thiên này không ngừng xuyên qua các tầng đất.

Không lâu sau, trọng kiếm Đại Thiên xuyên qua tầng đất mềm, chui vào trong tầng nham thạch.

Nếu là vũ khí bình thường thì chắc chắn sẽ dừng lại ở tầng nham thạch. Nhưng trọng lượng của trọng kiếm Đại Thiên quá lớn, những nham thạch này cũng không thể giữ được thanh kiếm. Nhờ vào trọng lượng của bản thân nên nó tiếp tục không ngừng xuyên xuống.

La Chinh nằm trong hố lớn, trên mặt đầy vẻ buồn phiền.

Chiến đấu cùng với Thiên Tôn thì quả thực sức mạnh không thể đóng vai trò quyết định, quá dễ bị các thủ đoạn khác khắc chế.

Lúc này, trên tay phải La Chinh có dán một lá liễu kỳ quái, rõ ràng có thể hấp thụ hoàn toàn sức mạnh trong cánh tay hắn. Cho dù La Chinh thúc giục sức mạnh trong cơ thể đến mức nào thì cũng chỉ như con trâu bị sa lầy, tất cả sức mạnh đều biến mất không chút tăm tích.

Chỗ dựa lớn nhất của hắn bây giờ là sức mạnh. Nhưng sau khi sức mạnh bị niêm phong thì hắn phải làm thế nào để ứng phó với cục diện bây giờ đây?

“Ha, nhóc con, bây giờ ngươi cũng chịu khổ rồi…” Ám Ảnh Thiên Tôn ở không xa chầm chậm bò lại, nhìn chằm chằm vào La Chinh, thở hổn hển cười lạnh. Trông thấy La Chinh chịu khổ, Ám Ảnh Thiên Tôn mới thấy hơi vui vẻ một chút.

“Thắng bại còn chưa rõ đâu!” La Chinh trấn tĩnh trả lời.

Nhưng đúng lúc này, Doanh trong không trung nở nụ cười ngọt ngào, dang hay tay ra. Lực sinh mệnh màu xanh lá cây ngưng tụ, xuất hiện thêm vài chiếc lá liễu mỏng nhẹ. Những chiếc lá liễu này bay về phía La Chinh theo những đường cong vẹo không cố định.

“Lại nữa!”

Trong lòng La Chinh cũng giật nảy lên. Trước mắt, bị niêm phong một cánh tay thì hắn vẫn còn cơ hội phản kháng. Nếu bị cái thứ này dán lên toàn thân thì toi!

Đột nhiên hắn lật người, dưới chân lóe lên quy tắc không gian. Nhưng La Chinh vừa mới dùng thuật dịch chuyển không gian để rời khỏi đây thì Ám Ảnh Thiên Tôn vốn ở bên cạnh thấy vậy lại đột nhiên bay nhanh về hướng đối diện…

Hai người bị sợi xích Tuyệt Mệnh khóa lại với nhau. Dưới sự lôi kéo giữa hai bên, sợi xích Tuyệt Mệnh lập tức bị kéo thẳng ra.

Sức mạnh của Ám Ảnh Thiên Tôn đương nhiên không thể bằng La Chinh. Nhưng lần lôi kéo này cũng khiến La Chinh lại không thể sử dụng thuật dịch chuyển không gian. Phần lớn cơ thể hắn vốn đã biến mất trong ánh sáng trắng rực rỡ, tự nhiên lại bị kéo về.

“Bịch, bịch!”

Thế là cả hai người đều rơi xuống, ngã vào trong hố lớn.

Có thể nói, lúc trước sợi xích Tuyệt Mệnh này đã khiến cho Ám Ảnh Thiên Tôn phải chịu không ít khổ. Lúc này nó lại trở thành trói buộc của La Chinh.

Ám Ảnh Thiên Tôn nằm bò trên mặt đất, vẫn thở hổn hển nhưng khóe miệng lại thể hiện ra vẻ vô cùng đắc ý.

“Vèo vèo vèo vèo…”

Lúc La Chinh ngã xuống, bốn lá liễu lại dán lên tay trái, hai chân và vùng bụng của hắn.

Lúc những lá liễu dán lên, la Chinh lập tức cảm nhận được sức mạnh ở những bộ phận đó liền biến mất tăm mất tích.

Doanh khép đôi chân lại, lơ lửng trên không trung, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào La Chinh.

Ả từng thua La Chinh, khi đó ả cũng tâm phục khẩu phục. Thậm chí còn có chút cảm tình với La Chinh. Chỉ là bây giờ ả và La Chinh không cùng một phe, nên chỉ có thể như thế này.

“Giao cho ngươi!” Doanh lãnh đạm nói với Dao, sau đó lập tức lùi sang một bên.

Doanh là Sinh Mệnh Vương, công pháp ả tu luyện vốn thiên về hỗ trợ, việc chém giết không phải sở trường của ả.

Dao cười nhạt, lập tức bắn xuống phía dưới, giơ Thánh Lôi Liên Chùy trong tay lên, dùng ánh mắt thương xót nhìn La Chinh. “Ngươi vật lộn cũng lâu quá rồi, nhưng dù sao con sâu thì vẫn chỉ là con sâu mà thôi. Kết thúc ở đây được rồi!”

Nói xong, từ trong Thánh Lôi Liên Chùy tỏa ra từng ta sét rực rỡ, không ngừng nổ xung quanh Dao.

“Đoàng…”

Từng tia sét hóa thành từng quả cầu sấm sét đẹp đẽ, trôi nổi trên hố lớn, giữa các khối cầu phát ra những tia sét để kết nối lại với nhau.

“Xì xì xì xì…”

Sau khi tất cả những quả cầu sét liên kết lại với nhau thì liền bắt đầu chầm chậm xoay tròn, hình thành một vòng xoáy sấm sét khủng bố. Sấm sét to lớn như một chum nước, không ngừng nổ ở bên trong!

Lúc vòng xoáy sấm sét bắt đầu chầm chậm xoay tròn thì cũng hình thành lực hấp dẫn mãnh liệt, hút những viên đá vụn, thi thể và xương cốt của những người hành hương bay lên trên không trung.

Bất kỳ vật chất nào sau khi chạm vào vòng xoáy sấm sét đều lập tức bị hủy.

Dường như trong vòng xoáy này đang tích thế cho một lần tấn công khó có thể tưởng tượng được.

Ám Ảnh Thiên Tôn trông thấy cảnh này, mặt lập tức trắng bệch. Hắn hét lớn: “Dao, ta vẫn còn ở dưới này!”

Hắn và La Chinh cùng bị khóa vào với nhau bởi sợi xích Tuyệt Mệnh, một trăm phần trăm lần tấn công này sẽ ảnh hưởng đến hắn. Dao sẽ không gộp cả hắn lại để tấn công đó chứ?

“Sẽ không ép chết ngươi” Doanh cười nhạt.

Mặc dù được Sinh Mệnh Vương đảm bảo, nhưng Ám Ảnh Thiên Tôn vẫn trưng ra vẻ mặt than khóc. Hôm nay coi như hắn đủ xui xẻo rồi, chắc chắn đã định trước phải chịu kiếp nạn này. Chẳng hiểu thế nào lại vì giết chết thằng nhóc này mà bản thân lại gánh chịu hành hạ to đến thế.

Trong không trung, Mộng Thần Tiễn trông thấy cảnh này thì khuôn mặt già nua cũng u ám đến mức có thể chảy ra nước.

Cho dù thế nào, nếu La Chinh ngã xuống thì linh hồn của Huân cũng sẽ tan biến. Sợ rằng ông sẽ không có cơ hội thay đổi cục diện trước mắt.

Mặc dù thân thể của La Chinh dũng mạnh đến mức không bình thường, nhưng bây giờ Dao đã phát động “Thánh Lôi Động Huyền. Một đòn tấn công được ấp ủ trong vòng xoáy sấm sét, cho dù là Thiên Tôn thì cũng sẽ ra đi.

“Liều thôi!”

Lúc này ông cũng biết không thể do dự được nữa. Sau khi bay vút xuống, ông lại xuyên thẳng qua những con chim lửa.

Lúc ngọn lửa này cháy, trên người Mộng Thần Tiễn lập tức khét lẹt. Đương nhiên chân nguyên hộ thể của Thiên Tôn cực kỳ mạnh, nhưng dù sao cũng không thể chặn được thần thông của Tuyệt Hỏa Thiên Tôn.

Trông thấy Mộng Thần Tiễn thần dũng như vậy, Tuyệt Hỏa Thiên Tôn cũng hơi khựng lại, “Lão già này điên rồi sao?”

Lúc xuyên qua một con chim lửa, cuối cùng Mộng Thần Tiễn cũng tìm được cơ hội bắn tên. Vị Thiên Tôn này thét lên một tiếng.

“Dao!”

Mũi Diệt Huyết Phệ Linh Cốt Tiễn này bắt đầu chầm chậm bùng cháy.

Một ngọn lửa màu máu sáng lên trên đầu mũi tên này.

Nghe thấy lời của Mộng Thần Tiễn, Dao vốn đang chăm chú nhìn La Chinh nay lại hơi ngẩng đầu. Khi ánh mắt của ả chạm tới mũi Diệt Huyết Phệ Linh Cốt Tiễn, mí mắt lập tức giật giật.

Mũi tên này…

Từ trong mũi tên Diệt Huyết Phệ Linh Cốt Tiễn này tản ra sự uy hiếp khiến ả sợ hãi.

“Lão già này!”

Một cảm giác uy hiếp trí mạng đột nhiên nảy sinh trong lòng Dao.

“Thả La Chinh ra! Ta sẽ không giết ngươi!”

Tay Mộng Thần Tiễn kéo cung, nhìn chằm chằm vào La Chinh hung dữ nói.

Lúc này hắn chăm chú nhìn Dao. Về lý thuyết mà nói, Dao vốn không có khả năng trốn, chỉ có thể nhận mũi tên này.

Mũi tên Diệt Huyết Phệ Linh Cốt Tiễn này là do Mộng Thần Tiễn dùng chính xương sườn của mình để luyện chế.

Quá trình luyện chế chẳng khác gì phương pháp thiêu đốt tinh huyết. Chỉ là võ giả bình thường thiêu đốt tinh huyết thì có thể nâng cao thực lực của bản thân trong thời gian ngắn, nhưng Mộng Thần Tiễn lại lợi dụng tinh huyết của bản thân để chế tạo ra những mũi tên này trong thời gian dài, thế nên uy lực lại càng khủng bố.

Sau khi mũi tên này bắn trúng mục đích, ngọn lửa màu máu trên mũi tên sẽ bắn vào trong cơ thể đối phương, lấy máu huyết của đối phương làm nguyên liệu thiêu đốt.

Nhưng mũi tên Diệt Huyết Phệ Linh Cốt Tiễn vốn là một phần sinh mệnh của Mộng Thần Tiễn. Mỗi lần bắn ra một mũi tên thì sinh mệnh của bản thân sẽ bị thiêu đốt mất một phần ba. Nếu như bắn ra cả ba mũi tên, ông sẽ trực tiếp ra đi.

Thực ra cái giá phải trả rất lớn.

Nhưng lúc này nếu La Chinh chết đi thì ông cũng không có khả năng chạy thoát. So ra thì cái giá này cũng không là gì.

“Ha…”

Trên mặt Dao hiện lên nụ cười nhạt, khuôn mặt đẹp tới mức có thể làm người ta ngẩn ngơ.

“Chỉ có quyết tâm thôi thì không đủ đâu. Ngươi chắc chắn mũi tên này có thể giết được ta?”

Dao lãnh đạm hỏi ngược lại, trong lời nói không mảy may có ý nhượng bộ.

“Chẳng phải thử là biết ngay sao?”

Mộng Thần Tiễn trả lời. Ánh sáng vàng trong đôi mắt hắn càng lúc càng mạnh. Chỉ cần Dao có bất kỳ động tĩnh lạ nào thì mũi tên này của ông sẽ được bắn ra ngay.

Nhưng dường như Dao vốn chẳng quan tâm mũi tên Diệt Huyết Phệ Linh Cốt Tiễn này của Mộng Thần Tiễn.

Ngược lại, biểu cảm trên mặt ả càng ngày càng thoải mái hơn. Ả cười nhạt: “Ngược lại… Ta rất muốn thử”

Nói xong, đột nhiên Dao không nhìn Mộng Thần Tiễn nữa mà tiếp tục khua Thánh Lôi Liên Chùy trong tay. Tốc độ xoay của vòng xoáy sấm sét càng lúc càng nhanh, Thánh Lôi Động Huyền cũng không ngừng được tích tụ.

Trông thấy cảnh này, Mộng Thần Tiễn thở dài, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, cuối cùng vẫn buông dây cung trong tay!

Giây phút dây cung bắn ra mũi tên ấy, mái tóc vốn màu hoa râm của ông lập tức hóa thành màu trắng bạc, hốc mắt cũng lõm xuống một tấc, da mặt cũng trở nên nhăn nheo dị thường, khuôn mặt gầy tóp lại như đầu lâu, cả người không ngừng già đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận