Bách Luyện Thành Thần

Chương 2634: Nhóm kỳ chủ buồn bực

Mấy kỳ chủ đứng bên dưới cũng nhìn La Chinh chăm chú, trong mắt vài người hiện ra vẻ dao động như đang suy tínhTrong mắt những kỳ chủ bọn họ, người vượt qua tường kiếm đầu tiên như La Chinh chính là miếng bánh ngon nhất. Nếu thu nhận hắn và bồi dưỡng thêm một chút thì chắc chắn sẽ rất có tiền đồ.

“Vụt!”

Khoảng mười kỳ chủ bỗng nhiên giương cao cột cờ trong tay mình và đi thẳng về hướng tường kiếm.

“Người mới vào trong tường kiếm cần lựa chọn một kỳ chủ, nếu ngươi gia nhập dưới trướng của ta thì bảo đảm ngươi sẽ được vinh hoa phú quý!”

“Ta chính là Trác Đường kỳ chủ. Chọn ta, ở chỗ này không ai dám động tới ngươi!”

“Dưới cờ của ta…”

Mấy kỳ chủ rầm rộ mời chào La Chinh, chỉ sợ mình chậm một bước là sẽ bị kỳ chủ khác đoạt mát.

Lúc này Triệu Hạo mới bay xuống từ tường kiếm, từ tốn nói: “Vương Tiêu kỳ chủ nói, nếu ai dám thu nhận thằng nhãi này vào dưới cờ mình thì chính là kẻ địch của Vương kỳ chủ. Hy vọng chư vị kỳ chủ hãy tự cân nhắc một chút!”

Các kỳ chủ nghe Triệu Hạo nói vậy, trên mặt liền thoáng qua nét sầu lo.

Thực lực của các kỳ chủ cũng có mạnh có yếu, mà trong nhóm kỳ chủ thì Vương Tiêu thuộc vào hàng khá mạnh, huống chi ông ta còn có chỗ dựa rất lớn. Cái giá của việc thu nhận La Chinh là sẽ bị Vương Tiêu ghi thù, chuyện này quả thật rất đáng để các kỳ chủ suy tính lại.

Thấy mấy kỳ chủ lùi bước, Triệu Hạo nở nụ cười như ý nhìn La Chinh rồi nói: “Ta đã bảo rồi mà, đắc tội Vương kỳ chủ, nhất định ngươi sẽ hối hận!”

Chỉ có điều, gã vừa dứt lời đã có hai kỳ chủ khác bước ra. Một người trong đó mặt giáp vàng, miệng lớn trán rộng, thân hình cao đến hơn ba mét. Gã dùng chất giọng thô kệch của mình nói: “Nhóc con, gia nhập vào dưới cờ của Hào Lân ta, ta không sợ Vương Tiêu!”

Kỳ chủ còn lại là một cô gái vóc dáng thướt tha, nàng ta cũng lạnh nhạt nói: “Cũng có thể gia nhập dưới cờ ta”

Ở đây có rất nhiều kỳ chủ, dù gì cũng sẽ có người không sợ Vương Tiêu. Hai người vừa đứng ra không những không e ngại Vương Tiêu mà thậm chí còn đối địch với ông ta nên đương nhiên sẽ không thèm để tai những gì Triệu Hạo nói.

Những kỳ chủ khác lộ vẻ tiếc nuối. Hai người này đã ra mặt rồi, họ không cần tranh giành nữa.

Nào ngờ La Chinh lại chắp tay nói với hai vị kỳ chủ kia: “Các vị kỳ chủ, La mỗ không định gia nhập vào dưới cờ ai cả”

Hào Lân vốn đang tràn đầy tự tin, cứ tưởng là La Chinh sẽ chấp nhận lời đề nghị của mình. Dù sao không phải ai gã cũng thu nhận hết, tên nhóc này đã đoạt được vị trí thứ nhất mà lại còn cực kỳ hợp mắt gã nữa, nên đương nhiên gã rất thích.

Câu trả lời của La Chinh khiến Hào Lân thoáng sững sờ: “Không định gia nhập?” Gã nghĩ một lúc rồi lập tức hỏi: “Ngươi định làm kỳ chủ?”

“Ta đang có ý này” La Chinh gật đầu.

Lần này, không chỉ Hào Lân mà vẻ mặt của cả các kỳ chủ khác cũng trở nên quái lạ.

Quả thật người đạt đến tầng thứ sáu của tường kiếm hoàn toàn có đủ tư cách đảm nhận chức kỳ chủ, nhưng đại đa số người không lựa chọn con đường ấy.

Đúng là làm kỳ chủ sẽ thu được quyền hạn lớn hơn và không bị những kỳ chủ khác ràng buộc, nhưng đồng thời lượng phiền phức mà người đó phải đối mặt cũng nhiều hơn, thậm chí có khi còn xảy ra xung đột với kỳ chủ khác. Đặc biệt là người đã từng có mâu thuẫn với Vương Tiêu như La Chinh, điều đầu tiên mà hắn nên làm chính là gia nhập dưới trướng kỳ chủ khác để tìm kiếm sự bảo bọc mới đúng.

“Trước kia cũng có không ít người chưa qua Bỉ Ngạn mà lại đảm nhiệm chức kỳ chủ giống ngươi, nhưng những năm trở lại đây thì rất ít gặp. Ngươi với Vương Tiêu có mâu thuẫn, tự mình làm kỳ chủ không sợ chết ư?” Nữ kỳ chủ lạnh nhạt hỏi.

La Chinh bình tĩnh đáp: “Hiện tại ta chưa qua được Bỉ Ngạn, nhưng không quá vài ngày nữa là ta sẽ qua được thôi”

“Không quá vài ngày nữa… Thật sự rất tự tin…” Nữ kỳ chủ nở nụ cười.

Mấy kỳ chủ khác cũng nở nụ cười kỳ dị.

Dù là ở niên đại nào thì đối với chân thần, biển Chân Ý vẫn luôn là một cửa ải khó khăn. Vậy mà giọng điệu của thiếu niên này lại như thể muốn qua là qua được ngay vậy.

Nhân vật có thể dễ dàng vượt biển Chân Ý e là cũng chỉ có những thiên tài trên đỉnh Thiên Cung mà thôi. Nếu La Chinh thật sự có tư chất như thế thì đã chẳng vượt tường ở đây.

“Ha ha, vậy chỉ có thể chúc ngươi may mắn!” Hào Lân cười ha hả.

Trong lúc họ nói chuyện, thanh niên áo vải đi cùng với La Chinh ban nãy cũng bay qua vách tường và thở ra một hơi thật dài. Hắn ta phải phí hết sức chín trâu hai hổ mới có thể treo trường kiếm ở tầng thứ năm, bởi vậy sau khi bay qua tường kiếm, trong ánh mắt hắn ta khi nhìn La Chinh đã thoáng mang theo vẻ kính nể. Tên này bay liền một mạch đến tầng thứ sáu của tường kiếm mà lại không hề có vẻ gì là chật vật, thậm chí hắn ta còn cảm thấy, dù tường kiếm có cao hơn bây giờ gấp ba lần thì tên này vẫn có thể vượt qua dễ dàng.

Sau khi thanh niên áo vải qua được tường kiếm, các kỳ chủ lại chuyển dời mục tiêu về phía hắn ta. Chỉ có điều, hắn ta vừa bay xuống tới nơi liền chắp tay với Hào Lân và nói: “Hào Lân thúc, ta đến rồi, nhưng mà không lấy được hạng nhất…”

Nếu như không có La Chinh, thanh niên áo vải hiển nhiên có thể giành được hạng nhất. Lúc trước hắn ta cũng từng hứa hẹn rằng mình sẽ vượt qua tường kiếm với thành tích đứng nhất.

“Ha ha, đừng tự trách, Hiểu Thần đã biểu hiện rất tốt” Hào Lân phẩy tay.

Những kỳ chủ khác vốn định mời mọc thanh niên áo vải, song hắn ta với Hào Lân lại là người một nhà nên họ chỉ đành thôi.

Thanh niên áo vải nhìn La Chinh một chút rồi khuyên: “Anh bạn này, gia nhập dưới cờ Hào Lân thúc của ta tuyệt đối là một sự lựa chọn chính xác. Nếu ngươi tự làm kỳ chủ thì thật sự rất khó, vả lại kỳ chủ yêu cầu cần có trên năm mươi người dưới trướng mình mới được. Trong khoảng thời gian ngắn e là ngươi không chiêu mộ được nhiều người như thế”

“Người ta mang chí hướng rộng lớn, lại còn dũng cảm thấy chết không sờn. Thế thì cứ tùy ý hắn đi” Hào Lân lạnh nhạt nói. Đối với người không đồng ý quy thuận mình, xưa nay gã cũng không ép buộc. Chỉ có điều, nếu La Chinh gặp phải rắc rối gì thì gã cũng không ngại đạp thêm một cú.

Kẻ có thể làm kỳ chủ chẳng ai là lương thiện cả!

Không bao lâu sau, ngày càng có nhiều người bay qua tường kiếm. Những người đến tiếp theo sau thanh niên áo vải chính là hai cô gái kia.

Hai nàng vừa vượt qua tường kiếm liền đi về phía cô gái yểu điệu ban nãy từng mời La Chinh, hiển nhiên các nàng cũng có quen biết…

Tiếp theo chính là Thu Dịch và Nguyệt Bạch Thành!

Tại Đạo Kiếm Cung, thiên phú của hai người bọn họ cực kỳ ưu tú, thế nhưng ở đây thì chỉ có thể xem là trên tầm trung. Chỉ có điều, nhờ Ngộ Kiếm Linh Dịch của La Chinh mà độ phù hợp của họ được tăng cường thêm rất nhiều, tốc độ cũng vượt nhanh hơn người khác.

Các kỳ chủ còn lại đã không thu nhận được bốn người đầu tiên rồi nên đương nhiên đâu muốn bỏ lỡ cả người thứ năm và thứ sáu. Tuy nhiên, lúc họ đang ồn ào lên tiếng mời mọc thì ánh mắt của Thu Dịch và Nguyệt Bạch Thành lại hướng về phía La Chinh.

“Ta chọn cách tự mình làm kỳ chủ, các huynh có bằng lòng gia nhập hay không?” La Chinh mỉm cười.

“Huynh nói xem?” Thu Dịch cong khóe môi, cười xấu xa bước về phía hắn.

Nguyệt Bạch Thành cũng không thèm đắn đo gì, bởi sự “lựa chọn” này căn bản không được xem là lựa chọn.

Nếu không có La Chinh, bọn họ căn bản không đi được đến tận bước này.

Mặc dù Thu Dịch vẫn ghen tỵ với La Chinh, nhưng sau khi gã nhận rõ sự chênh lệch giữa mình với La Chinh thì cảm giác ấy đã biến mất không còn dấu vết. Vả lại gã cũng không phải loại người quên đi nguồn cội, đương nhiên không muốn lựa chọn đầu quân cho kỳ chủ khác.

Mấy kỳ chủ còn lại buồn bực cực kỳ. Vất vả lắm mới đợi được người thứ năm và thứ sáu xuất hiện, thế mà họ lại chọn gia nhập vào chỗ La Chinh!

Đúng lúc này, từ trên tường kiếm lại bay tới một nhóm người nữa, chính là Thu Tư Nguyên và mười mấy đệ tử học cung…

(Hết tập 153)

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận