Bách Luyện Thành Thần

Chương 2687: Đại trận luyện khí

Trong mắt Lư Hạo và Lỗ Nhận, động tác vung kiếm của La Chinh không hề nhanh mà ngược lại, có thể dùng từ “rất chậm” để miêu tả. Mỗi một kiếm đều phải tiêu hao một hơi thởThế nhưng từng kiếm chém ra đều chính xác đến từng li.

Nhìn hắn như con rối hoạt động một cách máy móc, không nhanh, không chậm, chỉ có hành động từng bước, đi theo một tiết tấu chuẩn xác mà lại đạt được hiệu suất cực kỳ kinh khủng!

Mỗi một con Ngột Kim Ô bay xuống đều rơi trúng vào mũi kiếm của hắn một cách chuẩn xác, y như trúng tà.

Sau mười hơi thở, La Chinh đã chém chết mười con Ngột Kim Ô.

Đám Ngột Kim Ô này không phải hạng ngu xuẩn, tư duy của bọn chúng nhanh nhạy như con người vậy.

Sau khi tổn thất mười đồng bọn, rốt cuộc chúng cũng cảm thấy sợ hãi.

“Quác quác quác…”

Những con Ngột Kim Ô còn lại trao đổi với nhau vài câu, sau đó bay vòng lên trên, nhốn nháo rời đi…

Mọi người vốn đang cực kỳ hốt hoảng, bây giờ thấy những điểm sáng màu vàng kia bỏ chạy bèn đồng loạt quay sang nhìn chằm chằm La Chinh như nhìn một tên quái vật.

Lúc này bọn họ mới nhớ tới hành động của La Chinh ở trên tường thành.

Hắn cứ đứng sừng sững tại đó, cũng đâm ra từng kiếm không nhanh không chậm, thế nhưng mỗi một kiếm của hắn đều được suy tính kỹ càng. Đám Kim Ô màu đen kia không có một con nào lọt vào tường thành, hoàn toàn bị La Chinh ngăn chặn bên ngoài!

“La Chinh, sao ngươi làm được…” Lư Hạo trừng mắt hỏi La Chinh.

Trường kiếm trong tay La Chinh xoay vài vòng, ánh sáng lóe lên, trở lại nhẫn Tu Di. Hắn mỉm cười nói: “Tập trung hết sức là được. Tốc độ của bọn chúng nhanh, nhưng dù sao cũng phải có sơ hở”

La Chinh nói thì nghe nhẹ nhàng, nhưng mọi người làm sao tin tưởng lời lấp liếm hắn?

Ngược lại, hai mắt Lỗ Nhận sáng bừng lên, nhìn chằm chằm La Chinh: “Trạng thái vừa rồi của ngươi rất giống mấy chiêu của Tâm Lưu kiếm phái!”

“Tâm Lưu kiếm phái?” La Chinh khẽ nhướng mày.

Sau khi giao thủ với thiếu tiên tên Mạc Nhất Kiếm kia, La Chinh cũng có tìm hiểu về Tâm Lưu Kiếm.

Hắn cũng phát hiện ở một phương diện nào đó, Tâm Lưu Kiếm khá giống Trảm Tình Thần Đạo. Nếu có thể, hắn sẽ phát triển theo phương hướng Tâm Lưu Kiếm.

“Ừ! Nghe nói Tâm Lưu kiếm phái có thể tự biến mình thành kiếm, khiến vạn vật hóa kiếm. Mỗi một hành động đều là bản năng, dù ở bất cứ tình huống nào cũng có thể phô bày năng lực hùng mạnh nhất…” Lỗ Nhận gật đầu nói.

“Sợ rằng ta vẫn còn kém xa” La Chinh lắc đầu cười.

Mọi người đều biết La Chinh chỉ đang khiêm tốn.

Chỉ có điều, vừa rồi hắn ra tay không chỉ cứu mạng bọn họ, mà còn khiến họ hoàn toàn thay đổi cái nhìn về hắn.

Thằng nhóc này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài!

Nhất là Lư Hạo, cứ nghĩ đến chuyện lúc trước còn dặn dò La Chinh trốn sau lưng mình là lại đỏ mặt.

“Chúng ta làm gì đây?” Có người hỏi.

Lỗ Nhận suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng: “Vẫn nên trấn thủ ở đây thôi. Đây là mệnh lệnh của Lâm Huy đại nhân”

Thuộc hạ của Thái Nhất Vệ như bọn họ đương nhiên phải tuân theo mệnh lệnh của Lâm Huy, nếu tự ý cãi lời sẽ bị xử phạt.

Đám Ngột Kim Ô phiền phức nhất đã bị La Chinh đẩy lùi, tâm trạng mọi người cũng đã bình phục lại. Lỗ Nhận giúp đỡ chữa trị cho hai Bỉ Ngạn cảnh bị thương, mấy người Lư Hạo thì trở về tường thành.

Nhóm La Chinh trông giữ một góc phía Nam thành, là một địa điểm không quá quan trọng nên không phải đối tượng tấn công trọng điểm của tộc Kim Ô. Nơi thực sự phải gánh chịu nhiều áp lực chính là bốn Thiên Vạn U Phong Kiếm Trận bên trong thành.

Xa xa không ngừng truyền tới tiếng kiếm vang, còn có tiếng kêu của Kim Ô.

Khắp Bích Vân thành chém giết tới hơn nửa đêm, cuối cùng đến khi hừng đông tộc Kim Ô đều rút đi hết, lúc này Lâm Huy mới chạy tới.

Mặt hắn ta trắng bệch như thể không còn chút máu nào, trên người cũng có nhiều vết thương nhỏ, quân trang thì bị hư hại khá nhiều.

Hắn ta nhìn thoáng qua mọi người trên tường thành, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Mọi người đều bình an cả, cũng chỉ có hai người bị thương?

Trận chiến vừa diễn ra lúc hừng đông là đợt tấn công mãnh liệt nhất của tộc Kim Ô trong khoảng thời gian này, ngay cả Thái Nhất Vệ cũng thương vong nặng nề. Bỉ Ngạn cảnh được bố trí trên tường thành càng tổn thất nặng nề hơn, có vài Thái Nhất Vệ bị thiệt hại toàn bộ thuộc hạ dưới quyền, không còn được một mống!

Lâm Huy nhớ lại hai người Tô Khoan và La Chinh. Lần này tộc Kim Ô điều động đông đảo Ngột Kim Ô, chắc là hai thằng nhóc không biết trời cao đất dày kia chạy cũng không chạy được nhỉ? Ai ngờ vừa nhìn sang, hắn ta đã thấy hai người vẫn bình tĩnh ung dung như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Các ngươi… không sao chứ?” Lâm Huy hỏi.

Lỗ Nhận chắp tay trước mặt Lâm Huy: “Bẩm Lâm Huy đại nhân, đêm qua tộc Kim Ô vô cùng điên cuồng, chúng ta dốc hết sức mới đẩy lùi được chúng…”

“Làm tốt lắm” Lâm Huy gật đầu với Lỗ Nhận.

Trong lòng Lâm Huy cũng hiểu rõ, sợ rằng trong những người này có một vài cao thủ ẩn giấu thực lực, khả năng lớn nhất là Lỗ Nhận và Lư Hạo. Hắn ta vừa nhìn đã cảm thấy thực lực hai người này không tệ, có lẽ tín vật Bỉ Ngạn họ dung hợp không hề tầm thường.

Câu nói tiếp theo của Lâm Huy khiến mọi người thầm giật mình: “Ta biết các ngươi vạn dặm xa xôi chạy tới Quan Sơn Châu chắc hẳn là để tích lũy công huân nhằm gia nhập Thái Nhất Vệ. Nếu các ngươi có thể lập công lớn tại đây, lại có Lâm Huy ta tiến cử, các ngươi có thể tiến thẳng vào Thái Nhất Vệ! Cố gắng lên!”

Thăng làm minh chủ cần công huân, tham gia khảo hạch Thái Nhất Vệ cũng cần công huân, nhưng mục đích cuối cùng đều chính là trở thành Thái Nhất Vệ.

Có thể trực tiếp trở thành Thái Nhất Vệ tại Quan Sơn Châu, đây chính là một bước lên trời.

Về sau những người này trở về gia tộc, dòng họ của mình, địa vị đều là tồn tại siêu nhiên!

“Sau khi tộc Kim Ô tấn công, giai đoạn cảnh giới cũng được hủy bỏ, các ngươi tạm thời không cần trấn giữ ở đây nữa. Dùng lệnh bài ta phát cho các ngươi là có thể lĩnh mười viên Thần Tinh” Lâm Huy nói xong liền xoay người rời đi.

Tộc Kim Ô vừa thực hiện một đợt tấn công mạnh mẽ như vậy nên sẽ không phát động tấn công một lần nữa, nhưng đám người Lỗ Nhận cũng không định rời đi mà lựa chọn ngồi xuống tu luyện.

Nghe nói có thể tự do hành động, Tô Khoan thầm giật mình. Y nhìn thẳng về phía La Chinh: “Kỳ chủ đại nhân, ta muốn đi xem!”

Có thể Tô Hữu Tuyết đã chết, nhưng một khi còn chưa nhìn thấy nàng, Tô Khoan vẫn sẽ không từ bỏ ý định.

La Chinh vỗ vai Tô Khoan, nói: “Ta đi cùng ngươi!”

Hai người đi xuyên qua phía Nam thành, thẳng tới một nơi hoang tàn đổ nát.

Ở đây chỗ nào cũng thấy được lông chim và xác chim tán loạn trên mặt đất, trong đó có vài con Kim Ô toàn thân đỏ thẫm, cao hơn thân người. Thực lực của đám Kim Ô ba chân này không tệ, có lẽ cũng là thành phần chủ lực trong tộc Kim Ô.

Cũng may đêm qua đám Kim Ô màu đỏ này vẫn chưa tấn công Nam thành.

Trong đống hoang tàn đổ nát này truyền đến tiếng khóc nức nở của phụ nữ và trẻ em. Tuy đối tượng tấn công của tộc Kim Ô là bốn đại trận nhưng Bích Vân thành vẫn chịu tổn thất khá lớn, nhiều người phải chết oan uổng.

Thấy tình trạng thê thảm như vậy, La Chinh cũng nhíu chặt mày lại.

Chiến tranh giữa các chủng tộc còn đáng sợ hơn chiến tranh giữa người với người rất nhiều. Giữa hai chủng tộc khác nhau không có bất cứ một sự thông cảm nào, chỉ có chém giết ngươi chết ta sống.

Hai người vào trong thành, đằng trước bỗng xuất hiện ánh sáng màu xanh biếc ẩn chứa một luồng khí tức rất mạnh mẽ.

“Là đại trận Cửu Duyên Luyện Khí của Tô gia chúng ta” Thấy ánh sáng kia, Tô Khoan khẳng định chắc nịch.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận