Bách Luyện Thành Thần

Chương 3293: Bẫy

Hình thể của mấy con chuột này cực lớn, mặt mày bặm trợn, đôi mắt lớn bằng đậu tương nhìn chằm chằm bọn họThấy ánh mắt không chút thân thiện của đám chuột lớn này, La Chinh hỏi: “Trác Thắng huynh, hình như không thấy tộc Nhĩ Thử?”

Nhĩ Thử vào Bỉ Ngạn bằng hình thái dương hồn, quan hệ giữa La Chinh và Nhĩ Thử cũng không tệ. Hiện tại không nhìn thấy Nhĩ Thử, trong lòng La Chinh lại có cảm giác bất ổn.

“Phần lớn dương hồn đều sẽ không dừng lại ở Nhị Thập Bát Trọng Thiên, Nhĩ Thử cũng sẽ lựa chọn Thường Dung Thiên, thông qua kiểm tra Hồn Điện, nếu không phải vì Phượng Ca điện hạ và huynh, ta cũng sẽ không tới đây” Trác Thắng đáp.

“Nhưng mấy con chuột lớn này…” La Chinh chần chừ hỏi.

“La Chinh huynh yên tâm, tộc Mộ Thử nhận lệnh từ tộc Nhĩ Thử, đương nhiên không có vấn đề gì” Trác Thắng lại nói, nói xong đã đi vào hang núi trước một bước.

Phượng Ca nhìn La Chinh một cái, mỉm cười nói: “Không cần nghi thần nghi quỷ, chúng ta cũng vào trong thôi”

La Chinh dừng lại một chút như đang trò chuyện với ai đó, chỉ chốc lát sau, lông mày đang nhíu chặt của hắn chợt giãn ra, cất bước đi theo, bước chân cũng trở nên kiên định.

Tộc chuột có sở trường đào đất thành động, tộc Mộ Thử này định cư ở Nhị Thập Bát Trọng Thiên đã mấy thần kỷ nguyên.

Thậm chí thế giới dưới đất ở Nhị Thập Bát Trọng Thiên còn phức tạp hơn cả thành Vũ Cấm, nhưng tộc Mộ Thử đã trở thành thế lực bá chủ một phương tại thế giới dưới lòng đất.

Sau khi ba người tiến vào, một con Mộ Thử trong đó đưa tay ấn nhẹ một cái lên vách tường.

“Ầm ầm ầm…”

Một loạt tiếng động ầm ầm vang dội truyền đến, một tảng đá khổng lồ lăn xuống với tốc độ chầm chậm, lấp kín lối vào.

Cửa động vừa bị bịt kín, trong động lập tức tối sầm lại.

“Soạt!”

Trong động vừa chìm vào bóng tối, vài ánh lửa đã bùng lên hừng hực.

Mấy con Mộ Thử cầm đuốc trong tay, chiếu sáng xung quanh.

“Phượng Ca điện hạ, La Chinh huynh, mời” Trác Thắng đưa tay về phía sâu trong hang động.

Hang động ở gần bề mặt dãy núi vô cùng rộng rãi, thậm chí Mộ Thử còn sửa sang mặt đất trong động, đường đi vô cùng bằng phẳng. Nhưng đi được hơn mười dặm thì hang động càng ngày càng hẹp, thậm chí có nơi chỉ chứa nổi một người đi qua.

Tuy hình thể của tộc Mộ Thử rất lớn nhưng không mất đi sự linh hoạt của loài chuột, lách người một cái là qua, La Chinh và Phượng Ca lại chậm hơn một chút.

Qua hồi lâu, đi được một trăm dặm dưới lòng đất, đi qua hang động chật chội nhỏ hẹp lâu như vậy, Phượng Ca không kiên nhẫn nổi nữa: “Trác Thắng, sao còn chưa tới đích?”

“Phượng Ca điện hạ, thành Vũ Cấm vốn đã rất lớn, chúng ta phải đi ngang qua hơn phân nửa thành Vũ Cấm mới tới góc Tây Bắc trong thành, đương nhiên cần một thời gian nhất định” Trác Thắng đáp.

“Chít! Yên tâm đi, chẳng bao lâu nữa là tới rồi, gì mà gấp như vậy?” Một con Mộ Thử ở bên cạnh lạnh lùng nói.

Trác Thắng quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn con Mộ Thử kia một cái, con Mộ Thử kia tức khắc cúi đầu, không nói gì nữa.

Phượng Ca chớp mắt một cái, lặng lẽ nhìn La Chinh, cho dù phản ứng của nàng có chậm chạp thế nào thì giờ khắc này cũng đã nhận ra điều bất ổn.

La Chinh trộm đưa mắt ra hiệu cho nàng, ý bảo đừng để lộ ra.

Trác Thắng là người của Thái Nhất Thiên Cung, bây giờ còn ở trong Thiên Cung, nếu hắn ta phản bội thì nhất định không thể sống sót rời đi, cho nên bản thân Trác Thắng sẽ không làm ra chuyện này.

Suy đoán như vậy, hoặc Trác Thắng này là giả, hoặc là dương hồn của Trác Thắng đã bị khống chế…

Còn đám Mộ Thử này không liên quan gì đến tộc Nhĩ Thử.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối, hiện tại có lẽ thật sự không ổn rồi” La Chinh nói trong đầu.

Thật ra lúc ở ngoài thành Vũ Cấm La Chinh đã phát hiện ra gì đó, lúc ấy hắn muốn thay Phượng Ca từ chối thỉnh cầu của Trác Thắng, nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn lại bảo hắn án binh bất động.

Bây giờ đi dưới lòng đất lâu như vậy, sợ là đã gặp phải phiền toái, La Chinh hy vọng Nguyên Thủy Thiên Tôn ra mặt giải quyết.

“Đừng vội” Nguyên Thủy Thiên Tôn bình tĩnh nói: “Đây mới chỉ là Nhị Thập Bát Trọng Thiên mà thôi, ta ứng phó được”

Trong Khai Thiên thần miếu, Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ cần chỉ tay một cái là đã giết sạch Nguyệt Hỏa Nô.

Khi đó thực lực của Nguyệt Hỏa Nô đã bị áp chế, nhưng thực lực của Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng bị áp chế, chỉ cần không đụng phải cường giả chân chính trong tộc Nguyên Linh thì Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn có biện pháp đối phó.

“Đừng nghe đám chuột này nói hươu nói vượn, dù sao cũng chỉ là một đám súc sinh, ha ha” Trác Thắng giải thích một câu, lại tiếp tục đi trước dẫn đường.

Đi qua đoạn đường chật hẹp kia, đoạn đường phía trước lại dần dần trở nên thoáng đãng.

Không lâu sau, ba người và đám Mộ Thử đã đi tới một hang động hình tròn, bốn vách tường trong hang động này đều được điêu khắc tỉ mỉ, nhìn qua không giống hang động mà giống như một cung điện hoa lệ.

Sau khi La Chinh và Phượng Ca đi vào hang động, Trác Thắng chợt nói: “Nơi này là ở dưới vòng sao”

“Đi lên đó là có thể tiến vào vòng sao phải không?” Phượng Ca hỏi.

“Đúng” Trác Thắng gật đầu nói: “Đáng tiếc các ngươi không có mạng để lên…”

“Rầm rầm rầm…”

Xung quanh hang động hình tròn có sáu đường hầm, trong sáu đường hầm đều có ánh sáng xanh biếc bùng lên, còn có cả tiếng bước chân nặng nề, sau đó là những con Nguyệt Hỏa Nô toàn thân hừng hực lửa xanh bước ra từ trong đường hầm.

Phượng Ca lùi lại một bước, dựa vào người La Chinh, nàng nhíu mày nhìn chằm chằm Trác Thắng: “Trác Thắng, đây là ý gì?”

Trác Thắng cười ha hả nói: “Không có ý gì, có người muốn lấy mạng điện hạ, ta chỉ phụng mệnh dẫn điện hạ tới đây mà thôi”

Dứt lời, cả đám Nguyệt Hỏa Nô đã tiến vào hang động, nhiệt độ ở đây cũng không ngừng tăng lên.

“Vậy rốt cuộc ngươi có phải Trác Thắng hay không?” La Chinh hỏi.

Trác Thắng cảm thấy La Chinh quá mức bình tĩnh, La Chinh như vậy khiến hắn ta cảm thấy khó hiểu, thậm chí còn hơi bất an, chỉ đáp lại với vẻ mất kiên nhẫn: “Ta có phải Trác Thắng hay không thì liên quan gì tới ngươi”

“Ta chỉ tò mò mà thôi, rõ ràng Trác Thắng đang ở trong Thiên Cung, nếu phản bội Thiên Cung thì chắc chắn không sống được nữa, chắc hẳn ngươi không phải là hắn” La Chinh thản nhiên nói.

“Ha ha ha ha… Không phải thì sao?”

Hình thái dương hồn của Trác Thắng dần dần thay đổi, giọng nói cũng cao hơn một chút, tuy vẫn không thấy rõ dung mạo nhưng rõ ràng đã thay đổi thành người khác!

Đó là dương hồn của người khác ngụy trang thành Trác Thắng.

“Nếu ngươi là Trác Thắng, ta có thể ra tay nhẹ một chút, nếu không phải, vậy ngươi chết chắc rồi” La Chinh đáp lại với giọng điệu bình thản.

“Vậy sao? Ha ha ha… Vậy phải hỏi xem bản thân ngươi có sống được hay không rồi hẵng nói!” Người nọ vừa lùi lại vừa chỉ về phía La Chinh và Phượng Ca.

Đám Nguyệt Hỏa Nô vốn đang chậm rãi đi tới cũng đồng loạt lao tới từ nhiều hướng khác nhau.

“La Chinh, chỉ có thể liều mạng!” Phượng Ca nghiêm mặt nói.

Ngay khi nàng đang chuẩn bị xông lên thì La Chinh đã bắt lấy cổ tay nàng, kéo nhẹ một cái, cùng lúc đó, một hư ảnh đột nhiên hiện ra từ trên trán hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận